Nước Mắt Của Em

-5 tháng ư...ko thể như vậy được. Nếu như lúc đó em muốn rời khỏi anh thì nhất định em phải sống thật tốt chứ tại sao lại ra nông nỗi như thế này. ko thể nào...chuyện đó là ko thể mà. Khi nghe được tin này Kelvin thật sự rất sốc. Tại sao lại đến nông nỗi như thế này. tại sao chuyện này lại xảy ra với cô..........
Hy vọng đã ko còn nữa...nó đã lụi tắc đi từ khi nào vậy.....’’ Lâu nhất có thể là 1 năm nhưng nếu nhanh thì có thể là 5 tháng. Và vì gan của cô ấy rất đặc biệt nên ít có người có thể ghép được. Vậy nên gia đình hãy hoàn thành những tâm nguyện cuối cùng của cô ấy để cô ấy có thể mỉm cười mà ra đi. Theo tỉ lệ trên TG thì gan của cô ấy chỉ có khoảng 10 người có được gan đó. ông bác sĩ ôn tồn giải thích.’’
Giường như câu nói lúc nãy của ông bác sĩ cứ ám ảnh anh. mọi chuyện chắc ko phải như vậy đâu. Hay là anh nghe lầm...bao nhiu ước mơ, bao nhiu cuộc sống của cô ko thể kết thúc và đặt dấu chấm tại đây được.
Hai tay anh cứ bịt lỗ tai mình thật chặt lại với nhau vì quả thực anh ko hề muốn nghĩ những câu nói đó. cứ ngỡ đó chỉ là mơ thôi. một giấc mơ ko bao giờ anh muốn nó trở thành sự thật.
Anh phải nói với cô thế nào đây. Nói thế nào thì cô mới ko bị sốc. Cô vốn là người ko thể chấp nhận được những đìu này mà...nếu như biết mình chỉ còn sống được 5 tháng, một khoảng thời gian ngắn ngủi nữa để kết thúc cả cuộc đời tươi đẹp của mình thì cô phải làm sao đây. Quả thật đìu này còn hơn cả một cú sốc đối với cô.
Nước mắt ai đó lại tuôn rơi khi đứng ở một góc khuất nào đó, cô đã nghe thấy tất cả mọi chuyện. Hết thật rồi..mọi chuyện nên dừng lại tại đây thôi. cô ấy khẽ lấy tay bụm môi mình lại để có thể kìm hãm nước mắt hòa vào những tiếng khóc của mình. Vì nhìn anh đau khổ như vậy cô cảm thấy tim mình như nhói đau lên từng cơn.
Tạm biệt!!!!!!!!!
Bước vào phòng với khuôn mặt nhìn cô đầy âu yêm anh thật sự rất đau lòng.
‘’ Tại sao đìu đó lại đến với em. Anh phải nói gì, phải làm gì để em bình tĩnh đây. em vốn là người tự tin mà. Nhưng chuyện này thì làm sao em có thể vượt qua đây Dịu Hiền’’
Ngắm lấy cái khuôn mặt trắng bệch ấy của cô anh càng cảm thấy đau lòng hơn. Con tim anh như đau từng khoảng.
‘’Nếu như muốn xa anh thì em phải sống một cuộc sống hạnh phúc chứ tại sao lại ra nông nỗi như thế này’’
-Hoàng Nam, sao em lại ở đây. Tiếng của Dịu Hiền lại vang lên khi đập vào mắt cô là màu trắng xóa của bệnh viện và cô đang mặc bồ đồ bệnh nhân của bệnh viện.
-Em bị ngất nên được ai đó đưa vào đây. Em quên rồi sao. Anh nhắc lại mọi chuyện cho cô nhớ.
-Em nhớ ra rồi nhưng sao anh lại ở đây. Dịu Hiền vẫn thắc mắc khi thấy sự có mặt của anh.
-Bệnh viện gọi anh đến. Anh vẫn nhìn thấy một Dịu Hiền vui vẻ ko một chút lo lắng nào và anh cũng phần nào đoán được. Có lẽ cô vẫn chưa biết gì. Nếu như biết được sự thật mình còn sống được 5 tháng nữa thì cô có còn mỉm cười tươi như vậy ko. và câu trả lời ko chỉ là ko mà còn tệ hại hơn cái chữ ko ấy.
‘’Anh làm sao có thể nói đìu đó với em đây. Lịu em có thể chịu đựng được cú sốc này ko???’’
Bỗng anh ôm cô vào lòng như để cô được an tâm hơn trong vòng tay của anh. để anh có thể hỉu được tâm trạng của cô lúc này.
Phải nói gì với em đây
Phải làm thế nào để em hỉu được sự thật ấy
Lịu em có thể vượt qua được cú sốc này ko
Anh thật sự ko thể mở miệng nói những lời đó với em được
Vậy nên nhất định dì có chuyện gì thì em cũng phải là cô gái luôn mỉm cười, luôn hạnh phúc mà anh đã từng biết
Đã từng yêu.
-Nam, chuyện gì vậy. Dịu Hiền bỗng thấy thật lạ lùng khi được Kelvin ôm mình vào lòng. Bởi lúc sáng anh và cô còn nói chuyện giống hai người xa lạ với nhau cơ mà. Nhưng còn bây giờ.
‘’........’’
-Trả lời em đí. Tại sao anh lại như vậy. Dịu Hiền lại đặt ra câu hỏi thứ 2 khi thấy thái độ khác lạ đó của anh.
-Ko có gì đâu..anh cố tỏ ra thật bình thường nhưng trong cái giọng nói đó của anh lại chất chưa biết bao nhiu đìu mà sớm muộn gì cô cũng phải biết.
Và hình ảnh anh và Dịu Hiền ôm nhau đã được thu vào mắt của một cô gái khác đứng ở ngoài cửa. Và nước mắt cô cũng ko ngừng rơi.
Tuyệt vọng!!!!!!!!!!!!!
...........................................
-Alo.....cháu là Hoàng Nam đây.
-Cháu gọi bác có gì ko. tiếng của một người phụ nữ sang trọng vang lên từ đầu giây bên kia. Và bà ta cũng cũng chính là mẹ của Dịu Hiền đang định cư tại Mỹ.
-Cháu muốn nói với bác về chuyện của Dịu Hiền.
-Dịu Hiền nó làm sao cháu. Có lẽ người phụ nữ này cũng đã lườm trước được đìu gì.
-Dịu Hiền. Kelvin vẫn rất khó khăn khi nhắc đến chuyện này vì anh thực sự cầu mong rằng chuyện này sẽ ko bao giờ xảy ra với cô. và ước gì những câu nói của Bác sĩ chỉ là mơ thôi.
-Dịu Hiền nó làm sao..cháu nói đi.
-Dịu Hiền bị viêm gan cấp tính...nếu như ko phẫu thuật khép gan thì cô ấy chỉ còn sống được khoảng 5 thắng nữa thôi. câu nói này thật sự rất khó nói ra nhưng anh cũng phải thu hết bình tĩnh để có thể nói ra được.
Và người phụ nữ này cũng ko tỏ thái độ gì đặc biệt vì bà đã biết tất cả mọi chuyện rồi.
-Chuyện này bác đã biết rồi. Bác cũng đã cố hết sức để có thể tìm được gan hợp với con bé nhưng gan của con bé là gan đặc biệt nên rất ít người có vậy nên cơ hội để con bé sống tiếp là ko thể có được. Nên bác đành bất lực vì bác đã gắng dùng mọi cách để con bé có thể được sống nhưng bác........
-Thật sự ko còn cách nào sau. Kelvin hy vọng rằng vẫn còn một nìm hy vọng nhỏ nhoi nào đó.
-Dịu Hiền đã biết chuyện này rồi. bà ta ko thể nào cầm nổi nước mắt của mình mỗi khi nghĩ đến chuyện này vì bà là mẹ cô, là người đã đau từng khúc ruột khi sinh cô ra để giờ đây bà lại nhận được như thế này đây. Thật sự đau lắm.
-Cô ấy đã biết chuyện này à. anh vẫn cố lặp lại câu nói đó. vì anh ko nghĩ là cô có thể bình thản với chuyện này.
-Cách đây 3 năm khi con bé biết mình bị bệnh nó đã tự động rời khỏi con để có thể chữa bệnh. Cũng bởi vì nó ko muốn con lo lắng cho nó nên nó đã bỏ con mà đi. Lúc đó con bé đau khổ lắm nhưng nó thà như vậy còn hơn là để con biết nó bị bệnh. nên nó đã từ bỏ và ra đi. Cứ ngỡ rằng bệnh của nó ngày một khá lên nhưng nào ngờ căn bệnh đó cứ đeo bám nó hoài và khiến cho cuộc sống nó trở nên như vậy. càng như vậy nó càng cảm thấy thíu đi rất nhìu tình cảm. Và khi biết sự sống của mình đã dần kết thúc thì nó lại muốn quay về Việt Nam để tìm gặp con vì nó muốn một lần được mặc áo cô dâu và kết hôn với con nên nó đã quyết tâm quay trở về. biết rằng làm như vậy con sẽ khó xử nhưng con có thể giúp cho con bé hoàn thành được ước nguyện đó trước khi nó rời bỏ thế gian này ko. xem như là con vì Dịu Hiền vì những gì mà con với nó đã có với nhau trong suốt mấy năm qua để hoàn thành tâm nguyện này với nó được ko. Hoàng Nam à xem như là bác xin con.....người phụ nữ này thật sựu ko thể cầm nổi nước mắt nữa
Chiếc điện thoại trên tai Kelvin bỗng rơi dẫn theo cái đôi tay đang hạ xuống dần của anh. thật sự thì cái nguyên nhân mà 3 năm trước cô rời bỏ anh là như vậy sao. Tại sao cô lại đối xử với anh như vậy, rời bỏ anh để rồi khiến cho cuộc sống của anh trở nên tồi tệ nhất rồi giờ đây khi mà anh đang hạnh phúc với một người con gái khác thì cô lại quay trở về tìm anh. tại sao cô lại tạo ra cái tình huống éo le đó?????
Anh phải làm gì với hai người con gái đó đây.
Một người mà giờ đây anh yêu thương sâu đậm.
Còn một người anh đã từng yêu và cũng đã từng nợ cô rất nhìu...
Phải làm gì để ko ai phải đau khổ và để ọi chuyện trở về vị trí ban đầu..
‘’ Và khi biết sự sống của mình đã dần kết thúc thì nó lại muốn quay về Việt Nam để tìm gặp con vì nó muốn một lần được mặc áo cô dâu và kết hôn với con nên nó đã quyết tâm quay trở về để hoàn thành được nguyện vọng đó. biết rằng làm như vậy con sẽ khó xử nhưng con có thể giúp cho con bé hoàn thành được ước nguyện đó’’ đâu đó vẫn còn vang vọng lại dư âm của câu nói lúc nãy...
Anh phải làm sao đây. Dịu Hiền tại sao em có thể khiến cho con tim anh như rạn nức đến 2 lần như vậy.
Và cái ước nguyện của cô nữa...dù mọi chuyện ra sao thì anh cũng sẽ phải làm nó vì cô. vì sự thật anh đã nợ cô rất nhìu.
Tại sao anh lại đem lòng yêu thương một người con gái khác để rồi giờ đây mọi chuyện lại đi xa quá giới hạn như vậy. làm sao có thể quay trở nơi bắt đầu khi mà anh thật sự rất yêu người con gái có tên ‘’Minh Thư’’ ấy.
Mọi chuyện đã quá xa vạch xuất phát rồi............
Đứng trước khu chung cư của Minh Thư và Nhã Kỳ đang ở, Kelvin cứ đi qua đi lại như tìm kím thân ảnh của ai đó.
Và cuối cùng thì hình ảnh của người đó cũng đã xuất hiện ra trước mặt anh.......cô cũng nhìn thấy được khuôn mặt và bóng hình anh nhưng cô lại cố ý làm lơ lấy cái ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào mình.
-Minh Thư..anh lên tiếng
Cô nhẹ quay đầu lại.
-Chuyện gì thế?
-Tại sao tránh mặt anh? Bên cạnh đôi mắt bi thương, là giọng nói mang nặng oán trách.
-Kelvin
-Tại sao tránh mặt anh? anh nhìn thẳng vào mắt cô, kiên nhẫn lặp lại.
Nơi khuôn viên vắng lặng, nhẹ vang lên câu nói trong veo.
-Anh rất nhớ em....
Dường như nơi trái tim có thứ gì đó đang nghẹn lại. Đôi mắt khắc khoải u buồn của anh giống như đang mong mỏi về một điều rất xa vời.
Anh ôm cô. Vòng tay ấm áp siết nhẹ. Đôi tay bám chặt lấy áo, anh dụi đầu vào vai cô, như con thú nhỏ khao khát tình yêu thương, anh tham lam hít lấy mùi thơm dịu nhẹ từ cơ thể cô.
Anh đưa tay, nhẹ vuốt tóc cô.
Tại sao khi đang đứng nơi bờ vực của sự chia ly, anh lại quay ngược trở lại như đang níu kéo thứ tình cảm mà anh là người có quyền kết thúc?
Là anh đang nuối tiếc tình yêu của hai người sao?
Từ xa, Dịu Hiền lặng lẽ đứng nhìn.
-Kelvin em muốn chúng ta đi dạo với nhau. Minh Thư rời khỏi vòng tay của anh dù cho cô đang rất luyến tiếc lấy nó....
-Ừ, để anh đi lấy xe.
-Không, em muốn chúng ta đi bộ với nhau như bao cặp đôi khác
Anh cũng ko nói gì mà chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Từ đằng sau, anh nhìn mái tóc cô bay bay nhẹ nhàng.…
..................................
-Anh ăn không?
Minh Thư đặt trước mặt Kelvin hai hộp mì ăn liền đã được chế sẵn. Khói bay hòa quyện vào ko khí tạo nên những hương thơm lừng
-Nãy giờ em chưa ăn gì. Ngon lắm đấy...
Cô cười tươi, nhanh tay đưa cho anh một hộp. Kelvin mãi nhìn cô, cho đến khi anh nhận lấy hộp mì từ cô. chắc có lẽ đây là lần đầu tiên anh ăn mì tôm.
Kelvin đưa lên miệng, rồi nhanh chóng cầm đũa và gắp những sợi mì và đưa vào miệng.
Minh Thư lém lỉnh nhìn những động tác ăn mì của anh. và cô biết chắc rằng đây là lần đầu tiên anh ăn mì ăn liền như vậy.
-Em muốn chết à? Sao lại nhìn ạnh đắm đuối như vậy. Anh trừng mắt lườm yêu cô.
-Không…mà thiếu gia cao cao tại thượng như anh mà cũng ăn mì ăn liền à. chuyện này mà được em chụp hình rồi đăng lên trang confession của trường chắc là được nhìu người like lắm.
Cô ôm bụng cười sằng sặc.
-Chắc được đó. anh chỉ nhìn cô cười nhưng sao nụ cười ấy giả tạo đến như vậy..
-Em có trò chơi này cực hay. Mắt cô như lóe sáng lên được đìu gì đó
-Trò gì cơ??????Anh thắc mắc
-Ăn thi?
Khi nghe xong hai chữ đó anh thật sự có hơi ngờ.
-Ăn thi. Anh tròn mắt lặp lại câu nói của cô.
-Ừ. Cô gật đầu.
Anh phì cười.
Thế là, nơi hàng ghế trắng của công viên, lại có một đôi nam nữ cười đùa rộn rã, mang tiếng là ăn thi nhưng cả hai nãy giờ vẫn chưa ăn được miếng nào chỉ là cứ chọc nhau mãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui