- Tiếu Vũ! Sao anh lại ở đây?
- Sao hôm nay em về muộn thế? – Tiếu Vũ hỏi tôi, có lẽ anh đã ở chờ ở đây lâu lắm rồi.
Cạnh tôi, anh đứng run rẩy khiến tôi ngần ngại. Có lẽ anh đang lạnh, chiếc áo khoác mỏng anh mặc trên người không đủ giữ ấm ột ngày rét buốt thế này. Bỗng dưng tôi cảm thấy áy náy, như thể việc Tiếu Vũ đang run rẩy đứng đây là do tôi mà ra vậy.
- Cho em cái này này! – Tiếu Vũ rút từ trong túi áo ra một chiếc túi nho nhỏ, đơn giản mà tôi cũng không biết bên trong đó là gì. Có vẻ như biết tôi đang khá tò mò, anh nói tiếp: - Đợt vừa rồi anh vừa về Nam Lãnh (một vùng quê cách thành phố này không xa) để chụp một bộ ảnh. Anh thấy những món đồ thủ công họ làm rất đẹp và có lẽ em sẽ thích nên…
Tôi nhìn Tiếu Vũ cười: - Anh đừng nói là anh vừa về đến nơi là đến tìm em nhé, em sẽ áy náy lắm đấy.
Tiếu Vũ không nói gì, chỉ gãi gãi đầu, có vẻ như tôi đã nói đúng, điều ấy lại khiến tôi trở nên bối rối. Bỗng trong đầu tôi thoáng qua tên của Lưu Ninh khiến tôi lúng túng, tay mân mê túi cỏ nhỏ mà Tiếu Vũ vừa đưa. Anh không nói gì, chỉ im lặng đứng bên nhìn tôi. Không hiểu sao hôm nay con người có chiếc miệng dẻo của anh đi đâu mất, lại là một cậu bé Tiếu Vũ đứng trước mặt tôi.
- Anh mặc ít thế, có đủ ấm không? – Tôi hỏi.
- Ừ, ra khỏi nhà là ngồi vào xe luôn nên anh quên lấy áo lông vũ.
- Ngốc thế, thế bây giờ anh về đâu? Về nhà hay về kí túc?
- Về kí túc thôi! Đám phòng anh còn rủ chơi điện tử.
Tôi lại cười. Anh lại bình dị như xưa thì phải. Vẫn một cuộc sống sinh viên như tôi, và vẫn chơi điện tử như đám con trai của cái học viện này hay bất cứ học viện khác.
- Em cười gì thế? – Anh ngại ngần hỏi tôi.
- Không, thích thì cười thôi. Mà này… - Tôi vừa nói vừa cởi khăn quàng cổ đưa cho anh – Quàng vào, cho ấm. Ốm mà đổ lỗi tại em là em không chịu trách nhiệm đâu!
Tiếu Vũ có vẻ hơi ngạc nhiên trước hành động của tôi. Về sau tôi cũng thấy những gì mình làm không như những lời nói khắc nghiệt tôi hay dành cho anh. Phải chăng bởi khoảng cách, bởi thời gian không gặp mặt khiến tôi quên đi một góc nhỏ bé đáng ghét của anh? Hay bởi, hôm nay tôi lại nhìn thấy anh, một người mà tôi đã từng quen biết.
Bác quản lý lạch cạch mở cửa đi ra, tôi liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ đóng cửa kí túc.
- Anh về nhanh đi, không lại không vào được kí túc.
- Ừ. Anh về nhé! – Tiếu Vũ nói, rồi gấp gáp đi ra khỏi cửa. Khi anh đi qua cánh cửa kia tôi mới đi theo và nhìn thấy bóng dáng như một cậu nhóc chạy vào trong màn tuyết đang rơi xoáy vòng.
Tôi cũng đi về phòng, trên tay vẫn nắm chặt túi cỏ Tiếu Vũ đưa. Chiếc túi cỏ ấy có một mùi hương thơm dịu, mùi của đồng quê, của lá cỏ mang đến cho tôi sự thoải mái. Nỗi buồn của một đêm quạnh vắng dường như được thay thế bằng những cảm xúc khác. Tôi không phải là một người tham lam, nhưng quả thật sự xuất hiện cùng một lúc khiến trái tim tôi xao động và luôn bị giằng co. Có những lúc trái tim tôi đã nghiêng hẳn về phía Lưu Ninh, nhưng Tiếu Vũ chợt xuất hiện như thầm thì với tôi rằng “Anh không đồng ý em ở bên người đó” và khiến tôi hoài nghi Lưu Ninh. Tôi không biết, không rõ, không xác định được tình cảm tôi dành cho Tiếu Vũ là gì, nhưng, tôi luôn cảm giác nếu tôi ở bên Lưu Ninh, anh ấy sẽ không vui, và nếu Tiếu Vũ không vui, mẹ sẽ không hài lòng.
Một đêm buốt giá, tôi cuộn tròn trong chăn và ru mình vào giấc ngủ. Chiếc túi cỏ ở đầu giường vẫn thoảng một mùi hương mát dịu.
Sáng hôm sau, tôi tự thưởng ình một buổi sáng ngủ nướng thay vì đi học. “Ở ngoài kia rét buốt biết bao nhiêu”, tôi nghĩ thầm và nhắm mắt ngủ tiếp, mặc cho ba cô nàng phòng tôi đều đi học. Đôi khi lười biếng cũng là một cách hưởng thụ cuộc sống này. Mãi đến gần trưa tôi mới chịu rời khỏi chiếc chăn ấm áp để ngồi bên cạnh màn hình máy tính và nhâm nhi một tách café. Thời gian như trôi chậm lại. Tôi không ngại ngần vào trang của Tiếu Vũ để xem. Những bức ảnh anh chụp luôn ẩn chứa một điều gì đấy rất mê hoặc, như thể ở đó ẩn chứa cả thế giới của anh vậy. Việc xem những bức ảnh anh chụp đã là mà nột niềm vui nhưng việc xem những bức ảnh hậu trường lại là một niềm vui khác, thú vị hơn nhiều. Những bức ảnh của cậu bạn cùng lớp đánh dấu anh là những bức ảnh ngộ nghĩnh. Một Tiếu Vũ dám bò xuống nền đất, hay trèo lên cây để chụp những bức ảnh đẹp. Cả những bức ảnh anh lụi hụi cầm những cọng cỏ nhỏ bé tập kết một thứ gì đó, giống như túi cỏ ở phía đầu giường của tôi. Tôi không đoán già đoán non thêm gì nữa, nhưng trong lòng thấy ấm áp lạ thường.
- Này! – Cánh cửa phòng mở ra với giọng lanh lảnh của Lưu Linh. Cô nàng dúi vào tay tôi một cái túi, mà bên trong là chiếc khăn của tôi.
- Chàng đưa cho nàng mà nàng không đến lớp, làm chàng ngại ngùng đi tìm lớp trưởng hỏi xem ai ở cùng phòng với nàng mang về giúp nàng đấy. – Lan Phương tua một tràng, giọng giễu cợt.
- Và nhờ Lan Phương, lại có thêm một câu chuyện về chàng và nàng được thêu dệt ở trên lớp. Giờ lớp mình cứ sôi xình xịch trước động thái của chàng và nàng. – Kỳ Yến, cô bạn còn gọi trong phòng bước vào, nói thêm cho tôi biết rõ tình hình.
- Và nàng thì đang ngồi xem trang của chàng, có lẽ còn tủm tỉm cười nữa. – Lưu Linh bỗng dưng hùa cùng cả đám trêu tôi. Lần này thì tôi không biết chối thế nào, đành ngồi im chịu trận.
Đôi khi đa số không chấp nhận bản chất của sự thật mà họ chỉ chấp nhận viễn cảnh họ đã dựng ra.
Và sự thực là, bất luận bạn tiếp nhận hay không tiếp nhận sự thực thì sự thực vẫn là sự thực, những gì qua thêu dệt và bày đặt sẽ bị mài mòn theo thời gian, chỉ còn chân lý, chỉ còn những gì vững chãi qua bia miệng sẽ chẳng thể thay đổi.
Buổi tối tôi phải đi làm bù ột tuần trước tôi không đi làm nhưng điều ấy không khiến tôi khó chịu mà còn cho giúp tôi trốn thoát bởi sự trêu chọc của những cô nàng nghịch ngợm. Tôi rời khỏi phòng từ chiều, chẳng để làm gì, chỉ đơn giản bởi khi tâm trạng người ta khá lên nhiều, người ta sẽ đồng ý lộ diện bất kể nắng chói chang hay mưa rét buốt. Nhưng, chiều nay nắng không chói, đương nhiên mưa cũng không rơi. Ngập đất trời một màu trắng tinh khiết. Tuyết phủ lên tất thảy những gì tuyết có thể phủ. Trên đường lưu lại nhiều vết giày với nhiều kích cỡ khác nhau. Tôi chạy vào khoảng tuyết xốp trắng muốt bên đường. Đôi boots cao cổ của tôi bị ngập sâu vào trong tuyết, nhưng không phải vì vậy mà tôi kém phần nghịch ngợm. Tôi rung nhẹ tán lá thông bên đường, những bông tuyết rơi lả tả xuống phía dưới như tái tạo lại cảnh tuyết rơi. Giữa ánh nắng nhạt, những bông tuyết lấp lánh xoay xoay. Tuyết chạm vào da mặt tôi, mát lạnh. Có lẽ tôi sẽ cứ nghịch ngợm một lúc lâu nữa nếu không phát hiện ra có một người đang đứng gần tôi, từ nãy đến giờ.
- Em nghĩ bộ ảnh lần này anh nên đặt tên là gì? – Tiếu Vũ nháy mắt trêu tôi.
- Sao anh cứ chụp trộm em thế?
- Đẹp thì chụp! – Anh thản nhiên nói.
- Đẹp cái đầu anh ý! – Tôi cau có.
- Anh nói tuyết đẹp, em đừng có tưởng bở nhé. Em chỉ làm nền cho tuyết thôi.
- Nền này! – Tôi nói và ném thẳng vào Tiếu Vũ một nắm tuyết to.
Anh không đề phòng nên lãnh trọn một trái cầu tuyết. Đương nhiên anh không chịu thua, anh chạy đến bên đường, nắm một trái cầu tuyết lớn thật lớn và ném về phía tôi. Chả dại gì mà đứng im để chịu đòn, tôi bỏ chạy, còn Tiếu Vũ thì đuổi theo phía sau. Đến một khoảng đất trống hơn thì cuộc chiến giữa chúng tôi thật sự bắt đầu. Cả hai cố tìm những khoảng tuyết dầy nhất nhiều nhất để nặn cầu tuyết và không ngừng ném về đối phương. CÓ lúc không kịp làm cầu tuyết, tôi dồn một vốc tuyết, tiếp cận anh và hất thẳng vào đám tuyết ấy vào mặt anh. Anh quỳ hẳn xuống như kẻ thua cuộc thì tôi cười hả hê, nhưng Tiếu Vũ cũng không chịu thua, anh trả về phía tôi hai quả cầu tuyết – trúng mặt – khi miệng tôi đang há rộng vì cười anh. Cảm giác tuyết chạm vào mắt, chui vào mũi vào miệng quả thật là khó chịu nhưng, dường như niềm vui lại xoá nhoà sự không thoải mái ấy. Được ở bên anh, hồn nhiên như hai đứa trẻ có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất mà tôi và anh có. Trong vô thức, kí ức về quá khứ của tôi hiện lên là những ngày tôi với anh bên nhau, là tuổi thơ chúng tôi gắn liền với nhau, như thể bây giờ, thời điểm này tôi và anh đang tái tạo ký ức vậy.
Sau khi đỡ hai trái “lựu đạn” của anh, tôi giả vờ giận dỗi đổ rầm người xuống tuyết, không đau mà là một cảm giác thích thú khó tả. Anh chẳng đỡ tôi dậy, chẳng dỗ dành tôi mà lấy máy ảnh ra bấm liên tục. Ôi anh chàng nhiếp ảnh, sao cứ mãi tác nghiệp với tôi thế này! Sau cùng, hai chúng tôi bắt tay giảng hoà và cả hai hì hục đắp một chú người tuyết, đầu tròn thân tròn chẳng giống ai. Người tuyết ấy có hai mắt là hai quả thông khô, mái tóc là những chiếc lá thông xanh mướt, chiếc mũi dài từ một cành cây khô và chiếc miệng nhỏ xinh được lấy từ ba mẩu kẹo mầu cầu vồng trong túi khoác của tôi. Và tôi lại vinh dự được làm nền cho người tuyết ấy, Tiếu Vũ dường như chẳng bao giờ bỏ sót bất cứ khoảnh khắc nào trong cuộc sống, là vui, là buồn, là thơ mộng, lãng mạn hay dã man, anh đều muốn lưu lại. Và tôi biết, tôi đang đi rất gần, rất gần tâm hồn anh, trái tim anh.
- Đi ăn với anh nhé! – Anh ngỏ lời mời khi buổi chiều sôi động của chúng tôi kết thúc và tôi không có lý do gì để từ chối.
***
- Em đến rồi! – Tôi chào chị Hiểu Thư khi bước vào quán. Lưu Ninh đang pha chế đồ uống nên có lẽ không nhìn thấy tôi. Tôi còn chưa biết phải cư xử thế nào vì nụ hôn tối qua nên tôi cũng im lặng đi vào phòng thay đồ.
- Hai đứa này hôm nay sao thế nhỉ? – Chị Hiểu Thư lẩm bẩm, đủ để cả hai đứa nghe thấy.
Lưu Ninh hôm nay không nói gì với tôi, có vẻ như cậu ấy đang giận dỗi điều gì đó, hoặc là cậu ấy cũng thấy bối rối vì tối trước đã trót lỡ hôn tôi. Mọi thứ hôm nay như một bản nhạc lỡ nhịp, các âm thanh không hoà vào nhau mà rời rạc, lởm khởm thậm chí khiến người nghe thấy ngột ngạt và muốn tháo chạy.
Nếu như những hôm khác, tôi sẽ chờ Lưu Ninh mở lời, nhưng hôm nay thì khác. Ban chiều Tiếu Vũ đã mang cho tôi một tâm trạng thoải mái, có lẽ bởi vậy mà tôi thấy mình bao dung hơn.
- Cậu có vẻ mệt? – Tôi mở lời, hỏi Lưu Ninh.
- Đôi chút!
- Có sốt không vậy? – Tôi đưa tay lên sờ trán Lưu Ninh, tôi e ngại tối qua do đưa tôi về mà cậu ấy bị cảm, thì tôi là người có lỗi. Nhưng Lưu Ninh lại tránh đi, khiến tôi có phần hụt hẫng.
- Cậu và Tiếu Vũ, là thế nào? – Lưu Ninh nhìn thẳng vào mắt tôi với một ánh nhìn khó hiểu.
- Bạn bè.
- Lúc nãy mình thấy cậu và Tiếu Vũ đi cùng nhau và có vẻ như cậu rất vui. – Lưu Ninh nói, nét mặt có chút giận dỗi ngồ ngộ khiến tôi phì cười.
- Ừ, mình với anh ấy đi ăn cùng nhau. Đúng là rất vui, nhưng mà sao cậu lại biến thành trẻ con thế này, chàng trai trẻ? – Tôi nhéo vào cánh tay Lưu Ninh.
- Cậu nói là cậu và Tiếu Vũ không có gì, chỉ là bạn thôi.
- Bạn bè không thể đi ăn với nhau sao? Cậu đang nghĩ gì vậy? – Tôi nói kéo dài giọng, cố tình trêu tức Lưu Ninh, hiếm hoi lắm tôi mới bắt gặp cậu ấy trẻ con như vậy.
- Nghĩ gì kệ tớ! Cậu mang cho khách đi này, bàn số sáu! – Lưu Ninh đặt tách café vào khay, nói với tôi giọng bực bội.
Tôi liếc nhìn Lưu Ninh rồi mang café ra cho khách. Lúc quay về quầy phục vụ tôi cứ tủm tỉm cười và hình như Lưu Ninh càng bực tôi. Đôi khi tôi không hiểu chính con người và trái tim tôi nghĩ gì. Khi ở bên Lưu Ninh tôi thôi nghĩ về Tiếu Vũ và khi ở bên Tiếu Vũ thì tôi chỉ nghĩ về anh mà thôi. Là do tôi đa tình hay do cả hai chàng trai bên cạnh tôi đều quá đỗi quyến rũ và đáng yêu. Tôi luôn thích trẻ nhỏ, và các chàng trai thì luôn biết cách vô tình biến thành những cậu nhóc đáng yêu.
- Chẳng hiểu nổi cậu luôn! – Lưu Ninh có vẻ bức xúc.
- Hiểu gì?
- Cậu không có chút cảm xúc nào với tớ à? – Lưu Ninh hỏi, giọng bớt gắt.
- Ừm… thú thực, có lúc mình thấy rất an toàn khi ở bên cậu và mình cũng rất vui khi ở bên Tiếu Vũ. Có phải là do mình đa tình không? – Tôi trả lời. Đó như là một câu trả lời khôn khéo vì sau đó Lưu Ninh không bực tức mà trở nên bối rối, vì câu trả lời rất thực lòng mà lại như một câu hỏi dành cho cậu ấy.
- Chỉ cần cơ hội vẫn còn, mình sẽ đợi! – Lưu Ninh nhẹ nhàng nói, rồi nghĩ ra điều gì, cậu ấy nói tiếp – À, không đơn giản chỉ là chờ đợi.
Tôi lại được phen thót tim với anh chàng này. Lưu Ninh quả đúng là một con người khó hiểu. Nhưng dù nói gì thì nói, với tôi cả hai đều rất quan trọng, họ luôn khiến tôi thấy an toàn và có cảm giác ấm áp. Tôi đã quên đi những gì gọi là giả dối hay thiếu chân thành ở Tiếu Vũ và cũng luôn nhớ rằng, Lưu Ninh là một người sống rất tình cảm và dù luôn điềm đạm, luôn lạc quan nhưng cậu ấy luôn cần một người ở bên để sẻ chia những điều dù là giản dị nhất trong cuộc sống.
Cuộc sống, đôi khi chỉ cần bình dị và ấm áp, đủ để ta quên những nỗi đau đã qua và xoá đi những dối gian trong quá khứ.
Nhưng một bản nhạc với những giai điệu bình bình, những nốt nhạc không chênh lại khiến ta khó cảm nhận được sự cần thiết của bình lặng.
***
Đây là lần thứ tư, và có lẽ cũng là lần cuối cùng tôi đếm số lần tôi gặp người phụ nữ ấy. Thanh tao, quý phái, sang trọng là vẻ đẹp của mẹ anh, người phụ nữ mang tên một loài hoa – Phi Điệp.
Số bốn là một số không may mắn, tôi nghĩ vậy. Cuộc gặp gỡ lần này của tôi và bà không mấy tốt đẹp. Bà đến quán café nơi tôi làm việc vào đầu giờ chiều của một ngày trong tuần, ngày thứ tư.
- Trên tầng hai có ai ngồi không? – Bà bước vào quán, hỏi một câu hỏi lạ.
- Dạ, không ạ. – Tôi lễ phép trả lời. Bà khẽ gật đầu, nhìn vào thực đơn và chọn một tách Nước Mắt Của Nắng rồi bước lên tầng. Tôi và Lưu Ninh nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu. Riêng tôi, tôi có chút dự cảm không tốt.
Café đã pha xong nhưng tôi ngại ngần không muốn mang lên, Lưu Ninh hiểu ý, mang giúp tôi nhưng khi bước xuống, nét mặt của cậu lộ một chút gì đó bất ổn.
- Cô ấy nói là, nếu bây giờ không quá bận, cậu có thể lên nói chuyện với cô ấy một chút không, chỉ mười hai mươi phút thôi.
- Ừ, thế mình lên một chút, có gì gọi mình xuống nhé! – Tôi luống cuống đi lên.
Lại thêm một lần nữa tôi ngồi đối diện người phụ nữ ấy. Khi tôi vừa ngồi xuống ghế bà nhếch mép cười khó hiểu và nụ cười ấy còn được lặp lại vài lần trong suốt cuộc nói chuyện. Bà điềm tĩnh nói từng câu từng câu rành rọt, tôi chỉ có thể ngồi nghe, có vài lần môi tôi mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng bà không cho tôi cơ hội. Những điều bà nói khiến tôi chết lặng người, mọi thứ trở nên quay cuồng. Đâu mới là sự thật? Tôi cần phải tin ai? Vì sao lại phải cư xử như vậy? Trong lúc này đây tôi ước, ước mẹ tôi chưa rời xa cõi đời này để tôi có thể hỏi, để tôi tìm được ánh mắt chất chứa tin yêu. Nước mắt tôi rơi lúc nào mà chính tôi không hay biết, người phụ nữ ấy dừng lại vài ba giây, đủ để lấy cho tôi chiếc khăn giấy và rồi bà ấy lại tiếp tục nói. Chưa khi nào thời gian nặng nề và chậm chạp như vậy, chỉ hai mươi phút thôi mà tôi ngỡ hai mươi năm trời, quá khứ, hiện tại và tương lai, đâu mới là sự thực? Thời gian và những lời nói của bà như chiếc mai rùa chụp lên đôi vai tôi, đè chặt tôi ngồi dính lấy chiếc ghế bên dưới, hoàn toàn bất động. Sau cùng, trước khi rời quán với những bước đi lạnh lùng, bà nói với tôi:
- Cháu hãy cứ suy nghĩ thật kỹ, sự thật luôn là sự thật, dù cháu có trốn tránh, dù cháu muốn hay không muốn tiếp nhận thì sự thật vẫn luôn ở đó và không thể thay đổi được. Cháu là một cô bé thông minh, cháu biết đâu là đúng đâu là sai, và đâu là điều tốt nhất cho cháu vào lúc này!
Khi bà rời khỏi được khoảng năm phút, Lưu Ninh hấp tấp chạy lên. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi, Lưu Ninh gắt lên bực tức: - Bà ấy đã nói gì với cậu thế?
Tôi chỉ biết lắc đầu. Những điều này tôi có thể chia sẻ với Lưu Ninh sao? Mọi thứ đã ngoài tầm kiểm soát và phán đoán của tôi. Tôi nên đeo đuổi sự thật hay buông xuôi và phớt lờ mọi thứ đi, coi như tất cả chỉ là một giấc mơ?
Tôi bước vào phòng vệ sinh để rửa mặt. Làn nước lạnh buốt khiến khuôn mặt tôi trở nên tê lại. Mắt vẫn hơi đỏ nhưng tôi cố hít thở để lấy lại bình tĩnh. Công việc của tôi yêu cầu tôi phải tươi cười, lý do ấy cũng khá hợp lý khiến tôi cất giấu nội tâm mình vào thật sâu thật sâu. “Lệ Dương, cố lên! Làm tốt việc của mình!” tôi tự nhủ.
- Tớ không sao đâu! – Tôi nở nụ cười gượng gạo, nói với Lưu Ninh khi trở về quầy phục vụ.
- Không sao thật chứ? – Lưu Ninh nhìn tôi, vẻ nghi ngờ.
- Không sao! Tớ sẽ tự thưởng ình một tách café để lấy lại tinh thần. Cậu nghĩ xem, tớ nên uống loại nào nhỉ?
- Café sữa! – Lưu Ninh đáp.
- Bèo thế á? – Tôi trêu cậu ấy.
- Cậu thật là lắm chuyện. – Lưu Ninh càu nhàu rồi không nói thêm mà pha cho tôi một tách café, tôi biết chắc đó không phải là café sữa.
Một lúc sau Lưu Ninh đưa cho tôi một tách café với thái độ không giống như đang dỗ dành một người đang buồn cho lắm.
- Mời đại tiểu thư. Cậu đúng là to gan, trốn làm, lại còn khóc nhè tùm lum, rồi thì đòi uống café, cẩn thận tớ mách chị Hiểu Thư đấy.
- Cậu doạ tớ à?
- Doạ chứ sao không doạ. Doạ cho bớt cái tội…
- Tội gì?
- Chẳng tội gì cả. Thôi, ra góc kia ngồi một mình đi. Tớ đang muốn thử chế loại café mới.
Lưu Ninh đúng là rất hiểu tôi. Cậu ấy biết tôi cần một mình, biết tôi cần gắng gượng để trở nên mạnh mẽ, vậy nên, cậu ấy luôn biết cách làm tôi thấy được chở che và an ủi. Cậu ấy đưa cho tôi một tách cacao thay vì café. Sự ấm áp bất tận trong ngày đông giá rét và sự buốt giá của lòng người. Có ai đó nói rằng chocolate sẽ mang đi những nỗi buồn và đem đến những giây phút yên bình, phải chăng Lưu Ninh cũng giống như một thanh chocolate vậy, cậu ấy có những lời nói đắng ngắt bao quanh một tâm hồn ngọt ngào. Nếu như chiều hôm ấy không có Lưu Ninh, có lẽ tôi đã không bình tĩnh được đến như vậy.
Tôi tránh gặp Tiếu Vũ trong vài ngày, tôi không trả lời tin nhắn, cũng không nghe điện thoại của anh. Mỗi khi không phải đi học, tôi đi làm hoặc trốn mình vào một góc nhỏ ở thư viện.
Gần đây tôi gầy đi, điều ấy khiến Lưu Ninh lo lắng. Tôi không thể thú nhận với cậu ấy rằng những cơn ác mộng chập chờn, những băn khoăn vướng mắc làm tôi mất ngủ. Tôi rất muốn quên, muốn tránh Tiếu Vũ nhưng có lẽ lãng quên hay chạy trốn không phải là một cách làm hay, bởi điều ấy sẽ luôn đeo đuổi bạn, dù cho bạn có chạy đến phương trời nào. Như hôm nay vậy, anh đã tìm thấy tôi. Đối diện hay lừa dối?