Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Cuộc hỗn chiến chỉ kết thúc khi có sự can thiệp của cảnh sát. Đó là một sự việc hơi bất ngờ bởi vì những cuộc thanh toán giữa các bang phái thường diễn ra dưới một luật bất thành văn của giới giang hồ: tuyệt đối mật. Lão Cảnh không điên khùng gì mà đi gọi cảnh sát để bắt chính mình. Thế rồi cuộc hỗn loạn cũng khiến người ta chẳng hơi đâu bận tâm tới điều bất thường ấy nữa.

Ngay trước khi cảnh sát ập tới, bọn người của Trọng đã kịp đem anh và Cát Luân rời khỏi nơi đó…
Bệnh viện trở nên náo loạn khi bỗng dưng có một toán người xông vào bệnh viện với những gương mặt khẩn trương, lo lắng, đằng đằng sát khí…Ai cũng -không ít thì nhiều- đầy thương tích.
Hai anh em họ lập tức được đưa vào băng ca cấp cứu…

Trọng phải lập tức chuyển vào cấp cứu vì xuất huyết trong não do những cú đập ác ý vào đầu…

Nhiều giờ trôi qua…

Đèn phòng mổ vụt tắt…

- Bác sĩ, đại ca của chúng tôi…

- Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?

Ông bác sĩ cởi khẩu trang ra, nhìn họ và nói với một giọng đều đều…

- Chấn thương khá nặng nhưng đã qua cơn nguy hiểm rồi. Tuy nhiên còn phải ở lại theo dõi một thời gian xem có biến chứng gì xảy ra không đã. Bây giờ chuyển bệnh nhân vào phòng hồi sức, đợi khi anh ta tỉnh lại thì có thể vào thăm…

Tuy nguy hiểm đã qua, nhưng một khi Trọng chưa tỉnh lại thì anh em ai cũng bồn chồn. Bảo cứ đứng ngồi không yên.Đám anh em đến đóng đô đầy ở Bệnh viện khiến cả bệnh viện đều đầy mùi sát khí, bệnh nhân đi qua dòm dòm ngó ngó, vừa sợ vừa tò mò…

Cát Luân bị thương nhẹ hơn nên cũng chóng hồi phục. Hắn nằm ngay phòng bên cạnh. Hắn muốn bước qua xem tình hình Trọng ra sao nhưng từng đoạn chi trên cơ thể hắn cứ như rệu rã,không theo sự điều khiển của hắn nữa… Hắn bực bội, căm tức chính mình!

“Thà kẻ nằm đó là mình thì có lẽ mình không thấy bức rức như lúc này. Mình không bao giờ muốn mắc nợ hắn! Mình…mình đã sai rồi sao? ”

Có tiếng chân ai đó chạy rầm rập hối hả bên ngoài.Một giọng nói làm tim hắn bỗng bồn chồn, giọng nói khiến cho hắn nhớ nhung… Đó cũng là giọng nói mà hắn đang trốn tránh vì sợ mình không đủ sức chống lại…

- Trọng sao rồi hả anh Bảo?

- Qua cơn nguy hiểm rồi. Em đừng lo.

- Kêu em đừng lo mà coi bộ dạng các anh kìa, có chút sinh khí nào đâu? Tại sao các ngừơi lại cứ thích đánh nhau như thế chứ?

- Lần là tại người ta gây chuyện với tụi anh.

- Em không cần biết, đánh nhau là sai rồi. Xem kìa. Mặt mày ai cũng đầy thương tích. Mọi người nhìn đi, bộ dạng này khiến ai nhìn cũng phải e sợ. Không thương tích thì các người xấu lắm sao? Chưa đủ để mọi người sợ các người sao?

Đáp lại cô nhóc chỉ có những cái cúi đầu hoặc quay mặt đi…


- Sao thế?Sao ai cũng chỉ biết cúi đầu là xong à?

Bỗng một giọng nói vang lên…

- Chị có im được không hả?

- Ai dám lên tiếng đó?
Người ấy là Cát Lan. Cô ngồi khuất sau dãy ghế chờ. Cô đã quá lo lắng vì hai người cô yêu quý cùng lúc vào đây, trong tình trạng này… Những câu nói dạy đời khó nghe của một đưá con gái không biết gì về thế giới phức tạp này khiến Cát Lan nghe chẳng lọt tai chút nào. Quá ức chế, cô phải quát lên.

Hai cô gái nhìn nhau quyết liệt…

- Là cô à!Thiên Thiên tròn mắt hỏi Tiểu Lan.

- Là tôi đó! Thì sao hả?

- Sao cô lại ở đây?

- Tôi ở đây vì lo cho anh Trọng. Tôi thật sự lo lắng cho sự sống chết của anh ấy chứ không phải như cô, chỉ biết làm ra vẻ kể cả lên giọng dạy đời người khác. Cô tưởng mình là ai mà có tư cách ấy hả?

- Sao cô…

Thiên Thiên ngạc nhiên hơn, cộng thêm một chút ngượng ngịu sượng sùng. Sau đó, cô nhóc nghĩ đến Cát Luân. Cô tự hỏi cô gái kia là ai sao đều có sự liên quan nào đó tới cả Dũ Trọng và Cát Luân hay không? Hay là… cô ta bắt ca hai tay?

“Cái con bé này đang làm gì ở đây chứ hả? Đã là vợ sắp cưới của anh Luân mà còn quan tâm tới Dũ Trọng là sao?”

Thiên Thiên nghĩ, rồi cô bé hỏi:

- Thế cô quăng Cát Luân ở đâu rồi?

Thiên thiên chỉ định hỏi một cách mỉa mai với Cát Lan,nhưng không ngờ là…

- Phòng bên cạnh đó.

Tim Thiên Thiên thót lại…

- Sao… sao lại ở bên đó?

- Thì cũng bị đánh. Hừ, cô thật sự ngây thơ hay vờ ngây thơ vậy chứ?


- Hai người đó đánh nhau à? Đừng nói là tại tôi chứ? Nói đi, anh Trọng đánh Cát Luân phải không hả?

- Chị tưởng chị là ai mà họ phải đánh nhau vì chị chứ? Đừng có hoang tưởng!

- Tôi không nói với cô nữa.Tôi vào thăm Cát Luân

- Đi cho khuất mắt đi! Anh Trọng đã có tôi lo rồi. Cát Lan rít qua kẽ răng. Mắt cô lại nhìn về phía phòng bệnh của Trọng, đầy lo lắng… đầy yêu thương…
Lúc ấy,Thiên Thiên đã chạy nhanh vào bên trong. Không muốn bị chấp vấn, Cát Luân giả vờ thiếp ngủ…

- Cát Luân…

Luân nằm đó,im lìm,với đầy vết thương, những miếng gạc y tế trắng tinh băng ngang băng chéo trên đầu, trên mặt và khắp người hắn…

Đau…

Từ mấy tháng nay, Luân hoàn toàn không liên lạc với Thiên Thiên.Cô bé luôn tự hỏi: thật ra mình đã làm gì?

Thiên Thiên lặng lẽ ngồi xuống cạnh bên giường hắn.Nhìn khuôn mặt của hắn ,lòng Thiên Thiên dâng lên niềm lo lắng, xót xa.Bẵng đi ba tháng trời không gặp,không ngờ giờ lại gặp Cát Luân trong hoàn cảnh này.

- Chuỵên gì đã xảy ra,cho em biết đi.Tại sao anh và Trọng đều cùng lúc vào đây? Sao anh đột ngột biến mất từ buổi hẹn lễ Valentine? Anh giận em tới trễ sao? Anh có biết em đã đến, và đã ngồi trong căn nhà cây ấy bao lâu để chờ anh không? Sự mất tích đột ngột của anh làm em thật sự bất an. Dù có giận em trễ hẹn thì cũng cho em được một lời giải thích chứ. Hay… có phải em đã làm gì nghiêm trọng để cho anh phải giận mà bỏ đi không ngó ngàng tới em nữa không?Có phải vì em mà hai người ra nông nỗi này không?

Thiên Thiên cười buồn.

- Tiểu Lan bảo em hoang tưởng.Chắc là vậy rồi.

Cô cúi xuống gần nhìn hắn kỹ hơn. Hắn đang chìm trong giấc ngủ, một vẻ mặt đáng yêu, bướng bỉnh… Yêu thương… và cả e sợ… Nhìn quanh, khi thấy trong phòng thật sự không ai,cô nhóc khẽ nép đầu mình tựa lên bàn tay hắn:

- Cát Luân, em nhớ anh lắm, nhớ anh nhiều lắm anh biết không?

Vòng tay Cát Luân muốn ôm ấy Thiên Thiên nhưng lí trí hắn không cho phép. Hắn sợ mình sẽ bị đánh đổ. Hắn cố dặn mình không được yếu đuối. Hắn tự nhủ phải quên Thiên Thiên đi. Nếu không, sau này lòng hắn sẽ đau khổ nhiều hơn.Trong hắn đã có một quyết định.
Chừng đâu ba-bốn ngày gì đó, Dũ Trọng thoát khỏi cơn hôn mê. Tối hôm thứ tư thì hoàn toàn ý thức được mọi thứ chung quanh. Câu đầu tiên anh nói là hỏi về Cát Luân. Cát Lan mỉm cười với anh, dịu dàng trả lời:

- Anh ấy xuất viện rồi. Mà đúng hơn là trốn mất dạng.

- Nó có khỏe không? Nó không có chuyện gì chứ?


- Khá hơn anh là chắc rồi. Xuất viện rồi nhưng mấy bữa nay anh ấy không về nhà. Không biết lại đi đâu và bày tiếp tró gì để chọc tức anh nữa đây.

- Anh phải tìm nó.

- Anh ấy tự lo ình được, anh đừng quan tâm tới nữa.Anh ấy hại anh ra thế này, anh không giận sao?

Trọng lắc đầu.Trọng còn nhớ rất rõ,lúc anh ngất đi,Cát Luân đã gọi một tiếng “Anh”.Chưa bao giờ Trọng vui như vậy. Giá của một chữ “Anh” đó thôi so với vết thương này như vậy vẫn còn quá hời.

Anh chợt nhớ đến Thiên Thiên.

- Thiên Thiên có đến không?

- Cô ấy vừa đi thì anh thức dậy.

- Cát Luân cũng vào đây,Thiên Thiên có biết không?

- Có. Cát Lan bắt đầu khó chịu.

- Thái độ Thiên Thiên ra sao?

- Anh tự đi mà hỏi. Một tiếng cũng ThiênThiên, hai tiếng cũng Thiên Thiên, anh coi em là cái đinh gì của anh chứ?

- Cát Lan, anh…

- Em cũng rất thích anh, đúng hơn là…yêu anh…anh không biết sao? Em đang ghen với Thiên Thiên đấy.Cớ sao cô ấy được những hai ngừơi đàn ông yêu thích chứ?Hay anh khinh em là cô gái làng chơi nhuốc nhơ không xứng với anh.Tuy không còn trong trắng nhưng em luôn coi trọng giá trị của mình.Em dùng sắc đẹp mua vui cho bao người.Nhưng em không bao giờ ngủ với họ.

- Anh hiểu, Cát Lan à.Và xưa nay chưa hề coi rẻ em. Nhưng em cũng biết tình cảm không thể miễn cưỡng.Em cũng từng đề nghị anh nhường Thiên Thiên cho Cát Luân nhưng em có biết Thiên Thiên thật ra dành tình cảm cho ai không? Quyết định thuộc về cô nhóc. Anh có quyền gì ép Thiên Thiên yêu mình hay Cát Luân chứ!

- Thiên Thiên yêu Cát Luân.

- Bằng chứng đâu?Ngày lễ tình nhân cô bé đã tặng Chocolate cho anh chứ không phải Cát Luân.

- Anh khờ quá. Chocolate đâu chỉ có một hộp. Mà cứ tặng Chocolate là yêu sao? Vả lại… Anh có nhớ cái lần Thiên Thiên ở lại trên đảo Cá Vàng rồi đột ngột mất tích hai ngày hay không? Anh có biết Thiên Thiên đã cùng anh Hai em trải qua hai ngày hai đêm ấy, chỉ có một mình họ bên nhau.Giữa khung cảnh hoang vắng, thơ mộng đó, anh dám nói họ chưa xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ cô ấy tự khai báo là mình đã ngủ với người khác sao? Nếu vậy thì còn gì là hình tượng ngây thơ, hồn nhiên mà cô ấy cố công xây dựng tô vẽ cho anh xem nữa kia chứ…
- Em đã nói đủ chưa?

Một tiếng quát giật ngược vang lên phía sau. Cát Luân xuất hiện ở cửa tự lúc nào.

- Đúng là con gái.Chỉ giỏi dựng chuyện và thổi phòng vấn đề.

- Em…

- Em ra ngoài.Anh có chuỵên muốn nói với gã kia.

- Dạ..


Cát Lan tiu nghỉu đi ra và khép cửa lại…

Trọng cố gắng nhướng người dậy. Lòng anh vui biết bao nhiêu khi Cát Luân đã chịu tới thăm mình…

- Em đến thăm anh à?

- Tao không rảnh làm trò ấy. Và cũng đừng anh anh em em gì ở đây cả. Giữa chúng ta không bao giờ có mối quan hệ nào như thế đâu.

- Bướng bỉnh thật.

- Những gì Cát Lan nói khi nãy hãy quên nó đi. Thiên Thiên thế nào mày phải là người rõ nhất chứ.

- Đúng là em có quen biết Thiên Thiên phải không?

- Phải.Không những vậy tao còn có một kế hoạch hay ho liên quan tới cô ta. Tao… sẽ lôi cô bé yêu dấu của mày xuống bùn với mình.Và sau đó tao sẽ hả hê trước sự đau khổ của mày.

- Em không nên trả đũa bằng cách đó.

- Không ư?Nhưng tao thích. Tao thích nhìn sự đau khổ, bi lụy của mày kìa.

Anh sẽ không cho phép chuyện ấy xảy ra! Hơn nữa… em sẽ không làm vậy nếu em yêu Thiên Thiên.

Cát Luân bật cười giòn, cao ngạo, rồi kế đên như miệt khinh…

- Tao không yêu Thiên Thiên. Hạng con gái vừa ngốc vừa côn đồ đó tao không quan tâm tới đâu.

Trọng cau mày tức giận:

- Nếu vậy thì hãy tránh xa cô bé ra!

- Cuộc vui chơi chưa chấm dứt mà. Mày chưa được xem đoạn kết mà, phải không?

- Mày…mày định làm gì?

- Đừng có hét lên thế chứ.Ráng mà dưỡng thương đi. Đừng bao giờ ảo tưởng rằng sau lần này tao sẽ tha thứ mà mang ơn mày, quỳ lụy mày, hay chấp nhận thừa nhận mày. Mày biết không,sự cao thượng của mày là sự sỉ nhục đối với tao.Tiêu Dũ Trọng, tao hận mày, suốt đời này tao sẽ hận mày. Tao sẽ làm ày phải hối hận vì đã cứu tao. Tao sẽ khiến ày phải hối hận, phải đau khổ khi nhìn Thiên Thiên… cũng như mày đã gây với tao!

- Không được đụng đến ThiênThiên! Tao-cấm-mày.

Trọng rít lên, nhấn mạnh từng chữ một.

- Hãy chống mắt lên mà xem.Có ngon thì hãy giành cô bé bằng chính khả năng của mình đó. Nhưng Tiêu Dũ Trọng à, tin tao đi! Mày cũng chỉ là thằng thua cuộc thôi. Trò chơi thú vị này, tao nhất quyết không thua.

- Được, tao nhận lời khiêu chiến của mày đó.

Cát Luân đưa đôi mắt lạnh lùng, ngạo nghễ về phía Trọng. Đôi mắt ấy khiến anh sợ… Gia Cát Luân của học viện BestLaw với cái bộ óc mưu tính thiên tài dường như đã quay trở lại. Và lần này, hắn không dùng nó vào việc tốt mà lại sử dụng nó để hại người. Mối nguy hiểm này thật khó lường. Liệu trong đầu hắn đang lên kế hoạch gì để nhắm vào Thiên Thiên đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận