Cát Luận lặng lẽ nhìn Thiên Thiên trong vòng tay Dũ Trọng. Cuộc hẹn hôm nay chắc không cần thiết nữa rồi. Hắn cho tay vào túi quần lặng lẽ quay gót…
Trong lòng Cát Luân lúc này đây tràn đầy mâu thuẫn. Tất cả đều bắt đầu từ cuộc viếng thăm của Dũ Trọng sáng nay. Tình thân là thứ gì đó thật thiêng liêng,tuy vô hình nhưng rõ ràng là nó hiện hữu. Nếu như là Cát Luân của mọi khi, khi thấy Dũ Trọng quá yêu mến Thiên Thiên và xiêu đổ vì cô nhóc ấy, hắn sẽ tìm gặp Thiên Thiên và sau đó sẽ dùng cái vẻ ngoài thư sinh trí thức đạo mạo của mình để gieo vào lòng cô bé ngây ngô ấy sự phân vân, lưỡng lự trong tình cảm.
Thế nhưng bây giờ đây thì hắn không còn thấy hứng thú với việc ấy nữa.Có rất nhiều lí do khiến cho cái kế hoạch trả thù đang diễn ra suôn sẻ chợt bị khựng lại. Đó là Cát Luân nhận ra mình đã thật sự yêu Thiên Thiên. Và một lí do khác đó là… Cát Luân không thể căm hận Dũ Trọng như lúc bị anh ta đẩy xuống bùn nhơ nữa. Lòng hắn cảm thấy khá đau và đầy nghi hoặc.
Có một ánh mắt vẫn đang dõi theo dáng Luân từng bước từng bước một trải dài qua các con phố qua cửa sổ nhỏ của chiếc xe hơi sang trọng, sáng loáng như nói lên thân phận cao quý của người đang lái nó.
Đèn đỏ buộc xe phải dừng,trog khi Cát Luân đã đi sang phần đường bên kia.Cô gái với bộ trang phục sang trọng bước vội xuống xe và chạy theo Luân một cách hối hả.
-Có phải là…Cát Luân không?
Một bàn tay thình lình đặt lên vai Luân khiến hắn phải ngoái lại nhìn.
-Cô là ai?
-Em là Mộc Lan đây, anh không nhận ra em ư?
Cát Luân nhìn Mộc Lan trong vài giây rồi lạnh nhạt quay lưng đi. Cô gái vẫn kiên nhẫn đi theo.
-Chúng ta học cùng trường Đại học anh quên rồi sao? Đại học BestLaw. Anh nhìn lại em đi.
Cát Luân càng cố thờ ơ thì Mộc Lan lại càng kiên nhẫn tới mức lì lợm. Đó là sự gan lì được tạo nên sau một thời gian dài gắn bó với cái nghiệp phóng viên,phải săn cho bằng được những tin tức hấp dẫn nhất, để dần dần khẳng định vị trí và năng lực của mình theo con đường đã chọn. Người đã dạy cô phải làm điều đó nều muốn thành công chính là Cát Luân,là cái con người đang phớt lờ cô đi một cách lạnh lùng. Mộc Lan không sao hiểu được. Hành động của Cát Luân thật ra là do không nhận ra Khưu Mộc Lan của ngày xưa hay là do đã thật sự quên mất từng có một người con gái như thế từng xuất hiện trong đời hắn?
Sự kiên trì theo gót của Mộc Lan khiến Cát Luân cáu giận. Hắn thình lình đứng lại và quay lại nhìn Mộc Lan một cách bực dọc:
-Có chuyện gì không? Muốn theo tôi tới bao giờ đây?
Mộc Lan trước thái độ của Luân vẫn cảm thấy vui vì hắn đã chịu quay lại nhìn cô.Cô không giấu được nụ cười thật yêu kiều:
-Anh về nước bao giờ?
-Có liên quan gì đến cô không?
-Anh đang có chuyện không vui ư?
-Phải . Và cũng đang hết sức bực bội vì có kẻ cứ làm phiền mình.
Luân bỏ tay vào túi quần và tiếp tục quay lưng đi. Mộc Lan đứng trơ một lúc lại chạy theo hắn:
-Em mời anh dùng bữa nhé!
-Tôi không đói
-Hay chúng ta đi uống nước?
-Tôi không khát
-Hay…
Cát Luân đột ngột đứng lại khiến Mộc Lan va đầu vào lưng hắn. Trong giây phút ấy,Mộc Lan như tựa đầu vào tấm lưng của hắn, ngửi thấy mùi mồ hôi thấm trên áo, nghe hơi thở khe khẽ của hắn. Một cảm giác thật kỳ lạ và nó đã nhịp tim lỗi nhịp… Mộc Lan khẽ khép mắt lại và giữ yên đầu nơi tấm lưng hắn.
Cát Luân quay lại. Hắn nhìn Mộc Lan một lúc rồi lạnh nhạt nói:
-Tôi hơi ngạc nhiên sao một quý cô thế này lại có nhu cầu đặc biệt mạnh mẽ với đàn ông lạ đến vậy.Cô gái à, nếu cô có hứng thú đặc biệt với tôi như vậy thì dễ xử thôi, cô thử ột giá xem ,sau đó chúng ta sẽ làm một cuộc thỏa thuận . Thuận mua thì vừa bán. Tôi đảm bảo những gì tôi đem đến cho cô đêm nay sẽ không khiến cô thất vọng.
Mộc Lan ngạc nhiên nhìn Luân. Trong lòng cô chất đầy sự thất vọng, hụt hẫng… Người con trai từng được biết bao người thần tượng, người con trai đã khiến cô không ngừng nhớ về hắn, người con trai bấy lâu là động lực nhắc cô phải luôn luôn cố gắng hoàn thiện mình, để xứng đáng với anh ta… giờ là một người lạnh nhạt và bất chấp vì đồng tiền thế này hay sao? Phũ phàng quá! Thất vọng và… đau lắm,nhưng…
-Được.Tôi bao anh cả đêm nay, anh đồng ý chứ?
Cát Luân cười khuẩy:
-OK thôi,nhưng phải đưa trước.
Mộc Lan rút cọc chi phiếu ra và xé một tấm đưa hắn.
-Con số tôi chưa ghi vào, anh muốn bao nhiêu thì ghi.
Cát Luân cầm tờ chi phiếu với sự thích thú và quay qua nhìn Mộc Lan bằng ánh mắt dịu ngọt chết người của hắn:
-Cảm ơn người đẹp.Em yên tâm, anh rất uy tín mà.Đi nào
Cát Luân cúi xuống hôn phớt lên môi Mộc Lan rồi vòng ôm eo nàng như kẻ nhân tình lãng mạn, biết chìu chuộng người yêu…Tim Mộc Lan đập nhanh, vừa rộn ràng vừa hồi hộp, một chút niềm hạnh phúc dù biết đó là ảo tưởng, một chút tủi hờn khi nhìn thẳng vào thực tế… Khi yêu,người ta bất chấp và tâm trí trở nên mụ mị, ngay cả khi đó là con người luôn sống lí trí như Mộc Lan…
Suốt cuộc chơi hôm ấy,Cát Luân ở bên cạnh Mộc Lan và diễn khá trọn vai một người tình tận tụy. Hắn tỏ ra một tay chơi sành điệu, chịu chơi.Cuộc sống của một trai bao ra sao thì những gì Cát Luân làm không hề khác, hết sức tinh vi, bài bản… Đôi lúc Mộc Lan còn không nhận ra được Cát Luân đang đóng kịch với mình, cô không nhớ được đây là một cuộc trao đổi tệ hại đầu tiên trong đời cô và cái giá của cuộc đổi chác ấy là tấm ngân phiếu với con số kết sù mà Mộc Lan sẽ chi ra cho hắn.
***
Hai giờ sáng,họ sánh vai rời khỏi vũ trường để…vào một khách sạn.
-Tôi…không vào đâu!
Cát Luân nhìn sự lung túng của Mộc Lan rồi dịu dàng nói khẽ vào tai cô:
-Sao vậy?Em đã chi đẹp như vậy cho đêm nay kia mà.Bỏ qua những giây phút đáng giá bạc triệu ấy chẳng lẽ em không tiếc sao?
-Cát Luân,em khó có thể tin đây là anh mà em từng biết. Mộc Lan nhìn thẳng vào mắt Cát Luân.- Chuyện gì biến anh ra con người thế này vậy Cát Luân, nói em biết đi.
-Cô nói gì tôi hoàn toàn không hiểu. Giờ cô muốn chấm dứt hay tiếp tục cuộc hoan lạc thì cứ nói ra đi. Nhưng tiền đã vào túi thì khó nhả ra lắm, cô em à.
-Anh… làm tất cả những điều này chỉ vì tiền thôi sao?
-Cô nói sao thật lạ? Con người sống không vì tiền thì vì cái gì? Nếu cô muốn cuộc vui tới đây tạm dừng, tôi sẽ trả lại 20% khoản cô đã chi. Còn nếu vẫn muốn tiếp tục thì hãy im lặng đi và tận hưởng những giây phút ngọt ngào với tôi trong đó. Yên tâm đi cưng, anh làm ăn uy tín mà.Vào thôi!
Luân có vẻ rất hứng thú. Chần chừ một lúc, Mộc Lan cũng theo hắn bước vào. Họ cùng thuê một phòng loại sang nhất,tiện nghi nhất.
Mộc Lan thường xuất hiện trên truyền hình, vì thế cái nhìn hiếu kỳ của cô lễ tân khiến nàng ngượng ngùng. Cát Luân hiểu và dúi vào tay cô tiếp tân tờ bạc, sau đó nháy mắt với cô nàng. Cô nàng mỉm cười và hiểu ý hắn. Rõ rang: tiền có thể khóa miệng thế gian. (Nhưng liệu có khóa cả những gì họ nghĩ?)
Vào trong phòng, Luân cỡi áo ra quăng vào một góc.
-Anh…làm gì vậy?
Mộc Lan ấp úng, thẹn thùng, xấu hổ.
-Lần đầu hả bé yêu?Yên tâm đi, rất mê ly ,sẽ không sao đâu.
Khuôn mặt hắn lúc ấy vừa gợi tình vừa trân tráo.
Hắn vào bên trong phòng tắm và xã nước hết cỡ như để dòng nước bắn ra dưới vòi hoa sen tẩy hết những ưu tư của hắn, nhưng băn khăn của hắn. Hắn nhìn mình trong gương,nhưng đó lại là hình ảnh của cô bé ấy…Sao lại thế này mãi kia chứ!
Rời khỏi phòng tắm trong mảnh khăn quấn quanh người, hắn tiến tới giường và thản nhiên ngả người ra, tay quàng lấy vai Mộc Lan đang ngồi đấy. Hắn cười, dịu dàng đưa tay lướt trên mặt nàng,hôn lướt lên vành môi nàng. Hắn dịu dàng kéo nàng xuống giường… Đôi mắt chết người của hắn cuốn nàng đi.Sự đam mê lấp mờ lí trí nàng…
Chuông điện thoại lại reo… Hắn biết cuộc gọi ấy của ai. Mộc Lan cũng khá ngạc nhiên khi từ chiều tới giờ Cát Luân lơ đi nhiều cuộc gọi… Người gọi tới là ai?
-Sao anh không bắt máy đi?
-Không quan trọng. Phục vụ khách hang mới là điều trên hết.
-Em… chỉ là khách hang của anh thôi sao?
-Phải. Như đã nói ngay từ đầu. Sau đó, chúng ta đường ai nấy đi và tôi cũng không nhất thiết phải bận tâm cô là ai.
-Thế thì anh có vui vẻ vì điều đó không?
Cát Luân im lặng một lúc rồi trả lời lạnh nhạt:
-Tôi không quan tâm. Từ lâu tôi đã không cỏn cảm xúc với bất cứ thứ gì rồi.
Hắn nói và cười, nụ cười chua chát… Mộc Lan nhìn Luân, sau đó khẽ khép mắt lại. Nàng chấp nhận trao đi… không cần biết người ấy thế nào, chỉ cần biết người ấy là Cát Luân mà thôi…
Giữa lúc đó… Cát Luân bỗng nhớ Thiên Thiên.Nhớ sự kiêu kỳ, bướng bỉnh, nhớ nụ cười hồn nhiên như trẻ con, nhớ ánh mắt kiên cường,tự tin và mạnh mẽ khi cô bé đứng trên sàn đấu,nhớ giọng nói rắn rỏi khi đứng ra bênh vực kẻ khác.Tâm trí hắn chỉ toàn là hình bóng của Khưu Thiên Thiên.Hắn nhớ những ngày ở bên nhau ngoài đảo Cá Vàng…và…
-Tôi xin lỗi.
-…
Hắn đột ngột đứng dậy , tay rời khỏi người Mộc Lan,lẳng lặng mặc quần áo vào và nói:
-Trò đùa đã đến lúc phải dừng lại rồi.
-Cát Luân
-Trả lại cho cô đó.
Hắn đặt tấm chi phiếu vào tay Mộc Lan,nhìn vào mắt nàng, vẫn ánh mắt cuốn cô đi,khiến cô như kẻ mất lí trí…
-Mộc Lan, tôi nhớ cô chứ. Cô là cô gái hay nép sau tôi và luôn theo sát tôi, bất kể trên lớp hay đi thi đấu.Cô gái nhút nhát hồi nào đã xinh đẹp và gan lì hơn. Cô thay đổi theo hướng tích cực hơn.Còn tôi…tôi cũng thay đổi, thay đổi đến không ngờ được.Gia Cát Luân ngày xưa đã không còn nữa.Hắn đã bị cuộc đời này giẫm tan nát rồi.Nếu như hôm nay tôi hủy đi sự trong trắng của cô thì…cái chất người hiếm hoi còn sót lại của tôi sẽ đáng ghê tởm đến mức nào?Tôi xin lỗi . Trò đùa chấm dứt rồi.
Hắn cười buồn rồi quay đi.Mộc Lan níu tay hắn lại.
-Đã gần ba năm rồi, từ cái ngày anh tìm và trả lại cho em bức thư.Thời gian đó giúp em tự tin hơn, can đảm hơn.Nay đối mặt với anh, em mới biết tình yêu em dành cho anh vẫn còn đó, nồng nàn, mãnh liệt. Em yêu anh, Cát Luân. Đó là sự thật.
-Muộn rồi, Mộc Lan à.
-Anh đã có người yêu rồi sao?
-Có lẽ vậy. Ngay lúc này đây tôi đang nhớ đến cô ấy. Nhưng…
-Sao?
-Không liên quan đến cô. Người sang trọng như cô tốt nhất không nên vướn vào những kẻ như tôi. Gia Cát Luân mà cô từng biết… đã chết rồi.
-Tại sao chứ?
-Tôi về đây.Bye.
-Cát Luân, em phải tìm anh ở đâu?
-Không tìm thì tốt hơn.
-Đây là số phone của em.Khi nào anh cần một ai đó tâm sự, em sẽ có mặt
Mộc Lan nhét tấm card vào túi áo Cát Luân.Hắn nhìn cô một lúc rồi khẽ gật đầu. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến tâm hồn Mộc Lan bay bổng.
Tình yêu sẽ khiến bạn hành động như lũ ngốc. Tin tôi đi.