Khoảng hơn 2 tháng sau Khả Hân cùng với Hoàng Khải đi xuống tỉnh nhỏ đó thăm cô gái mà Hoàng Khải đã gây tai nạn. Khi gặp Khả Hân có chút bất ngờ vì vẻ xinh đẹp kia, một chút dịu dàng nhưng cũng rất lạng lùng. Có lẽ là do cuộc sống ép buột.
Cô gáu ấy nhìn rất xứng với Hoàng Khải, nếu được cô mong cô gái ấy thàng với Hoàng Khải. Cả 2 chỉ hơn kém nhau 7 tuổi, không chênh lệch cho lắm.
- Em tên gì?_ Khả Hân khẽ hỏi.
- Diệp Bảo Vy.
- Em định sau này làm nghề gì?_ Khả Hân lại hỏi.
- Quan hệ công chúng._ Bảo Vy trả lời vắn tắt.
Khả Hân nhìn Hoàng Khải, nếu là ngành PR thì sau khi có bằng cử nhân vào công ty Hoàng Khải được. Dù Bảo Vy lạnh lùng nhưng cô lại cảm thấy Bảo Vy sẽ có triển vọng trong nghề này.
- Em biết nghề này cần một người sáng tạo và năng động, đặc biết phải có quan hệ rộng rãi và thân thiện._ Khả Hân nói thẳng.
- Em biết! Em lúc trước là người như vậy nhưng em sẽ không thay đổi. Dường như lúc trước chị cũng vậy.
5 năm vào thương trường chưa có ai nhìn thấu cô và dám nói cô như vậy, dù là Hoàng Khải chỉ có thể cho lời khuyên chỉ có duy nhất Thiên Lam nhưng Thiên Lam đã mất lâu rồi, bây giờ cô gặp một con người nhìn thấu được cô.
- Em và chị đều là kẻ cùng cảnh ngộ thôi.
Thêm một điều khiến Khả Hân ngỡ ngàng nữa
.
Hoàng Khải nhìn sắc mặt của Khả Hân lo cho Bảo Vy.
Anh định mở miệng nói giúp Bảo Vy thì Khả Hân liền bật cười, nụ cười chua chát.
- Đã lâu rồi, 5 năm rồi mới có người giống Thiên Lam như thế.
Bảo Vy nhíu mày nhìn cô.
Cô thích Bảo Vy từ dạo ấy.
Đi thăm Bảo Vy cùng Hoàng Khải xong thì Khả Hân về nhà mẹ.
Cô vừa về thì bác sĩ từ trong nhà đi ra do mẹ cô tiễn. Gương mặt mẹ cô thấy tươi tắn hơn mọi khi như vừa thấy niềm vui đã lâu chưa xuất hiện trên mặt mẹ cô, thấy vậy cô bèn hỏi mẹ cô nói anh cô đã tỉnh lại nhưng đi lại vẫn không được, chỉ có thể nằm một chỗ ăn uống và nói chuyện thôi.
Gương mặt cô không thay đổi một chút nào khi nghe điều ấy chợt mẹ cô bảo cô vào phòng thăm anh cô đi. Bà nói bà biết cô rất giận anh cô vì ham mê cờ bạc, không lo làm ăn nhưng anh cô chịu vậy đủ rồi. Bà còn nói cả 2 là anh em, mang cùng dòng máu nên giận nhau nhiêu đó đủ rồi.
Bà hoàn toàn không biết anh cô bị như vậy là do cô làm, nếu biết bà sẽ rất giận cô.
Cũng đã 3 năm rồi, kể từ lúc cô ra tay trả thù từng kẻ đã hại cô, cũng như ra tay với anh cô thì từ đó đến giờ thì cô chưa hề bước vào phòng bệnh của anh cô dù chỉ là nửa bước.
Hôm nay là lần đầu tiên cô bước vào căn phòng này.
Vừa bước vào cô thấy anh cô nằm trên giường, bên giường là người con gái mà bị anh cô bỏ rơi khi anh có sự nghiệp và tiền bạc. Đó là chị dâu hụt cũng như con gái nuôi của cha mẹ cô, nhà chị gia thế cũng không tệ nhưng anh cô vì cô gái khác bỏ chị vậy mà 3 năm qua chị vẫn ở bên cạnh chăm sóc anh, cô thầm trách chị ngốc, nếu cô là chị, cô đương nhiên không quay lại với anh cô.
Thấy cô bước vào, chị đi ra để 2 anh em cô có không gian nói chuyện. Và khi chị đi rồi căn phòng chỉ mình cô và anh trai. Anh cô tên Thiên Bảo.
Cô đi đến trước giường, đưa đôi mắt vô cảm nhìn anh.
- Có bao em xem anh là anh trai của em không?
Thiên Bảo giọng khàn hỏi cô, giọng nói lúc nghe lúc không như không có sức, chắc là do mới tỉnh lại.
- Vậy có bao giờ anh biết tôi đang tìm thứ gì suốt 5 năm qua không?_ Khả Hân, khoanh tay hỏi lại.
Thiên Bảo im lặng.
Thấy anh trả lời không được cô nhếch môi.
- Thứ tôi đang tìm một người anh trai yêu thương tôi trong quá khứ. Nếu 5 năm trước anh vẫn nắm chặt lấy tay tôi khi không có cha mẹ bên cạnh thì tôi dám chắc rằng sẽ không có Khả Hân của ngày hôm nay.
Thứ mà khiến cô sợ nhất không phải là cái chết mà là quá khứ, ai cũng có một quá khứ dù đau thương nhưng vẫn đẹp cô cũng thế. Có ai biết rằng trong quá khứ cô có một người anh trai cực kì cực kì tốt, một người con ngoan, một người anh rất thương yêu em gái nhưng khi thời gian trôi mọi thứ đã thay đổi.
Thiên Bảo nhìn vào mắt Khả Hân, anh muốn tìm cảm xúc nào đó trong cô dù chỉ là một chút đau thương anh cũng vui vì như vậy cô vẫn còn xem anh là anh trai nhưng dường như không. Một chút cũng không, anh chẳng thấy gì ngoài sự vô cảm kia.
- Em đã tha thứ cho anh?
- Ha! Ai nói với anh điều đó.
- Nếu em rất hận anh thì đã không giữ lại cho anh nửa cái mạng này.
Đúng là như thế, khi Thiên Bảo rơi xuống, anh nắm lấy tay cô, cô hấy tay anh ra nhưng khi mắt anh nhắm lại thì tay kia của cô muốn chụp lấy người anh nhưng lại hụt.
Cô cứ nghĩ khi anh cô thấy cô sẽ nổi tật cũ, nói chuyện xưng hô mày tao, hay đổ lỗi nói những lời đầy tức giận thậm chí là chửi cô nhưng hoàn toàn ngược lại.
- Hôm nay mẹ năn nỉ tôi mới vào.
Khả Hân xoay lưng đi, cô nói điều đó là ý gì? Cô không muốn anh cô hiểu lầm là cô tự nguyện thăm anh hay cô không muốn anh hiểu lầm cô vào xem anh thảm hại như thế nào?
Khả Hân đi tới cửa, tay đặt lên núm cửa thì dừng lại.
- Chị Quỳnh Anh rất tốt, nên giữ chặt, không có cô gái khờ thứ 2 như chị ấy đâu.
Rồi cô mở cửa bước ra và đóng lại.
Cô thấy ánh mắt mong chờ của cha mẹ cô nhưng cô chỉ nói con mệt rồi và đi về phòng làm dập tắt niềm hy vọng trong đôi mắt của cha mẹ cô.
Đóng cửa phòng lại, cả người cô dựa vào cửa rồi ngồi xuống, tựa lưng vào cửa đầy mệt mỏi, nhớ về những việc mà cô đã làm để trả thù. Có nghĩ cũng không ngờ, một khi bản thân trở nên độc ác thì cô lại tàn nhẫn đến vậy. Cả một chút niềm vui khi thấy anh cô tỉnh lại cũng không có. Có lẽ cô đã mất hết cảm xúc từ lúc Thiên Lam mất.
Cô đi đến bàn, nghéo ngăn tủ lấy quyển sổ màu đen ra. Trong đó có ghi dòng chữ: Làm sao tìm lại được chính mình của ngày xưa?
Đó là dòng chữ mà cô đã ghi 6 năm nay khi cô lên lớp 11, lúc ấy cô rất yếu đuối. Cô khóc rất nhiều khi gặp khó khăn trong cuộc sống. Lúc đó cô luôn muốn tìm bản thân của ngày xưa, ngây thơ mạnh mẽ và an nhiên.
Khả Hân kéo ghế ra, ngồi xuống, nhìn chăm chăm dòng chữ ấy. Lần lượt từng hình ảnh mà cô trả thù hiện ra để rồi cô nhận ra cô không thể quay lại được nữa, cô đã đi quá xa rồi.
Khả Hân cầm cây bút lên rồi viết vào đó dòng chữ trả lời cho câu hỏi 6 năm trước: Đừng tìm nữa, Tuệ Nhi đã chết rồi.
Đúng, Tuệ Nhi hiền lành, vui vẻ và nhân hậu lúc trước đã chết giờ chỉ còn Khả Hân độc ác, tàn nhẫn và đầy thủ đoạn.