Reng. . . Reng. . .
Chuông điện thoại lại vang lên. Khả Hân với tay lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông và rung trên đầu giường, nghe máy với con mắt nhắm tịt.
- Sao giờ này em chưa đến tập đoàn nữa vậy?_ Đầu dây bên kia truyền đến tay cô là lời trách móc của Gia Khang.
Khả Hân nghe thế liền bật ngồi dậy, thấy chiếc đồng hồ bể nát nằm dưới đất, cô vò đầu bức tóc và nói:'em tới liền'
Kể từ ngày valentine đến nay thì họ quen nhau cũng gần 3 tháng. Mà trong 3 tháng đó ngày nào cô cũng đi trễ nhiều lúc anh rất muốn hỏi cô. Tối cô thức tới mấy giờ mới ngủ. Thức làm gì mà ngủ trễ như thế. Và không biết bao nhiêu lần cô đến tập đoàn trễ, anh phải lựa lí do để nhân viên không nói. Cho đến bây giờ mối quan hệ của họ trong tập đoàn đều không ai biết cả.
Vẫn như mọi khi, khi nghe tiếng giày cao gót vang lên và tiếng cửa mở thì Gia Khang đều nhìn ra cửa. Đương nhiên mỗi lần như thế anh liền thấy bóng dáng cô đi vào và đứng trước bàn anh gục đầu. Gia Khang dựng tay trước mặt, 2 bàn tay đan vào nhau, nhìn cô gục đầu.
Và cũng như thường ngày, mỗi khi đi trễ thì Khả Hân đến trước bàn Gia Khang đứng gục đầu và nói 2 chữ xin lỗi. Anh bất đắc dĩ lắc đầu.
- Lần thứ n đi trễ, lần này anh đã hết lí do. Trừ lương.
2 chữ 'trừ lương' như sét đánh ngang tai cô, cô liền ngẩng đầu nhìn anh.
4 mắt nhìn nhau.
Cô muốn bùng nổ và đứng dậy phản kháng nhưng không thể vỉ cô là người sai nên lúc sau cô gục đầu và đau khổ quay lưng đi. Trước khi quay lưng cô còn khen anh một câu 'gian thương'. Anh không giận mà cười.
Nhưng đừng nghĩ cô khen 2 chữ đó là đùa nhá, cô nàng giận thiệt rồi ấy. Và thế là họ làm việc trong im lặng đến khi ra về.
Tan ca cô đi bộ về, anh lấy xe chạy đuổi theo sau. cô đi trên vỉa hè, anh chạy xe chậm chậm kè theo cô.
- Làm gì thế, giận anh sao?_ Gia Khang hỏi.
- Gian thương, anh biết anh trừ em bao nhiêu lương rồi không. 3 tháng rồi em chỉ nhận được nửa tháng lương thôi đấy. Anh làm như vậy nữa, sau em đủ tiền mà lo bản thân.
Có trời mới biết cô ức chế tới mức nào.
- Em nỡ chửi chồng tương lai vậy sao? Yên tâm, sau này anh lo cho em. Lên xe đi._ anh cười tươi không còn gì tươi hơn.
- Ảo tưởng à, em và anh chưa ra mắt cha mẹ của nhau mà chồng con gì đây?_cô nhíu mày.
- Anh đã ra rồi, còn em thôi.
Khả Hân không quan tâm cứ để mặt anh.
- Thôi được rồi, lên xe đi. Anh sẽ không trừ lương tháng này của em nữa.
Anh tưởng lấy tiền ra là lấy lòng cô được sao? Cô đâu tham tiền đến mức đó, bình thường cô nói vậy chỉ đùa thôi.
Khả Hân định không lên xe nhưng cô đang đi bỗng mọi thứ trong mắt cô tối đi rồi sao đó sáng lên nhưng mọi vật trong mắt cô trở nên mờ hơn trước.
Cái gì cũng đến rồi sẽ đến. Chịu thôi, quả báo mà! Có làm thì chịu.
Đợi khi mắt nhìn rõ mọi vật rõ lại thì Khả Hân mới chịu lên xe.
Gia Khang chở cô đến biệt thự rất to. Biệt thự ấy cũng trồng những cây hoa cẩm tú cầu xung quanh nhà. Lúc đầu khi anh láy xe vào đây cô thấy những bông hoa ấy đã khá ngạc nhiên rồi. Cô cũng hỏi anh đưa cô về nhà anh làm gì? Thì anh trả lời là ra mắt cha mẹ. Cô không khỏi bất ngờ khi nghe câu trả lời ấy. Chưa hỏi ý kiến gì cô mà đã đưa cô về nhà mà còn ra mắt cha mẹ nữa. Cô thật sự chưa sẵn sàng, với lại mới quen nhau 3 tháng mà đã ra mắt cha mẹ rồi có phải là quá sớm không?.
Đương nhiên là Khả Hân đòi về nhưng Gia Khang cản và nói:'đừng lo, tuy là thượng lưu nhưng cha mẹ anh không phân biệt giai cấp'. Dù vậy cô vẫn thấy lo. Anh khuyên một hồi sau Cô mới chấp nhận và liều một cược và xuống xe đi vào nhà. Từ sân vào đến phòng khách là khá xa vì nhà Gia Khang rất lớn.
Trên đường đi cô hỏi hoa cẩm tú cầu là anh trồng hả thì anh trả lời là anh của anh trồng. Sau câu trả lời ấy là một nụ cười lạnh vang lên trong góc khuất nào đó.
Khả Hân đi vào nhà thì gặp Kiều Anh. Hôm nay Kiều Anh cũng có mặt ở đây nữa. Thấy Kiều Anh không hiểu sau Khả Hân trở nên tự tin và không còn lo sợ nữa, chắc vì em họ nên tiếp sức cho nhau và không còn tự ti. Về phần Kiều Anh thấy Khả Hân cũng khá bất ngờ nhưng một hồi cũng hết.
Gia Khang dẫn cô ra mắt cha mẹ. Cô cuối đầu chào. Do tài ăn nói và cách cư xử khá tốt nên ngày đầu ra mắt cô đã được lòng cha mẹ chồng ngay buổi đầu gặp mặt.
Tối đó, ăn cơm xong anh đưa cô về nhà. Trên đường về cô hỏi sau anh trai anh lại trồng hoa cẩm tú cầu. Anh cũng kể hết cho cô nghe.
Tới nhà cô thì 2 chiếc xe thể thao suýt nữa đụng đầu. Gia Phúc cũng đưa Kiều Anh về nhà. 2 anh em họ gặp mặt nhau rồi láy xe về cùng nhau.
Khi xe Gia Khang về cùng với Gia Phúc. Kiều Anh gọi Khả Hân nói:'Sau này em và chị sẽ là chị em bạn dâu'. Cô không đáp gì chỉ ừ một cái rồi lạnh lùng đi vào.
Gia Khang đang láy xe trên đường về thì nhận một cuộc điện thoại, anh nhận máy.
- Cậu chủ Trần tôi đã điều tra việc mà cậu nhờ. Ngày mai tôi sẽ đem vào tập đoàn cho cậu.
- Không cần, anh ở đâu để tôi qua lấy.
Xe Gia Khang đang chạy song song với xe Gia Phúc thì bỗng quay lại và chạy đi đường khác.
Xe Gia Khang đậu ven bờ sông, còn anh thì nhận một tài liệu của một người đàn ông. Người đàn ông đó nói gì với anh rất lâu mới rời khỏi xe. Khi người đàn ông đó đi rồi thì trong xe còn anh, anh ngồi dựa lưng vào ghế láy, tay cầm tập tài liệu, đọc từng con chữ và lật từng trang xem kĩ càng không hề bỏ sót một chữ nào. Xem xong tất cả thì anh để tài liệu bên ghế phụ. 2 tay anh đặt trê vô lăng, mắt đâm chiêu suy nghĩ một điều gì đó rất lâu rất lâu, rồi mới khởi động xe và về nhà.
Về đến nhà, sau khi đỗ xe trong gara thì nơi anh đến đầu tiên là phòng Gia Phúc, trên tay anh cầm bản tài liệu đó.
Anh đứng trước gõ cửa.
- Anh còn thức không?
Cho đến khi bên trong vọng ra tiếng vào đi thì Gia Khang mới mở cửa bước vào. Gia Khang ngồi xuống sofa, đặt tập tài liệu lên bàn. Gia Phúc từ bàn làm việc đứng dậy đi tới, ngồi đối diện với Gia Khang. Thấy tập tài liệu anh đưa tay định lấy nó xem thì tay Gia Khang đặt xuống như ý muốn không cho anh xem. Anh nhíu mày nhìn Gia Khang.
- Anh cưới Kiều Anh là vì yêu hay là vì trách nhiệm.
Đột ngột Gia Khang hỏi làm anh có chút bất ngờ
- Đương nhiên là vì yêu.
Gia Phúc bình thản đáp. Anh cầm bình trà lên rót vào tách của Gia Khang.
- Còn Thiên Lam.
Bàn tay đang rót trà chợt khựng lại. Tay anh nắm chặt bình trà, cảm giác đau truyền từ tay rồi lan đến tim của anh.
Khi rót trà xong, anh đặt bình trà xuống cười chua chát nói: đúng là em đã trưởng thành.
- Nếu có người nhắm vào tập đoàn chúng ta để trả thù vì anh là người gián tiếp gây ra cái chết cho Thiên Lam thì anh sẽ làm gì?
Đã lâu rồi, rõ hơn là 6 năm, anh chôn hình bóng của người con gái đó cùng với kí ức và nỗi đau vào trong quá khứ để bây giờ nó lại một lần nữa được xới lên và không đơn giản chỉ là đau đớn như trước.
Với anh, anh từng nghĩ Thiên Lam là mối tình đầu cũng là mối tình cuối cùng của anh. Nếu hôm đó anh không uống sai thì anh sẽ không cưới Kiều Anh, với anh Kiều Anh chỉ là đứa em gái.
Gia Phúc dựa lưng vào ghế, 2 khủyu tay chống lên vành ghế, 2 bàn tay đan vào nhau. Mặt đâm chiêu.
Là anh nợ Thiên Lam một món nơ mà anh trả chưa xong nợ, là một món nợ mà cô chưa từng cảm thấy vừa lòng. Để rồi anh lại là kẻ gián tiếp hại cô chết. Đến khi cô chết anh cũng mất đi tư cách của một người yêu. Ngay cả việc đến nhìn cô lần cuối anh cũng không có tư cách và một cô ở đâu thì 6 năm nay anh vẫn không biết. Không phải anh không tìm mà vì người nhà cô rất hận anh không muốn anh đến thăm mộ, nhiều lần anh đến hỏi thì nhận lại được một câu vang xin đầy đau lòng "Nó đã chết rồi, làm ơn cậu hãy để nó yên đi". Anh nghe nói mộ Thiên Lam là do Tuệ Nhi xây, chỉ có người nhà Thiên Lam và Tuệ Nhi biết mộ Thiên Lam ở đâu. Nhưng 6 năm.nay anh tìm mãi mà vẫn không tìm ra rốt cuộc Tuệ Nhi đang ở đâu?
- Là anh nợ cô ấy nên anh chấp nhận.
Gia Khang gật đầu.
- Anh còn nhớ Tuệ Nhi bạn của Thiên Lam không?
Sau câu đó thì Gia Khang đưa tập tài liệu cho Gia Phúc. Gia Phúc mở ra xem trang đầu tiên thì anh khá bất ngờ.