Tiếu Vũ mới chính là con của Lưu Soái Trì. Không phải là đứa trẻ mất tích trong vụ hoả hoạn năm ấy mà chính là đứa con chính mẹ tôi dứt ruột sinh ra. Quá khứ khéo léo sắp đặt khiến mẹ tôi mang trong mình giọt máu của một gã cảnh sát mất chất. Khi biết sự thật mình bị Lưu Soái Trì hãm hiếp, mẹ tôi gây nên mối oan nghiệt hôm nay.
Đáng lẽ quá khứ sẽ luôn là quá khứ nếu lòng tham và sự hoài nghi của con người không tồn tại.
- Sao ông không nói sự thật cho tôi? – Phi Điệp hỏi Vỹ Đông, vẫn giọng vô hồn ấy.
Nhìn Phi Điệp khinh bỉ, Vỹ Đông nói: - Bà là con quỷ hận thù, ghen tuông đội lốt người. Trong tâm trí bà ngoài tiền, trả thù, sở hữu người khác thì bà có gì? Sai lầm lớn nhất của tôi là nhu nhược trước bà…
Một tháng sau…
Đã vào cuối đông, tuyết vẫn lác đác rơi chưa dứt. Mùa đông lạnh lẽo, buốt giá, tái tê.
Tôi nhói lòng khi nhìn thấy Lưu Ninh hốc hác đứng trước vành móng ngựa. Hàng ghế người thân trống không. Cậu ấy thực sự đơn độc giữa cuộc đời này.
Câu chuyện riêng của quá khứ được vén mở một nửa. Họ nhắc lại sự việc của hai mươi năm trước nhưng không ai nói về số tài sản họ muốn chiếm đoạt. Họ đổ lỗi cho tình cảm chứ mặc nhiên không chấp nhận mình tham lam.
- Vì sao bị cáo lại muốn giết hại mẹ nuôi của mình?
- Vì bà ấy đã dùng súng đe doạ bị cáo trước đó.
- Bà ấy đe doạ bị cáo với mục đích gì?
- Bà ấy không muốn bị cáo yêu Lệ Dương – con nuôi của người phụ nữ đã cướp chồng của bà ấy.
- Vì sao bà lại có súng?
- Được phát. Tôi là cảnh sát.
- Là cảnh sát mà bà lại sử dụng súng bừa bãi, với mục đích cá nhân như vậy?
- Tôi chỉ đe doạ, không có ý định gây sát thương cho người khác.
- Bà rất hận Lưu Dương?
- Cô ta cướp chồng của tôi.
- Nhưng vì sao bà vẫn lo tang lễ cho Lưu Dương cách đây tám tháng?
- Vì thể diện của chồng tôi.
- Lệ Dương, cô đã chứng kiến toàn bộ sự việc, cô có thể thuật lại được không?
- Vâng. Lúc đó mấy ngày tôi chưa không liên lạc được với Lưu Ninh nên cùng Tiếu Vũ đến nhà tìm anh ấy. Ở ngoài cửa, chúng tôi nghe thấy có tranh cãi bên trong. Khi vào nhà, chúng tôi đã rất ngạc nhiên khi Lưu Ninh bị Phi Điệp khống chế bằng súng. Sau đó, lời qua tiếng lại Lưu Ninh bất ngờ chống đối khiến Phi Điệp làm súng văng khỏi tay, cướp cò nhưng không có ai bị thương. Sau đó thì mọi thứ rất hỗn loạn, Lưu Ninh lấy được chiếc dao gọt hoa quả trên bàn định đâm Phi Điệp nhưng Tiếu Vũ đã chạy lại đỡ.
- Vậy là Lưu Ninh không phải cố ý mưu sát Tiếu Vũ.
- Vâng. Sau đó chính Lưu Ninh đưa Tiếu Vũ đến bệnh viện và tiếp máu. Nhưng do mất quá nhiều máu nên Tiếu Vũ đã qua đời.
- Cô là người yêu của Lưu Ninh nên cô khai như vậy để tạo tình tiết giảm tội cho Lưu Ninh?
- Phản đối. Câu hỏi mang tính ngoài lề.
- Phản đối không có hiệu lực.
- Tôi… tôi là người yêu Lưu Ninh nhưng Tiếu Vũ là anh trai tôi.
- Về mặt huyết thống thì không phải như vậy.
- Tôi xin thề là những gì tôi nói ở đây hoàn toàn là sự thật. Tôi tin tưởng ở sự phán quyết của bồi thẩm đoàn.
- Ở bệnh viện ông đã không tiếp máu cho Tiếu Vũ, vì sao vậy?
- Vì tôi không phải là cha đẻ của cậu ấy. Cách đây hơn hai mươi năm, Lưu Dương đã mang thai con của Lưu Soái Trì, nhưng Lưu Soái Trì bị giết hại nên cô ấy không có chỗ nương thân, vợ tôi lại không thể có con nên tôi đón Tiếu Vũ về nuôi sau khi Lưu Dương sinh.
- Lưu Dương đã đồng ý?
- Cô ấy muốn tốt cho đứa trẻ.
Tôi mệt nhoài nằm trên giường. Họ khép Lưu Ninh tội ngộ sát nhưng có ý định giết người – mẹ nuôi. Họ nói cậu ấy bất nhân, vô đạo đức. Họ nói một đứa trẻ sống trong cô nhi viện dù giáo dục thế nào, chăm lo ra sao thì cũng không thể trở thành một người lương thiện được. Họ cho rằng mười hai năm tù là chưa đủ với cậu ấy.
Bóng đêm trùm xuống, tôi nhìn sang căn hộ đối diện, những hình ảnh luôn chập chờn hiện về mỗi khi tôi nhắm mắt. Chiếc rèm bị cắt nham nhở, những vết niêm phong vàng đỏ. Tôi có sai khi nói dối Lưu Ninh không? Tôi đã lừa gạt tình cảm của cậu ấy từ khi tôi nhận lời làm người yêu Lưu Ninh. Tôi đã nói dối, đã đóng vai người yêu để Lưu Ninh không còn nghi ngờ Tiếu Vũ, để Tiếu Vũ có thể điều tra những điều còn là ẩn số. Giờ đây tôi lừa dối rằng tôi yêu cậu ấy bởi cậu ấy quá đáng thương, không một ai thân thích, không ai an ủi. Ai cũng nhìn cậu ấy với ánh mắt trách móc.
Tự bao giờ tôi còn không biết khóc. Có lẽ là từ khi Tiếu Vũ ra đi. Tôi đã không thể nói với anh rằng tôi yêu anh, cần anh đến nhường nào. Còn biết bao nhiêu việc tôi muốn cùng anh làm, có những thiếu thốn tôi muốn bù đắp cho anh mà không còn cơ hội. Yêu và hận, phải làm sao? Mọi thứ quanh tôi cứ vuột đi, vuột đi mất. Tôi phải làm gì cho những ngày tiếp theo?
Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến tôi giật mình.
Một nụ cười nham hiểm bước vào phòng khách. Khẩu súng lắp giảm thanh chĩa về phía tôi không nể nang.
- Đi vào! – Bà ấy ra lệnh – Số tài sản ấy để đâu?
Tôi lập cập hoảng loạn dẫn Phi Điệp vào phòng ngủ của tôi. Cánh cửa tủ quần áo mở toang. Một tay giữ súng, tay kia Phi Điệp gạt hết quần áo được xếp gọn gàng xuống nền. Khi thấy vết sứt ở tủ, Phi Điệp hất hàm ra lệnh:
- Lấy chìa khoá, mở nó ra.
Tôi kéo chiếc ghế bên cạnh, đứng lên để lấy chìa khoá được giấu ở bên trên. Từ từ tôi mở cánh cửa nhỏ ra. Tôi không còn run sợ mà giờ đây, trăm ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu tôi. Vì sao bà ấy tham lam đến vậy? Vì sao bà ấy tàn nhẫn như vậy? Vì sao bà ấy mất nhân tính đến thế? Bà ấy chẳng coi cái chết của Tiếu Vũ ra gì sao?
Tôi lấy ba chiếc hộp ra. Mắt Phi Điệp sáng rực. Một niềm hạnh phúc khó tả hiện lên trong đôi mắt ấy. Lòng tham thật đáng sợ. Sự ghen hận thật ghê người. Tiền bạc quả đáng kinh tởm.
Bà ấy mân mê từng cái hộp đính kim cương, miệng mỉm cười thích thú.
- Bên trong tủ lát vàng miếng. – Tôi nói.
Nghe vậy Phi Điệp vui sướng, như mất lý trí, bà đặt súng xuống nền nhà, hai tay miết lớp vàng trong ngăn tủ. Không suy nghĩ gì thêm, tôi nhặt nhanh súng, lên đạn và bóp cò. Vệt máu trên gáy ngấm dần qua lớp áo, Phi Điệp gục xuống.
Keng… keng… Khẩu súng rớt xuống nền. Giới hạn con người cũng chỉ đến vậy. Bà ấy chứ không phải ai khác là ngọn nguồn của mọi nỗi đau.
Tôi đã nghĩ che dấu để không có thêm sự mất mát nào khác. Nhưng tôi đã lầm. Ta chẳng nên cố thay đổi sự thật làm gì bởi đôi khi sự thật như những con rắn độc, dù ta cố gắng huấn luyện nó vẫn có thể quay lại cắn ta.
Tôi ngồi bệt trên sàn, lâu rất lâu. Đến khi đặt tay lên người Phi Điệp, cái xác đã lạnh ngắt. Giờ tôi lại là kẻ sát nhân máu lạnh.
Điềm đạm, thản nhiên hơn khi nào hết. Tôi kéo cái xác ra phòng khách. Dùng búa gỡ những chiếc đinh nhỏ ở ghế sofa, tôi cất giấu xác Phi Điệp vào đó. Dọn dẹp lại mọi thứ như chưa có việc gì xảy ra, tôi để ba chiếc hộp vào trong ba lô, ngồi lặng đến tận sáng.
Số phận con người thật khó nói. Năm phút trước ta là kẻ bị đe doạ, năm phút sau ta đã trở thành kẻ giết người.
Sáng. Mặt trời lên ang ánh nắng yếu ớt ảnh đất này. Tôi bước theo lựa chọn của chính mình.
Đây là lần thứ hai tôi đến ngôi nhà ấy. Một ngôi nhà lớn nhưng chứa đầy những bi ai. Bác Vỹ Đông tiếp tôi với nụ cười gượng gạo xót xa. Sâu trong đôi mắt ấy là cả đại dương nước mắt chực ào vỡ.
- Cháu không thể ở đây được nữa bác ạ.
- Cháu định đi đâu?
- Cháu chưa biết. Nhưng thành phố này nhiều đau thương quá. Bác chăm sóc mẹ và Tiếu Vũ giúp cháu, và chuyển cho Lưu Ninh thứ này nữa. – Tôi đưa cho bác một bức thư.
- Sao cháu không gặp cậu ấy, một lần nữa?
Tôi lắc đầu gượng gạo rồi rời khỏi căn nhà ấy. Bầu trời mặt đất rộng thênh thang nhưng tâm hồn tôi chật hẹp. Tôi đến nhìn họ lại một lần cuối. Mộ của mẹ và Tiếu Vũ nằm cạnh nhau. Giờ có lẽ họ đã gặp nhau rồi.