Thiên Bảo ko nói gì chỉ đứng đó nhìn cô mà bật cười. Vì thái độ đó của cô ko thua gì một đứa con nít.
-Ngoan ngoãn quá nhỉ. Anh nói mà miệng không ngớt cười. Nụ cười đó như mún châm chọc cô.
-Anh dám. Nói rồi cô chạy lại định bắt anh với mục đích là sẽ đáng anh. Nhưng anh cũng chợt nhận ra đìu đó nên cũng nhanh chóng chạy.
-Đứng lại....Nhã Kỳ như la lên.
-Em ko dí anh thì việc gì anh phải chạy. Thiên Bảo.
-Anh ko chạy thì việc gì em phải dí anh khổ sở như thế này. Nhã Kỳ.
-Thì ai bảo em dí. Thiên Bảo.
-Bởi vì anh chạy nên em mới phải dí. Nhã Kỳ.
-Em cứ đứng lại thì anh đâu phải chạy như thế nào. Thiên Bảo.
Nhã Kỳ và Thiên Bảo cứ quanh co mãi..ko ai chịu thua ai. Cho đến khi Nhã Kỳ mất thăng bằng. Cô đã ngã và nhanh như chóng đã có một bàn tay thật nhanh chóng lao đến đỡ cô. Anh ôm trọn cô vào lòng. Cái tư thế này không khác gì............Sự im lặng bắt đầu bao phủ. Chính vì im lặng quá nên họ có thể nghe từng nhịp đập của đối phương. Khoảng cách bây giờ là 5cm nhưng nó lại ngắn dần..5........4.....3.....2...cả anh và cô ko ai bảo ai. Họ đều khép mi lại để có thể đón nhận cũng như tận hưởng những điều ngọt ngào nhất. Và khoảng cách đó ngắn lại hơn nhờ một nụ hôn thật ngọt ngào. Cả hai đều đáp lại nụ hôn đó một cách rất nồng nhiệt. Giường như cái khoảng cách lạnh lùng trong họ đã tan biến thay vào đó là sự ấm áp, ngọt ngào đúng như hương vị của tình yêu. Sở dĩ cô đáp lại nụ hôn đó một cách ngọt ngào như vậy là vì hình ảnh của Nhật Minh trong cô vẫn ko thể nào phai nhòa. Hình ảnh của Thiên Bảo rất giống với Nhật Minh. Điều này càng làm cô như mún tìm lại cảm giác giữa cô và Nhật Minh. Thật sự ở bên cạnh Thiên Bảo cô đã tìm lại được tất cả những cảm xúc đó. Cô cũng không biết rằng tình cảm cô dành cho anh là loại tình cảm gì. Là tình yêu hay là cô tham lam muốn tìm lại được những ký ức về một người con trai trong quá khứ thông qua anh. Cô và anh hai người đã dành cho nhau một nụ hôn thật sự rất ấm áp. Nụ hôn cứ thế cứ kéo dài từ 5....10 phút.........cho đến khi cánh cửa phòng cô chợt bật mở một cách bất ngờ.
-Bắt quả tang hai người nghỉ học ở nhà chơi nhé. Gia Hy từ cửa đã lên tiếng. Cả bọn muốn làm cho hai người bất ngờ nhưng nào ngờ chính họ lại là nguyên nhân làm cho hai người cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ vô cùng.
Cả anh và co nhanh chóng rời khỏi nhau. Mặt hai người ko khác gì hai quả cà chua chín mọng.
-Tôi xin lỗi tôi không cố ý. Gia Huy nói nhưng vẫn cố kìm nến nụ cười của mình. Còn về Nhã Kim, Minh Thư và Kelvin thì tỏ ra như nhìn thấy gì. Điều đó càng làm cho cả anh và cô cảm thấy bối rối hơn.
Có lẽ từ tận sâu thẳm trong tim của những người còn lại đều muốn Nhã Kỳ và Thiên Bảo đến với nhau. Ai cũng luôn cầu nguyện cho điều đó trở thành sự thật.
TUA LẠI 10 PHÚT ĐỂ BIẾT VÌ SAO CẢ BỌN LẠI CÓ MẶT TRƯỚC PHÒNG NHÃ KỲ.
Minh Thư sau khi đi học về thì lại nhanh chóng chạy lên phòng để tìm Nhã Kỳ vì hôm nay cô ko đi học. Cô định mở cánh cửa phòng bước vào trong nhưng cô lại nghe được tiếng nới chuyện cười đùa của ai đó ở bên trong nên cô mới khẽ mở cánh cửa thì đập vào mắt cô là hình ảnh của anh và cô đang cười đùa nhau trong rất hạnh phúc. Cô muốn cho họ bất ngờ nên đã gọi điện cho những người còn lại đến để tạo cho anh và cô nhiều điều bất ngờ. Nhưng họ lại tạo bất ngờ đúng vào cái thời điểm không nên vào.
-Tụi bây đến khi nào vậy. Thiên Bảo cố lãng sang chuyện khác.
-Tụi tao cũng mới đến nhưng đủ để chúng kiến cái cảnh đó. Gia Huy nói nhưng lại chứa đầy ẩn ý. Có lẽ ko cần nói gì thì ai cũng biết đó là hàm ý gì.
-Xin lỗi mày nhé...Gia Huy nói mập mờ.
-Có hôn luôn mới chịu. Thiên Bảo vẫn chưa tìm được lý do để cãi lại thì Minh Thư nhảy vào.
-Ôi cái con nhỏ này điên à. Cả anh và cô ko ai bảo ai lại đồng thanh nói.
-Có đồng thanh luôn. Minh Thư lại trêu hai người.
-Làm gì có. Đồng thanh tập hai.
Hai người sau khi nghe Minh Thư nói vậy càng tỏ ra ngượng hơn. Họ khẽ liếc nhìn nhau.
-Đồng thanh tập 2 rồi đó. Minh Thư lại chọc.
Lúc này cả anh và cô đều ko dám trả lời lại. Có lẽ họ sợ người kia cũng nói giống mình. Nên họ đành im lặng để ko có những sự đồng thanh như lúc nãy.
-Có mùi gì thơm thật. Kelvin nãy giờ im lặng giờ mới lên tiếng khiến cho cả bọn đều di chuyển ánh mắt nhìn vào Kelvin.
-Chị cũng thấy vậy. Nghe Nhã Kim cũng nói vậy Kelvin nhanh chóng đi tìm cái nơi phát ra mùi thơm đó. Nhân tiện cái bụng trống rỗng của Kelvin đang biểu tình dữ dội.
-Ôi đây rồi. Kelvin nhanh chóng ngồi vào bàn nơi đặt tô cháo.
-Nhã Kỳ cháo này ăn được ko. Sao thơm thế. Kelvin quay sang hỏi Nhã kỳ
-Ừ cậu ăn đi. Nhã kỳ nói khiến cho Thiên Bảo có thấy hơi chạnh lòng. Sở dĩ đây à tô cháo anh đã bỏ công ra nấu cho cô mà. Nhưng mà anh cũng ko thể làm gì ngoài cách im lặng.
Nhìn kelvin ăn thấy rất ngon. Điều đó càng làm cho những cái bụng khác lại biểu tình.
-kelvin. Cháo này ngn lắm à. Đút anh uỗng với. Anh cũng chưa ăn trưa. Nói rồi Gia Huy cũng ngồi xuống đối diện Kelvin.
-Ngon lắm anh. Không biết cháo này mua ở đâu mà ngon thế. Vừa nói Kelvin vừa đút cháo cho Gia Huy.
Ai cũng biết xưa nay kelvin ko thích ăn cháo nhưng bây giờ nhìn Kelvin ăn như vậy thì ai cũng biết là cháo đó ấn tượng như thế nào rồi.
-Ngon nhỉ. Gia Huy nói khi đã nếm thử thìa cháo. Câu nói của Gia Huy và Kelvin như khiến ai đó cảm thấy mát ruột mát gan trong lòng. Ko ai khác chính là tác giả của tô cháo đó...Hoàng Thiên Bảo.
Vậy là Kelvin và Gia Huy cùng nhau xử xong tô cháo đó trong phút chốc. Hai người mãi miết ăn ko để ý rằng lun có một ánh mắt rất căm thù cứ mãi miết nhìn hai người. Nhã Kỳ và Thiên Bảo thì ngồi vào ghế nhìn hai người họ ăn hết tô cháo. Còn nhã Kim thì loay hoay dọn những mảnh vỡ thủy tinh do lúc nãy Thiên Bảo làm bể chén dĩa. Đúng là Nhã Kim-cô luôn quan tâm chăm sóc đến em mình.
-Nhã Kỳ cháo này câu mua ở đâu mà ngon vậy. Kelvin giờ mới quay qua hỏi Nhã Kỳ về nguồn gốc của tô cháo này.
-Ngon lắm à. Nhã Kỳ hỏi lại.
-Ừ..chỉ chỗ cho bọn anh đi. Gia Huy tiếp lời.
-Cháo này mún mua phải khó khăn lắm. Em cũng ko biết chỗ nữa. Lúc nãy e nhờ Thiên Bảo mua chứ em cũng ko biết nữa. Mọi người hỏi ah Thiên Bảo đi. Cô bắt đầu chuyển hướng sang anh.
-Rốt cuộc là ở đâu vậy anh. Kelvin nghe Nhã Kỳ nói vậy liền quay sang hỏi Thiên Bảo.
-Ờ..ở tiệm xx trên đường yy phường zz đó. Lúc đầu anh có hơi ấp a ấp úng nhưng anh cũng nhanh chóng bịa ra.
-Nhã Kỳ cậu mua sữa với bánh mì từ khi nào vậy. Minh Thư định mở tủ lạnh ra lấy nước nhưng cô lại choáng ngợp với cái tủ lạnh có một sự thay đổi đầy bất ngờ. Bao nhiêu là sữa, bánh mì, kem, toàn là thức ăn. Cô thật sự ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột này. Vì cô biết rằng Nhã Kỳ ko bao giờ làm nhưng chuyện như thế này. Cô nhanh chóng quay sang hỏi Nhã kỳ.
-Mình mua lúc sáng. Nhã Kỳ nới nhưng trong cô lại sợ Minh Thư sẽ tra ra được gì đó.
Nãy giờ chỉ có một người âm thầm chứng kiến tất cả mọi chuyện và nở một nụ cười đầy mãn nguyện. đó là Nhã Kim. Cô đã. Cô đã nhìn thấy tất cả và có thể đoán được mọi việc. Từ việc tô cháo cho đến việc mua sữa và đồ ăn trong tủ lạnh. Bởi vì hơn ai hết cô là người hiểu rõ Nhã Kỳ nhấ. Nhưng thấy như vậy cô lại càng cảm thấy hạnh phúc cho em mình.
-Thiên Bảo sao lúc sáng mày nghỉ học vậy. Gia Huy bây giờ mới nhớ ra được điều gì đó liền quay sang hỏi Thiên Bảo.
-À.. công ty của tau có chút việc nên tau phải qua giải quyết. Anh nhanh chóng tìm lí do.
-Còn Nhã Kỳ sao cậu nghỉ học vậy. Hết Gia Huy rồi đến Kelvin quay sang hỏi Nhã kỳ.
-Tại lúc sáng mình mệt nên nhát đi học. Cô cũng nhanh chóng đáp lại.
-Mà sao hai người lại cùng nhau ở đây vậy. Kelvin lại lên tiếng hỏi tiếp. Cơn tò mò trong Kelvin bắt đầu dâng cao.
-Tại lúc nãy Nhã Kỳ nhờ anh mua cháo dùm nên anh đem qua cho cô ấy. Thiên Bảo rất nhanh chóng nói.
-Thôi mọi người ở đây chơi đi. Tôi về rắm rửa đã. Thiên Bảo nhanh chóng tìm lý do để về phòng.
-Mày làm gì mà như ở dơ lâu ngày chưa tắm vậy. Từ từ tắm chứ lo gì. Ko thối đâu. Gia Hy châm chọc lai Thiên Bảo.
-Tía mày. Nói rồi Thiên Bảonhanh chóng bước đi. Sở dũ anh nhanh chóng ròi khỏi đây vì ko muốn tiếp xúc với nhưng câu hỏi khác. Và có một điều anh chợt nhận ra là từ nãy giờ trình độ nói lố của anh đã lên cao.
Còn lại cả bọn cùng nhau lọi khu nhà bếp của Nhã Kỳ...giường như có rất nhiều đồ ăn. Cả bọn lại ngồi cùng nhau ăn.
Khi mọi người đã về hết chỉ còn lại Nhã Kỳ và Mình Thư.
-Nhã Kỳ lúc sáng cậu đi với anh Thiên Bảo à. Mình Thư
-Đâu có đâu. Nhã Kỳ.
-Đừng có nói dối nghe. Mình biết hết trơn rồi đó. Minh Thư.
-Biết gì cơ. Nhã Kỳ biết là cô ko thể giấu được Minh Thư chuyện gì nhưng vì lòng tự trọng cô đàng dối tiếp.
-Có gì thì biết nấy thôi. Minh Thư.
Minh Thư có vẻ rất hài lòng về chuyện của Thiên Bảo và Nhã Kỳ. Cô luôn muốn hai người họ đến với nhau. Cô hy vọng rằng trái tim của Thiên Bảo sẽ được sưởi ấm hơn khi ở bên cạnh Nhã Kỳ. Và Minh Thư càng hy vọng rằng Thiên Bảo sẽ khiến Nhã Kỳ quên đi được hình ảnh của một người đã in sâu đậm trong tâm trí của cô. Cô hy vọng rằng tình yêu của Thiên Bảo sẽ làm được điều đó.
Cả hai ko ai nói với nhau câu gì. Giường như họ đã hiểu được mọi chuyện của đối phương.