- Không có tôi cậu nghĩ cậu có ngày hôm nay sao?
- Nhưng cũng không phải vì vậy mà tôi trở thành con rối của bà! – Lưu Ninh gắt lên.
- Con rối? … Chát, hình như là người ấy đã tát Lưu Ninh.
- Bà đừng có động vào tôi. Thật là bẩn thỉu.
- Giờ mày còn dám nói thế. Chính mày đã phá hỏng mọi việc. Tao để mày tiếp cận Lệ Dương là để tìm số tài sản mà Lưu Dương cất giấu chứ không phải để mày và con nhỏ Lệ Dương đó chơi trò một mái nhà tranh hai trái tim vàng. – Người phụ nữ đó hét lên đầy tức giận.
Tôi đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn sang Tiếu Vũ chỉ thấy môi anh mím chặt, bàn tay gõ không ngừng vào cửa.
- Lưu Ninh. Anh có nhà không? Mở cửa cho em.
Ở bên trong có tiếng xô xát, va đập, mãi sau Lưu Ninh mới mở cửa. Những gì trước mắt khiến tôi không tin nổi vào mắt mình. Hai tay Lưu Ninh giơ lên cao, còn kề sát cổ cậu ấy là một khẩu súng ngắn. Người phụ nữ ấy không phải ai khác mà chính là Phi Điệp – mẹ Tiếu Vũ. Không sang trọng, không tao nhã như mọi lần tôi gặp mà là ánh mắt lạnh lùng sắc như ống súng đang chĩa vào gáy đe doạ Lưu Ninh.
- Bác… bác làm gì thế? – Tôi hỏi khi vẫn chưa định hình lại mọi việc.
Phi Điệp nhìn tôi cười một tràng dài, ngạo nghễ.
- Bác? Lịch sự nhỉ. Cô đã biết mọi chuyện thì cần gì phải giả bộ như vậy nữa? – Bà ấy lảm nhảm những điều mà tôi không hiểu.
- Lệ Dương không biết gì cả! – Tiếu Vũ lúc ấy mới bước vào cửa. Anh nói chắc nịch, Phi Điệp thảng thốt trước sự xuất hiện của “con trai”.
Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì sao người phụ nữ ấy lại ở đây. Vì sao bà ấy lại uy hiếp Lưu Ninh. Họ có mối quan hệ gì với nhau. Tiếu Vũ còn giấu tôi điều gì?
- Tiếu Vũ! Nghe lời mẹ. Những thứ ấy không thuộc về Lệ Dương. – Bà hạ giọng.
- Đúng. Không thuộc về Lệ Dương, không thuộc về con, cũng không thuộc về mẹ. Nó thuộc về quá khứ và tội lỗi xấu xa. Vậy tại sao mẹ cứ phải theo đuổi, giành giật nó?
- Không phải vậy. Mẹ chỉ muốn tốt cho con, cho chúng ta.
- Vậy Lưu Ninh thì sao? Lệ Dương thì sao? – Giọng Tiếu Vũ lạnh băng, hỏi người mẹ của mình.
Khi ấy Lưu Ninh đã thôi giãy dụa. Dường như Lưu Ninh cũng đang không biết có chuyện gì đang xảy ra. Bà Phi Điệp nhìn Lưu Ninh với ánh mắt rắn rỏi nới lỏng tay Lưu Ninh nhưng vẫn chực bóp cò. Dần dần, bà buông hẳn Lưu Ninh, trên tay vẫn cầm chắc khẩu súng. Lưu Ninh cũng không chống cự lại, cậu ấy biết mình khó mà đánh bại được người phụ nữ nắm binh quyền trong nhiều năm. Bà lãnh đạm ngồi xuống ghế, vắt chân phải lên chân trái, tay bà khẩu súng lục ngạo nghễ doạ dẫm. Với phong thái của kẻ bề trên, bà nói:
- Đã đến nước này thì lật bài ngửa thôi. Nên là con hay là mẹ cho Lệ Dương biết mọi chuyện, Tiếu Vũ?
Tiếu Vũ im lặng không nói gì.
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? – Tôi hỏi.
Tiếu Vũ vẫn tiếp tục lặng im. Bà Phi Điệp thấy vậy quay sang nhìn Lưu Ninh và nói.
- Cậu ấy là con trai của Lưu Soái Trì – người mẹ cô đã giết. Mẹ cô là tình nhân của Thôi Hồng Châu, cái chết của Lưu Soái Trì là sự trả thù tàn nhẫn và độc ác của mẹ cô.
Tai tôi ù đi trước những gì tôi đang được nghe. Người luôn chăm tôi, dịu dàng và yêu thương tôi hết mực không thể là kẻ giết người như vậy. Mọi thứ quanh tôi quay cuồng. Đôi tay tôi đưa lên bịt lấy tai mình từ lúc nào không biết. Chút lý trí còn sót lại giữ cho đôi chân tôi đứng vững. Từ từ, tôi buông tay, đối diện người phụ nữ ấy, rành rọt hỏi:
- Bà biết mẹ tôi là thủ phạm. Vậy tại sao bà lại không truy bắt mẹ tôi.
Ánh mắt sắc lẹm của bà ấy khiến tôi run sợ. Vẫn thản nhiên, bà nhìn tôi, lâu thật lâu.
- Vì Lý Vỹ Đông là người sau đó tiếp nhận vụ án và ông ấy không muốn Lưu Dương chịu tù tội nên đã để mọi chuyện trôi qua êm thấm.
Đến lúc này đôi chân tôi ngã khuỵu. Tôi nhìn Tiếu Vũ, nhìn Lưu Ninh, nhìn bà ấy – Phi Điệp. Mọi ánh mắt cũng đang đổ dồn vào tôi như thể tôi là kẻ tội đồ, là nút thắt của mọi sự việc. Như thể họ phải mổ xẻ tôi, xâu xé tôi thì mới tìm ra mọi thứ vậy.
Ánh mắt Lưu Ninh nhìn tôi khắc khoải như mũi dao nhọn khoét sâu vào tim tôi. Ánh mắt chất chứa nỗi đau, hận thù. Nỗi đau như núi lửa ngủ quên bỗng phun trào nham thạch nóng bỏng. Nếu không phải mất cha mất mẹ, cuộc sống của cậu ấy đã không tồi tệ đến thế. Những vết sẹo của quá khứ chẳng bao giờ liền.Tôi nhìn Tiếu Vũ như tìm lời giải đáp. Là đúng hay sai. Những điều bà ấy nói là thật. Tôi nhìn Lưu Ninh, ánh mắt van nài sự tha thứ.
Tiếu Vũ đỡ tôi dậy, anh đứng sát tôi để tôi dựa vào.
- Vậy nên bà dễ dàng buông tha ẹ tôi ư? – Tôi hỏi.
- Vậy em nghĩ vì sao anh không được ở cùng mẹ? – Tiếu Vũ thì thầm vào tai tôi.
Lại thêm một điệu cười ngạo nghễ kéo dài.
- Lý Vỹ Đông là của ta chứ không phải của mẹ cô. Nếu ta không tha ẹ cô thì ông ấy cũng sẽ bỏ ta mà đi. Hơn nữa…
Rồi Phi Điệp nhìn sang Lưu Ninh.
- Hơn nữa, mẹ cậu còn cất giấu tài sản của Thôi Hồng Châu. – Lưu Ninh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng hơn.
- Và những thứ đó nên thuộc về con, Lưu Ninh ạ.
- Cả mẹ nữa. Mẹ nói đúng. Là người đàn bà độc ác đã cướp đi hạnh phúc của con, của gia đình con. – Lưu Ninh vừa nói vừa tiến lại gần phía tôi và Tiếu Vũ với khuôn mặt đằng đằng sát khí. Nhanh tay, Lưu Ninh vung tay đấm thẳng, Tiếu Vũ đẩy tôi ra. Cả hai lao vào nhau với những cú đấm vun vút tiếng gió.
Giờ đây tôi thật sự hoảng loạn. “Dừng lại đi! Dừng lại đi!” tôi chỉ biết hét lên như vậy. Giọng tôi lạc cả đi, mắt tôi nhoà hẳn đi trong làn nước mắt. Tiếu Vũ bị đánh thẳng vào gáy, ngã gục.
Lưu Ninh cười lớn. Cậu ấy quá đỗi to lớn trước tôi.
- Các người chỉ cần tài sản thôi đúng không? Trong ngôi nhà ấy, các người cứ lấy. Tôi không cần gì cả.
- Ở đâu? – Bà ấy hỏi, giọng vô cảm.
- Trong tủ quần áo trong phòng tôi. Có chìa khoá ở trên. Lấy hết đi và để cho tôi và Tiếu Vũ được yên.
- Đâu dễ dàng như thế được, Lệ Dương xinh đẹp. Cậu sẽ phải đi với tớ. Có tiền rồi tớ và cậu sẽ đi thật xa, thật xa nơi này. Cậu là người yêu tớ mà. – Lưu Ninh tiến về sát tôi.
Không còn là Lưu Ninh mà tôi quen biết. Không còn là chàng trai hiền lành pha những tách café ngọt ngào. Không còn là người vẫn chăm sóc tôi hàng ngày. Cậu ấy như trở nên điên loạn.
- Tớ chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về tớ thôi, Lệ Dương ạ. Đi, về nhà cậu.
- Khoan đã.
Phi Điệp lạnh lùng chĩa súng tiến về phía tôi. Bà đẩy tôi về bếp. Bà thả tay trái của tôi, ra lệnh cho tôi lấy chiếc kéo.
- Thả kéo xuống. – Bà nói khi ra đến phòng khách.
Không thể kháng cự, tôi làm theo như một con rối. Bà đá chiếc kéo về phía Lưu Ninh.
- Cắt rèm cửa, trói Lệ Dương lại.
- Mẹ thả cô ấy ra đi. – Lưu Ninh nói.
- Không nên tin tưởng ai hoàn toàn Lưu Ninh ạ. Con nghe lời mẹ đi. Nhanh rồi chúng ta sẽ có những gì thuộc về mình.
- Lệ Dương, chìa khoà nhà đâu? – Bà hỏi.
Tôi luống cuống đưa tay vào túi áo móc ra chiếc chìa khoá. Phi Điệp giằng lấy. Lẩy bẩy chứng kiến mọi thứ đang xảy ra. Tay trái Phi Điệp chộp lấy tay, bóp chặt khiến tôi đau nhức. Lưu Ninh từ tốn cắt tấm rèm thành những mảnh nhỏ, nối lại với nhau rồi trói tôi lại.