. Nói rồi Thiên Bảo cố lôi Gia Huy ra khỏi phòng bệnh. Vì nếu như Gia Huy và Nhã Kim cứ mãi như vậy thì anh e đìu ko tốt sẽ xảy ra với Nhã Kim. Và Gia Huy cũng ko ngoại lệ.
Đôi chân của Gia Huy như nặng thêm. Thật sự lúc này anh ko muốn rời khỏi cô. nhưng anh đành phải chấp nhận rời xa nơi đây và rời xa cô để cô ko bị kích động nữa.
Tại sao lại ko tin anh
Chả lẽ tình yêu của anh vẫn chưa đủ trong em à
Anh phải làm gì, phải nói gì để em tin anh đây
Xin em hãy cho anh một câu trả lời đi
Để anh còn có niềm tin mà tiếp tục sống
Chứ đừng để anh phải sống như vậy
Cuộc sống đó ko khác gì là địa ngục
Anh ko thể sống mà ko có em ở bên
Cuộc sống ko em thật sự rất khó..
-Mày với Nhã Kim sao vậy. Thiên Bảo cố lôi Gia Huy ra ngoài.
-Mày cứ mặc tau đi. Nói rồi Gia Huy gạt tay Thiên Bảo ra và nhanh chóng chạy thật nhanh ra ngoài.
-Gia Huy mày đi đâu đó. Thiên Bảo vừa gọi vừa chạy đuổi theo theo Gia Huy. Nhưng Gia Huy vẫn chạy mà ko quay đầu lại.
Nhanh chóng ngồi lên xe Gia Huy phóng xe một cách nhanh chóng. Anh lao như bay trên đường. Có lẽ trong anh giờ đây chỉ là sự tuyệt vọng. Người đi trên đường nếu như ko nhường chỗ cho chiếc xe của anh thì chắc có lẽ cũng sẽ có người phải vào viện. Thiên Bảo thấy Gia Huy như vậy nên đã lo lắng và chạy đuổi theo Gia Huy. Chưa bao giờ anh thấy Gia Huy tuyệt vọng như bây giờ.
Tiếng xe cộ của bên ngoài đã được thay thế bằng tiếng nhạc ồn ào của quán BAR.
Và cũng ở trong đây có một người đang uống rượu một cách điên khùng. Hết ly này rồi ly khác. Tay anh nhanh chóng rót rượu và đưa vào miệng. Hành động đó cứ được anh làm một cách thoăn thoắt. Có lẽ anh muốn quên đi mọi chuyện đã xảy ra. Đau bùn và tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Càng nghĩ đến những chuyện này anh càng cảm thấy bùn bã hơn.
Anh tìm đến với rượu để có thể quên đi mọi chuyện đau bùn đang xảy ra với mình. Để anh có thể ko nghĩ ngợi nhìu nhưng tại sao càng uống anh càng nhớ đến nó. Và càng uống anh càng nhớ đến cô nhìu hơn. Người ta thường nói uống rượu sẽ quên đi mọi chuyện và sẽ ngủ một giấc thật ngon nhưng tại sao anh ko làm được như vậy.
Nước mắt bắt đầu ngấn trên đôi má của anh. giường như cuộc sống của anh đang rơi vào bế tắc. Anh phải làm gì để chứng mình về tình yêu của mình cho cô thấy đây. Phải nói gì thì cô mới hiểu đây chỉ là sự hiểu lầm.??????
-T.....á.......t.........một cái tát đã nhanh chóng nằm gọn trên má của Gia Huy. Mặt anh nghiêng sang một bên theo chìu tát của Nhã Kim.
-Nhã Kim..em sao vậy.???? Gia Huy ngước mặt lên khó hiểu nhìn Nhã Kim. Còn về Bảo Ngân thì cô cũng ko thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
-Anh còn giả ngây...giả ngô à. Chuyện đã như vậy mà anh còn hỏi tôi là có chuyện gì à. Tôi thấy ghê tởm cho anh. Nhã Kim nói nhưng ánh mắt cô đã bắt đầu cay cay từ lúc nào. và những giọt nước mắt thất vọng lại bắt đầu rơi xuống.
-Em có chuyện gì vậy. anh ko hiểu thật mà. Gia Huy xem ra vẫn chưa hiểu chuyện gì.
-Anh định nai đến khi nào nữa. nếu như ngày hôm nay tôi ko tận mắt chứng kiến cái cảnh này thì chắc tôi cũng ko biết là mình sẽ bị anh cắm sừng đến khi nào. anh thật trơ trẽn. Anh hôn người con gái khác còn gọi tôi đến đây làm gì nữa. hay là anh muốn tôi tận mắt nhìn thấy cái cảnh anh ôm hôn người con gái khác và hình ảnh anh ngập tràn hạnh phúc khi bên người đó. vừa nói nước mắt lại cứ theo đó mà rơi trên khuôn mặt của Nhã Kim.
Khi nghe cô nói vậy có lẽ anh đã phần nào hiểu được nguyên nhân vì sao cô trở nên như vậy.
-Nhã Kim mọi chuyện ko như em nghĩ đâu. Gia Huy nhanh chóng tìm cách cho Nhã Kim hiểu. Hai tay anh nhanh chóng gì chặt lấy đôi vai yếu ớt của cô.
Nhưng Nhã Kim lại nhanh chóng dùng tay gạt bỏ đôi tay của Gia Huy đang đặt trên vai mình một cách ghét bỏ.
-Anh đừng đụng vào người tôi. Như vậy chỉ càng khiến tôi cảm thấy kinh tởm về anh thêm mà thôi. tôi đã lầm về tình yêu của anh dành cho tôi rồi. lầm một cách ghê rợn. Vậy nên anh hãy tránh xa tôi ra. Đừng để tôi phải nhìn thấy anh nữa. hơn lúc này đây sự thất vọng lại cứ luôn tràn ngập trong cô. cứ như vậy nước mắt cô lại rơi nhiều hơn. Giờ thì hết thật rồi. chuyện của anh và cô cũng đã đến hồi kết rồi.
-Chị ơi. Mọi chuyện ko phải như chị nghĩ đâu. Em và anh ấy...Bảo Ngân định nói tiếp gì đó thì đã bị Nhã Kim chặn miệng lại.
-Cô đừng nói nữa. tôi ko muốn nghe cô nói về những giây phút hạnh phúc của hai người. Như vậy cũng đã đủ để tôi hình dung về hai người là như thế nào rồi. Nhã Kim giờ thật sự rất yếu đuối. Bởi khi niềm tin đã mất rồi thì làm sao mà lấy lại được. Cô như muốn gục xuống nhưng cô đã cố gắng để đứng vững để cho anh ko thể thấy được cái bộ dạng yếu ớt của cô lúc này.
Mỗi lần Gia Huy dùng tay đỡ cô thì mỗi lần cô dùng mọi sức lực để có thể đẩy anh ra xa cô. vì lúc này đây cô lại sợ khi được anh ôm như vậy. giường như cái hình ảnh của Gia Huy và Bảo Ngân hôn nhau lại cứ nhập nhờ trong đầu Nhã Kim lúc này.
Cô nhanh chóng dùng hết sức lực còn lại của mình đi để có thể chỵ khỏi nơi này. Để cho cô sẽ ko phải nhìn thấy anh nữa và để cho cái hình ảnh hôn nhau của hai người lúc nãy sẽ ko hiện lên trong cô.
-Nhã Kim. Gia Huy nhanh chóng vừa chạy đuổi theo vừa gọi tên Nhã Kim. Nhưng cô vẫn vậy vẫn chạy thật nhanh. Cô cứ đâm thẳng và chạy một mạch. Giường như cô đang chạy để có thể trốn tránh hết tất cả mọi chuyện.
-K...............é...............t.........k...................é.............t...... tiếng phanh xe gấp của một chiếc xe nhanh chóng được kêu lên. Và nối tiếp tiếng phanh xe là tiếng kêu như cào xé lòng của Gia Huy.
Càng uống anh càng nhớ đến cô nhìu hơn. Trong đầu anh lại hiện lên những lời nói mà lúc nãy Nhã Kim đã nói với anh. những lời nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. cũng chính vì nó mà lòng anh như nhói lên từng cơn đau.
-Mày và Nhã Kim có chuyện gì vậy. Thiên Bảo nhanh chóng tìm bàn Gia Huy đang ngồi.
-Mày uống ko. Gia Huy khẽ bật cười nửa miệng nhìn Thiên Bảo.
Nói rồi Thiên Bảo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Gia Huy. Rót ly rượu đầu Thiên Bảo uống cùng Gia Huy. Thật sự mà nói thì nhìn Gia Huy suy sụp mất hết phương hướng như thế này anh càng cảm thấy bùn cho bạn mình. Bởi xưa nay dù có chuyện gì đi nữa thì Gia Huy vẫn rất bình tâm mà giải quyết. Còn bây giờ thì sự tự tin trong Gia Huy đã mất rồi. thay vào đó là những giọt nước mắt lại cứ thay nhau rơi trên hai gò má của anh. có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy Gia Huy khóc.
-Nói cho tau biết mày với Nhã Kim có chuyện gì vậy. Thiên Bảo nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân.
-Chỉ là một chuyện hiểu lầm mà bây giờ cô ấy nhìn tau như một kẻ phản bội. Gia Huy lại bùn bã nói khi nhắc đến chuyện này. Những ly rượu lại cứ thay nhau được Gia Huy đưa lên miệng.
- chuyện là như thế nào. nói rồi Thiên Bảo nhanh chóng dựt lấy ly rượu trên tay Gia Huy.
-Lúc nãy tau.................................cô ấy cứ nghĩ tau đang phản bội. Bây giờ thì sướng rồi cô ấy nhìn tau như một kẻ phản bội. Tau nói gì làm gì cô ấy cũng bảo là kinh tởm ,ghê rợn. Gia Huy kể lại những chuyện lúc nãy cho Thiên Bảo. Càng kể mà anh càng cảm thấy đau lòng. Đau lòng vì sự thật đâu phải như cô nghĩ đâu. Đau lòng vì giờ đây anh phải làm như thế nào để chứng minh cho đìu đó chỉ là sự hiểu lầm.
-Hãy để Nhã Kim bình tĩnh lại. Rồi mới nói chuyện được. Giờ mày ko nên làm gì hết. Và tránh gặp mặt Nhã Kim để cô ấy tránh đi cú sốc này đã. Thiên Bảo giờ cũng đã hiểu rõ nguyên nhân. Anh đang cô khuyên ngăn Gia Huy.
-Chị...tại sao chị lại như vậy với anh Huy. Nhã Kỳ nhanh chóng ôm lấy chị mình. Cô có hơi hoảng khi thấy thái độ của chị mình với Gia Huy. Bởi hơn ai hết cô biết chị mình yêu Gia Huy như thế nào.
Nhã Kim ko trả lời mà chỉ khóc trong vòng tay của Nhã Kỳ. thật sự giờ đây cô rất đau lòng khi phải nhớ lại cảnh của Gia Huy và Bảo Ngân lúc nãy. Tim cô như thắt lại. Giường như người cô ko đau mà cô chỉ đau nơi trái tim. Tim cô như đang rỉ máu. Từng giọt lặng lẽ rơi tận nơi đáy lòng cô.
Nói đúng hơn thì đây giống như một cú sốc của cô. cô vẫn ko thể nào tin đây là sự thật nhưng còn cái cảnh mà cô đã chứng kiến tận mắt là gì. Chả lẽ cô đã hoa mắt à.
Do mệt quá nên Nhã Kim đã ngủ. Nhã Kỳ nhẹ nhàng đặt chị mình xuống giường. Nhìn chị mình như vậy cô lại cảm thấy bùn mặc dù nguyên nhân là gì thì cô vẫn chưa biết được. Nhưng nhìn thái độ của chị mình như vậy thì cô cũng biết được chuyện đó nghiêm trọng như thế nào. bởi từ nhỏ đến giờ chị cô rất mạnh mẽ. Nhưng còn bây giờ thị chị cô rất yếu đuối.Khuôn mặt lanh tanh và vô cảm. Những giọt nước mắt rơi lúc nãy vẫn còn đọng lại trên đôi mắt của Nhã Kim.
-Chị ấy sẽ ko sao đâu. Minh Thư đến bên vỗ vai an ủi Nhã Kỳ.
-Ừ. Mình cũng hy vọng là vậy.
-Kelvin cậu đưa Minh Thư về nghĩ đi. Mình ở đây được rồi. Nhã Kỳ quay sang nói với Kelvin.
-Nhưng mà còn cậu. Cậu ko sao đó chứ. Kelvin quan tâm đến sức khỏe của Nhã Kỳ.
-Mình ko sao đâu. Mình vẫn ổn mà. Thôi hai người lo về đi. Còn giải quyết công việc nữa. Minh Thư ,cậu muốn ở lại đây thì phải làm cho tốt vào. Nhã Kỳ nói, cô cố nở nụ cười gượng gạo để cho Kelvin và Minh Thư yên tâm.
-Vậy mình về đây. Cậu ở lại đây có gì thì nhớ gọi cho bọn mình nha. Kelvin dặn dò cô rồi sau đó dẫn Minh Thư ra về để lại Nhã Kỳ một mình trong căn phòng của bệnh viện.
-Nhã Kim à...tại sao em lại ko tin anh. em có biết là anh yêu em rất nhìu ko. Tại sao lại nỡ đối xử với anh như vậy. Nhã Kim anh yêu em...Gia Huy nói trong cơn say của mình. Cái tên ‘’ Nhã Kim’’ cứ được anh lặp đi lặp lại. Thiên Bảo nhanh chóng dìu anh ra ngoài xe.
-Nhã Kim tại sao lại nhẫn tâm với anh như vậy. anh ko làm chuyện đó mà. Tại sao em lại ko tin anh. Nhã Kim à. Gia Huy cứ nói trong cơn say của mình.
Còn về phần Thiên Bảo khi nghe những lời mà Gia Huy nói trong cơn say anh chỉ cảm thấy bùn thêm. Nhìn thấy người bạn thân của anh như vậy thì anh cũng đủ biết được rằng Gia Huy đang thất vọng và bùn bã đến bao nhiu. Và cũng chỉ có việc của Nhã Kim mới có thể làm cho Gia Huy trở nên như vậy. và cũng chỉ vì Nhã Kim Gia Huy mới rơi nước mắt như vậy. đến cả giấc mơ thì cái tên Nhã Kim vẫn được Gia Huy kêu mãi. Người ta thường nói khi say con người ta sẽ nói thật. Cũng giống như Gia Huy giờ đây. Anh cứ gọi tên cô mãi ko thôi. như vậy cũng đủ để biết anh yêu cô nhìu đến như thế nào.
Sau một thời gian vật vã hết sức lực của mình thì Thiên Bảo cũng đã dìu được Gia Huy lên phòng mình. Anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Gia Huy.
‘’Gia Huy nhìn mày như vậy cũng đủ để tau hỉu mày yêu Nhã Kim đến như thế nào’’ Thiên Bảo khẽ mỉm cười khi nhận ra được đìu đó qua những lời nói và thái độ của Gia Huy nãy giờ.
-Nhã Kim anh xin em đừng đối xử với anh như vậy. anh ko hề phản bội em mà. Tin anh đi mà Nhã Kim. Anh ko thể sống mà ko có em ở bên. Gia Huy ko ngừng nhắc đến cái tên Nhã Kim.
-Gia Huy tại sao anh lại đối xử với em như vậy. tại sao lại rời bỏ em. Anh có biết là em yêu anh nhìu đến thế nào ko. Tại sao lại có thể đối xử với em như vậy. Gia Huy..có lẽ cái cảnh cô tận mắt nhìn thấy Gia Huy ôm hôn người con gái khác cũng đi theo cô vào trong giấc mơ. Cô ko ngừng nhắc đến cái tên Gia Huy trong cả giấc mơ.
-Chị bình tĩnh lại đi. Không có chuyện gì đâu. Chị bình tĩnh lại đi.Nhã Kỳ nhanh chóng nói khi thấy Nhã Kim đang nói nhảm trong cơn mơ. Cô ôm lấy chị mình vào lòng như để Nhã Kim bình tĩnh hơn.
-Chị ko thể chấp nhận được sự thật đó. Nhã Kim vừa khóc vừa nói.
Nhã Kỳ tuy ko hỉu chuyện gì nhưng cô cũng ko thể hỏi chị mình bất cứ đìu gì vào lúc này. Bởi cô cũng ko muốn chị mình nhớ lại những chuyện đó.
-Thôi chị ngủ để. Nghe lời em chị phải ngủ một giấc thật ngon. Ko được nhớ đến chuyện này nữa. Nhã Kỳ vội khuyên chị mình ngủ. Cô nhẹ nhàng đặt Nhã Kim xuống giường.
Ánh mắt cô nhìn chị mình như vậy cô lại cảm thấy như nhói đau trong tim mình. Thật sự từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ thấy chị mình phải rơi nước mắt như vậy. Nhã Kim luôn là người quan tâm và an ủi đến Nhã Kỳ. chứ chưa bao giờ có chuyện ngược lại. Hình ảnh một Nhã Kim luôn mạnh mẽ luôn vui vẻ dù bất cứ chuyện gì nay đã tan biến một cách nhanh chóng. Thay vào đó chỉ là sự yếu đuôi đến Nhã Kỳ cũng phải ngạc nhiên.
Như vậy cũng đã đủ để chứng mình Nhã Kim mới trả qua một chuyện tồi tệ như thế nào rồi. hẳn chuyện đó giống như một cú sốc nên nó mới có thể khiến Nhã Kim trở nên như vậy.
Bước từng bước chân ra ngoài cửa phòng mà cô lại càng cảm thấy bùn hơn. Ngồi trên chiếc ghế mà hai tay đan vào nhau cô lại nghĩ đến Nhã Kim nhìu hơn. Nghĩ đến những giọt nước mắt của chị mình. Chợt có ai đó đang chìa ra trước mặt cô một thứ gì đó.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cô là hình ảnh của anh đang đứng trước mặt cô.
Anh đang nhìn cô đầy âu yếm. Đôi mắt anh như muốn sưởi ấm cho cô. chỉ nhìn anh như vậy thôi cô cũng đã cảm thấy đỡ hơn rồi. ước gì anh và cô có thể mãi như vậy. ước gì anh luôn xuất hiện những lúc cô cảm thấy bùn thấy cô đơn. Và ước gì họ sẽ mãi hạnh phúc như vậy. phải chăng cô đã quá tham.
Cô nhanh chóng đứng dậy chạy đến ôm lấy anh. có lẽ hơn lúc nào hết. Giờ đây cô đang rất muốn được anh ôm vào lòng. Được anh an ủi được anh ở bên quan tâm đến cô. như vậy có gọi là tham lam quá ko. Khi cô luôn muốn có anh ở bên.
Lúc này cô như một con thú đang khao khát tình yêu từ anh. và chỉ cần cứ được ở trong vòng tay của anh mãi như thế này thôi thì cô có chết cũng mãn nguyện. vì nếu như có chết thì cô cũng
được ở trong vòng tay ấm áp của anh. cô tham lam hít lấy những mùi thơm cao quý từ anh.
-Em sao vậy. anh cũng nhanh chóng đưa tay lên ôm chặt lấy cô vào lòng.
-Không có gì chỉ là em muốn ôm anh thôi. cô khẽ thầm thì khi đầu cô đang gục trên ngực của anh.
Anh chĩ bật cười khi nghe cô nói vậy. vòng tay anh bỗng siết chặt lấy cô hơn.
-Em uống nước đi. Anh chìa tay đưa cho cô một bình nước khi hai người đang ngồi bên nhau.
Cô đón nhận chai nước từ bàn tay vững chãi của anh.
-Anh Huy đâu rồi. cô như nhớ ra chuyện của chị mình.
-Gia Huy uống say quá nên anh đưa nó về nhà nghỉ rồi.
-Vậy sao. Cô khẽ bật cười.
-Em có biết chuyện của Nhã Kim và Gia Huy ko. Có lẽ Thiên Bảo cũng đã biết được Nhã Kỳ đang nghĩ gì trong đầu. Anh biết được qua thái độ và qua nụ cười của cô lúc nãy.
-Ko...chỉ là em biết anh Huy đã phản bội chị ấy thôi. Nhã Kỳ có hơi bùn bã khi phải nhắc đến chuyện này. Vì cô cũng ko dám tin đó lại là sự thật.
-Mọi chuyện ko phải như em nghĩ đâu.
-Anh biết nguyên nhân à.
-Ừ.....nói rồi Thiên Bảo kể lại những chuyện đó cho Nhã Kỳ nghe.
-Hy vọng là vậy. Nhã Kỳ cũng đang rất vâng vâng. Cô cũng ko thể tin những gì mà Nhã Kim đã tận mắt chứng kiến. Nhưng cô cũng ko thể nào ko tin chuyện Thiên Bảo nói với cô. thôi thì đành để cho người trong cuộc tự giải quyết. Cô sẽ luôn tôn trọng mọi quyết định của chị mình vì dù sao đó cũng là sự lựa chọn của chị cô.
Nhã Kim sau khi tỉnh dậy thì đã nhanh chóng thu dọn về.
-Chị ko sao đâu. Thiên Bảo cậu đưa Nhã Kỳ về dùm mình với nhé. Nhã Kim nở một nụ cười tươi nhất mà cô có thể cười trong lúc này đây. Có lẽ cô cười để chứng mình ọi người thấy rằng cô vẫn đang rất mạnh mẽ như chưa từng có chuyện gì. Nhưng đó cũng chỉ là sự giả dối trong cô. sự thật rằng cô đang muốn giấu mọi người.
-Chị vẫn chưa khỏe mà về làm gì.
-Đúng rồi đó. cậu vẫn chưa khỏe hẳn đâu. Mình thấy cậu nên ở trong này để cho khỏe hẳn đã về. Thiên Bảo cũng muốn can ngăn Nhã Kim.
-Mình khỏe thật rồi mà. Với lại mình muốn về nhà. Cậu đưa Nhã Kỳ về dùm mình nhé. Nhã Kim vẫn vậy vẫn cố che giấu mọi nỗi bùn vào trong ko muốn thể hiện ọi người thấy. Nhưng nhìn thấy cô như vậy mọi người càng cảm thấy bùn hơn. Thà rằng cô cứ khóc như vậy có lẽ sẽ tốt hơn là cứ như thế này.
-Hay để mình chở cậu về luôn.
-Thôi mình còn muốn đi đây nữa. cậu cứ đưa Nhã Kỳ về đi. Nói rồi Nhã Kim nhanh chóng bước ra ngoài và đi về.
Đôi chân như nặng trĩu những nối bùn và nỗi đau càng làm Nhã Kim bước từng bước thật khó khăn trên đôi chân của mình. Giờ đây cô cũng chỉ biết chấp nhận sự thật mà thôi. đôi chân cô càng trở nên nặng hơn khi nhớ đến chuyện những chuyện đau lòng đó. nước mắt cô lại một lần nữa rơi xuống vì anh. nếu như những giọt nước mắt này rơi xuống có thể làm trôi đi những nỗi bùn trong cô thì cô cũng ráng mà khóc cho vơi đi những nỗi bùn. Nhưng ko càng khóc thì hình ảnh của anh lại càng hiện lên trong cô hơn. Nó càng làm cô nhớ đến anh nhìu hơn.
Em ko thể dối lòng rằng em đang rất nhớ anh
Tại sao lại đối xử với em như vậy
Làm như vậy anh có cảm thấy hạnh phúc hơn ko
Hay chỉ là cảm thấy vui khi khiến em trở nên như vậy
Có phải anh đã rất tàn nhẫn với em ko
Em đã làm gì sai để anh đối xử với em như vậy
Nói cho em biết đi để em có thể hiểu được nguyên nhân
Để em có thể một lần hiểu được tất cả
Em xin anh đừng làm những hành động đó
Anh có biết đìu đó khiến trái tim em đau lắm ko.???????
-Nhã Kim em khỏe chưa mà xuất viện vậy. một giọng nói phát ra từ phía sau lưng cô. chỉ nghe được những lời đó thôi cô cũng đã biết được chủ nhân của lời nói đó là ai rồi.
Thật sự lúc này cô rất muốn chạy lại ôm người đó vào lòng. Được người đó dang rộng tay ôm lấy cô và khẽ xoa dịu đi bao nỗi bùn trong cô. nhưng lúc này cô ko thể làm những chuyện đó. vì suy nghĩ của cô ko cho phép cô làm những chuyện đó.
Cô vẫn vậy vẫn đứng quay lưng lại về phía anh. và vẫn là sự im lặng ko nói một lời nào trong cô.
-Trả lời anh đi Nhã Kim. Gia Huy vẫn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.
-Anh có cần thiết phải biết ko. Lúc này cô mới quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh. và những giọt nước mắt nhanh chóng được cô cất vào trong và ko thể hiện ra bên ngoài. Kèm theo đó là khuôn mặt lạnh tanh cô dành cho anh lúc này.
-Cần chứ. Anh cũng nhìn thẳng vào mắt cô mà đáp lại.
-Lý do. Cô và anh đứng nhìn nhau với một khoảng cách cũng có thể gọi là xa trước cổng bệnh viện. Như vậy cũng tốt. Khoảng cách xa sẽ khiến anh ko nhận ra được cái khuôn mặt lạnh tanh mà ở đó cô đang cất giấu rất nhìu đìu.
-Vì anh muốn biết mọi chuyện của em. Bởi vì anh yêu em. Và vì em là bạn gái là cả sinh mạng của anh. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt u bùn của cô mà nói.
-‘’Bạn trai’’ cô khẽ nói hai từ đó rồi lại bật cười ,nụ cười nửa miệng cho hai từ đó.
-Anh nghĩ vậy à. hai từ bạn trai đó có còn ko. Vậy khi anh ôm hôn người con gái khác vào lòng anh có nghĩ đến hai từ bạn trai đó ko. hay chỉ là sự nhởn nhơ và vô trách nhịm với hai từ đó. anh càng nói chỉ càng làm tôi thấy kinh tởm anh mà thôi. Nhã Kim nói nhưng cô lại ko thể khóc.bởi vì cô luôn ngạo mạn và nhất là khi đứng trước mặt anh cô ko thể tỏ ra cứ yếu đuối. Nhất định cô phải chứng mình cho anh thấy rằng ko có anh thì cô vẫn sống tốt và còn hơn cả vậy.
Nhưng tại sao cô lại ko thể kìm được nước mắt nữa rồi. tại sao nó lại ko nghe lời cô. tại sao những giọt nước mắt ấy lại cứ muốn trào ra như vậy.
-Nhã Kim em nghe anh giải thích đi. Mọi chuyện ko như em nghĩ đâu. Tất cả chỉ là sự hỉu lầm mà thôi. anh thật sự ko phản bội em. Anh đang cố tìm mọi cách để giải thích cho cô hỉu. Nhưng một khi nìm tin đã mất thì làm sao mà lấy lại được.
Giường như khóe mắt của Gia Huy đã bắt đầu cay cay rồi.
-Hãy để hai người họ tự giải quyết với nhau. Dù có chuyện gì đi nữa thì chúng ta vẫn sẽ tôn trọng quyết định của hai người. Thiên Bảo ngồi trong xe cùng Nhã Kỳ. anh lại càng cảm thấy bùn khi thấy cả Gia Huy và Nhã Kim trở nên như vậy.
-Vậy là những gì mà tôi nhìn thấy về anh cũng là hỉu lầm à. chả lẽ đến khi tôi tận mắt nhìn thấy anh ngủ với một người con gái nào đó anh cũng nói với tôi đây chỉ là sự hỉu lầm à. Nhã Kim vẫn vậy giường như cô ko thể nào tin những gì mà Gia Huy nói. Anh càng nói thì tim cô lại bắt đầu nhói lên những cơn đau.
-Chả lẽ tình yêu của anh vẫn chưa đủ để em tin anh à Nhã Kim. Những giọt nước mắt đã bắt đầu ngấn trên hai gò má anh từ lúc nào rồi.
Nhã Kim ko trả lời lại anh mà chỉ quay lưng và bước đi. Thật sự giờ đây cô ko muốn nhớ đến chuyện này. Cô đang muốn trốn tránh tất cả để có thể ko nghĩ đến nó nữa. và để cho những chuyện đau lòng đó sẽ ko hiện lên trong cô như vậy nữa. quay lưng bước đi cô để lại một mình anh đang nhìn theo bóng dáng của cô.
-Nhã Kimmmmmmmmm. Anh gọi tên cô một cách đau lòng. Như cô vẫn cố bước từng bước chân như đã ko còn sưc lực nào nhưng cô đành phải bước đi trong sự đau đớn và tuổi thân. Bởi nếu có ở lại thì cũng đâu có ai cần cô đâu. Như vậy cũng chỉ thừa thãi thêm mà thôi.
Mình đã đến với nhau, đã yêu nhau, đã trao nhau nhưng nụ cười.
Và đã hứa với nhau, hứa bên nhau, sẻ chia hạnh phúc ấy
Hạnh phúc vẫn ở bên vẫn ở bên
Ngày tháng vẫn cứ trôi nhưng hôm nay tại sao anh lại thay đổi
Rồi từng ngày trôi qua anh lạnh lùng quên
Và cũng chỉ còn mình em thôi
Đơn côi cô đơn ko một ai
Có phải mình mất nhau rồi ko.
-Minh Thư cậu qua đó nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Và phải thi cho thật tốt đó. Nhã Kỳ khẽ ôm Minh Thư vào lòng trước khi Minh Thư cùng Kelvin sang Mỹ.
-Ừ...cậu cũng vậy nha, nhớ ăn cho đủ bữa và nhớ là đừng ăn mì tôm miết đó. nếu như có làm việc thì cũng làm vừa phải thôi. nhất định ko được để bị ốm đâu. Minh Thư dặn dò những đìu cần thiết nhất với Nhã Kỳ. có lẽ cô vẫn rất lo lắng cho Nhã Kỳ.
Nếu như lần này ko phải việc gấp thì cô đã ko trở về Mỹ mà bỏ cô lại một mình. Nhưng cũng may lần này có Thiên Bảo luôn ở cạnh cô nên Minh Thư cũng yên tâm phần nào.
-Em nói nhìu quá. Bên Nhã Kỳ còn có anh Bảo nữa kìa. Ko cần nói thì anh ấy cũng quan tâm tới Nhã Kỳ rồi. phải ko anh. Kelvin nói ko quên kèm theo một cái nháy mắt với Thiên Bảo.
Đáp lại cái nháy mát đó của Kelvin là một nụ cười hiện lên trên gương mặt của Thiên Bảo.
-Hai đứa đi cẩn thận. Sang bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe. Mọi chuyện ở đây cứ để anh lo. Thiên Bảo nói rồi ôm Kelvin một cái và vỗ vai nhau.
-Hãy chăm sóc Minh Thư thật tốt. Thiên Bảo khẽ thầm thì vào tai Kelvin. Có lẽ ko cần nói thì Kelvin cũng thực hiện rồi.
-Sang đó nhớ gửi lời thăm của anh tới bố mẹ nghe nhỏ. Và nhớ thi cho thật tốt nữa. Thiên Bảo khẽ ôm Minh Thư vào lòng.
-Em biết rồi. Minh Thư khẽ đáp. lần này cô cũng ko bắt bẽ cái từ nhỏ mà anh dùng để gọi cô nữa. có lẽ cô cũng đã quá quen với tính cách của cô.
-Hy vọng anh Huy và chị Kim sẽ ko xảy ra chuyện gì. Kelvin bùn bã khi nhắc đến chuyện này.
Nhưng ko một ai dám trả lời cho câu hỏi này. Bởi ai cũng sợ sự chia ly sẽ xảy ra với hai người đó. ko ai có thể dám chắc được chuyện gì.
-Thôi đến giờ máy bay cất cánh rồi. hai đứa nhớ sang đó làm việc cho tốt rồi lại quay trở về. Đi mạnh khỏe nhé. Thiên Bảo nói rồi anh và Nhã Kỳ cùng dơ tay lên chào tạm biệt hai người.
Sỡ dĩ hai người họ cùng sang Mỹ là do công việc của Kelvin đang gặp rắc rối tại Mỹ nên anh phải sang đó để giải quyết. Còn Minh Thư thì cô cũng phải sang đó để dự một cuộc thi về thiết kế. Đây cũng là cuộc thi mà cô đã chờ đời suốt 5 qua. Cuộc thi này có tầm ảnh hưởng rất lớn đến tiếng tăm của cô. tuy hiện tại những thiết kế của cô đang rất được mọi người chú ý đến nhưng cuộc thi này có thể khiến cô nổi tiếng hơn bất cứ gì hết. Đây giống như một bước đệm trong cuộc đời của cô. cô có bật cao hay ko là phụ thuộc vào nó.
-Gia Huy mày xem lại bản thân mình trong gương đi. Cái vẻ tự tin của mày đi đâu rồi. mày có còn là Đình Gia Huy ko. tự mày xem lại mày trong gương đi. Chỉ có một ngày mà mày đã thay đổi như thế nào rồi. mày cứ như vậy thì Nhã Kim còn sao vậy nữa. hai đứa bây bị gì vậy hả. Nếu như iu được thì yêu còn ko thì chia tay đi. Mày có biết là tau nhìn hai đứa mày như vậy tau chỉ cảm thấy mệt mỏi hơn thôi. Thiên Bảo nói một tràng với Gia Huy. Anh đã cất công đi tìm Gia Huy để rồi giờ đây anh chứng kiến được cái cảnh Gia Huy đang ngối một góc trong phòng. Và một đống vỏ bia quăn khắp nơi trong căn phòng cũng với biết bao nhiu là mảnh thủy tinh bị vỡ. Mọi thứ trong phòng anh đã được xáo trộn. Tất cả chúng ra nông nỗi như thế này đều do một tay Gia Huy gây nên. Bao nhiu sự tiếc nuối, sự đau lòng đến quặn tim đều được snh đổ dồn lên những đồ vật vô tri vô giác này.
-Đúng vậy. tau ko còn là Đình Gia Huy của trước đây nữa. ko có Nhã Kim thì tau như vậy nữa để làm gì. Cuộc sống của tau chỉ hạnh phúc khi có cô ấy ở bên mà thôi. mày yêu Nhã Kỳ như thế nào thì chắc mày cũng hiểu được cảm giác của tau khi bị chính người mình yêu ko tin mà còn nói những lời đó với mình thì chắc tau ko cần nói mày cũng biết được cảm giác đó đau như thế nào chứ. Gia Huy cứ ngồi đó tay cầm vỏ bia uống tới tấp.
-Đúng là khi bị người mình yêu ko tin thì tim sẽ rất đau nhưng nếu mày cứ như vậy mãi thì mày có làm được gì ko. hằng ngày phải sống trong đau khổ. Chả lẽ mày cứ thích sống như vậy à. chi bằng thời gian mày ngồi đây thu mình lại một góc rồi cứ uống bia như thế này. Hãy dùng những khoảng thời gian đó chứng minh cho cô ấy thấy rằng mày ko hề phản bội cô ấy. Để cô ấy có thể thấy được tình yêu chân thành của mày. Thiên Bảo cố khuyên nhủ Gia Huy vì anh ko muốn người bạn thân nhất của anh sẽ phải sống trong cảnh này.
-Tau nói lời nào cô ấy cũng bảo là kinh tởm ko muốn nghe.mỗi lần tau định mở miệng ra giải thích cho cô ấy hỉu thì cô ấy lại nói là tau đang bịa. Tau phải làm gì để chứng minh đây. Gia Huy lại lao vào uống khi cứ mãi nhớ đến chuyện này.
-Nếu như mày cứ chán nản như vậy thì tau thấy mày bỏ đi. Thiên Bảo đã cố khuyên ngăn nhưng Gia Huy lại ko đủ nghị lực để làm thì dù anh có nói thêm gì nữa cũng là dư thừa mà thôi.
-Bỏ ư.....ko có cô ấy thì tau có thể sống được ko.