Nước Mắt Bồ Công Anh

“ Về làm chi cho tim em bật khóc 

Vết thương năm nào giờ lại tái tê 

Về làm chi khi mọi điều đã trễ 

Đớn đau một kết thúc cho cả hai” 

_ Nước trái cây hay rượu?- Huy hỏi Đan 

_ Rượu, nếu bạn muốn bế tôi về! 

_ Vậy thì nước trái cây vậy!- Huy le lưỡi 

_ Sợ thế sao? 

_ Nếu nói không nặng thì là nói dối! 

Đan phì cười…. 

_ Phải chăng đây là cô gái khiến nhị thiếu gia nhà này phải điên đảo?- Một giọng nói bất chợt vang lên 

_ Để em giới thiệu với anh nhé! Đây là Đan! 

Anh? Đan nghiêng đầu nhìn Huy, cậu ấy có anh trai? Huy mỉm cười nhìn vẻ thắc mắc của Đan 

_ Đây là anh cùng cha khác mẹ với tôi! Anh ấy vừa đi du học về! 

Cô bé gật gù, đoạn quay sang… 

Không khí hốt nhiên đông cứng lại 


Đan có cảm giác như một dòng điện cực mạnh đang chạy qua người mình, khiến cô bé bủn rủn, đầu óc váng vất. 

Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, không thể nào định hình được 

Trống rỗng… 

Cánh tay Đan bất giác siết chặt… 

Vẫn là bóng dáng cao dong dỏng, vẫn là khuôn mặt nam tính, vẫn sóng mũi thanh cao, vẫn là đôi mỗi mềm mại mím chặt, vẫn là ánh mắt buồn, không cảm xúc… Và đặc biệt vẫn là chiếc dây đeo cổ hình cây thánh giá như lần đầu gặp mặt… 

Ánh mắt người đối diện sững sờ khi thấy Đan, rồi trở nên u uất như có một màng sương bao phủ… 

Vương Gia Huy 

Vương Khôi Nguyên 

Sao Đan lại không thể nhận ra điều ấy… Chưa bao giờ Đan nghĩ một ngày nào đó Nguyên trở về, càng không nghĩ trở về trong một hoàn cảnh đầy đớn đau như thế này. Một giấc mơ quá dài… Giờ chẳng lẽ lại kết thúc như thế! 

Nhìn ánh mắt hoảng loạn của Đan, Huy chợt hiểu… 

Cả không gian như chìm trong lắng đọng chợt vang lên một âm thanh khiến cả ba bừng tỉnh… 

“ Cốp” 

Một tiếng vỡ… 

Đan thất thần nhìn xuống, chiếc cốc vỡ tan vì sức nén quá lớn 

_ Mình đã bóp vỡ chiếc cốc sao?- Đan lẩm bẩm nhìn chiếc cốc trong tay rồi nhìn dòng máu đỏ đang từ từ rỉ ra, mỗi lúc một nhiều hơn… 


_ Đan!- Cả Huy và Nguyên đều hét lên, chụp vội lấy cánh tay cô bé. 

Máu vẫn lan ra, rơi từng giọt, từng giọt xuống sàn 

_ Bình tĩnh lại đi Đan!- Huy trấn an, vội ôm lấy đôi vai run rẩy, yếu đuối 

_ Đưa cô ấy lên lầu đi! Anh sẽ lên ngay!- Nguyên nói rồi quay đi 

Nhưng bất ngờ, Đan vùng ra khỏi vòng tay Huy rồi chạy thẳng về phía cửa lớn 

_ Chạy đi! Nhanh lên. Chỉ như thế mày mới thoát khỏi giấc mơ quái quỉ này!- Tiếng nói tâm tưởng lấn át tất cả 

Tiếng giày cao gót vang lên đầy hoảng loạn. Mọi người bất giác quay lại… 

Một cô gái băng vụt qua sảnh, bước chân gấp gáp, một tay cô túm chặt vạt váy dài, còn tay kia nhuộm một màu đỏ như… máu 

_ Ôi! Là máu!- Một người hét lên, thất kinh nhìn vệt máu dài trên sàn 

Cả khán phòng như náo loạn cả lên 

_ Đứng lại! Nghe tôi đi! Đan!- Huy gọi với theo, lo lắng đến nghẹt thở 

_ Đừng chạy nữa Đan- Nguyên hét lên 

Huy tóm gọn Đan từ phía sau nhưng một lần nữa cô bé vùng vẫy thoát ra bằng cách vô thức tát mạnh vào má Huy, chui vào chiếc taxi bên đường, khóa trái cửa bên trong. 

_ Con gái tôi sao thế!- Ông Hà hốt hoảng nhìn theo chiếc xe mất hút nơi cuối con đường 

_ Cháu sẽ nói với bác sau! Nguyên! Lấy xe đi! Chìa khóa đây! 

_ Cậu đuổi theo chiếc taxi ấy! Còn anh lấy xe cho tôi!- Ông Hà quay sang hai người bên cạnh 

_ Khoan đã!- Ông Vương bất ngờ xuất hiện- Hãy để bọn trẻ tự giải quyết! 

_ Làm sao tôi có thể bình tĩnh được! 

_ Hai đứa sẽ đảm bảo cho cô bé được an toàn mà!- Bà Lan Anh vội trấn an 

Ông Hà nhìn Huy nhảy vào xe, thậm chí chẳng thèm mở cửa mà không nói gì thêm. Nguyên nhấn ga, chiếc xe lao vút đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận