Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng.

Một ngày kia, khi trở về nhà , Cát Luân phát hiện người ta đã bắt mất Khả Tuyết.Hôm sau, hắn tìm thấy trong hòm thư một lá thư nặc danh.

“Nếu muốn biết tung tích của vợ ngươi thì hãy đến tìm Khưu Thiên Thiên hỏi tội.”

-Thiên Thiên?
Hắn bay về Xuân Mộc với bao nỗi lo lắng.Lí trí hắn không còn đủ tỉnh táo để phân biệt đâu đúng đâu sai nữa.

Thiên Thiên vừa đạp xe về nhà thì bất ngờ thấy Cát Luân đứng trước nhà mình… Cát Luân tới tìm cô sao?
-Cát Luân?

Cát Luân vừa thấy Thiên thiên đã rất hung hãn…

-Em giấu Khả Tuyết ở đâu? Trả cô ấy đây.

-Em không biết. Nhưng chuyện gì xảy ra chứ?

-Em đọc cái này đi.

Thiên Thiên ngấu nghiến đọc.Thì ra Cát Luân vội vã đến tìm cô bé chỉ vì sự mất tích của Khả Tuyết.Sự thật này đối với Thiên Thiên thật chua chát và phũ phàng.Vậy mà khi nãy thôi cô bé còn rất vui mừng khi tưởng Cát Luân đến tìm mình.

“Thiên Thiên, mày ngốc lắm! Cát Luân ngày xưa yêu mày. Nhưng bây giờ anh ta là chồng của chị Khả Tuyết. Mày chẳng là cái đinh gì cả!”

Thiên Thiên xé bỏ tờ giấy.

-Không liên quan đến em.

-Em đừng có giỡn nữa được không? Anh không thích đùa kiểu đó đâu.Sức khỏe Khả Tuyết không tốt, em giấu cô ấy ở đâu chứ?

-Phải đó, tôi ghét chị ta nên bắt cóc chị ta,giết người rồi quăng xuống sông rồi.Chỗ nào thì tôi cũng không nhớ nữa.
BỐP!!!
Cát Luân tát Thiên Thiên…

Đó là lần đầu tiên hắn đánh Thiên Thiên.Tuy rất đau lòng nhưng thái độ quá quắt của Thiên Thiên khiến hắn không thể kiềm chế được.
BỐP!!!
Thiên Thiên tát lại hắn. Ánh mắt cô bé đầy đay nghiến, giận dữ, nhưng khóe mắt rưng rưng…

Cơn nóng giận của hắn chìm xuống…

Thiên Thiên chỉ thẳng tay vào Cát Luân, những giọt nước mắt hờn tủi không ngừng chảy dài trên má…

-Gia Cát Luân! Khi nãy tôi rất vui vì tửơng anh đến tìm tôi.Nhưng anh lại đến đây vì người con gái khác…Anh nghĩ sao mà làm vậy với tôi hả? Anh tàn nhẫn lắm!

Cát Luân chỉ biết cúi mặt… Rõ ràng hắn đã kết luận quá vội vàng…

-Anh quá lo cho Khả Tuyết, anh xin lỗi!

-Tôi bắt Khả Tuyết làm gì? Anh tưởng tôi ghen tuông sao? Dù có ghen tức với chị ấy thì tôi cũng không làm cái chuyện ngốc nghếch đó. Óc anh để đâu hả?

-Anh đã xin lỗi rồi, em không nghe sao?

-Anh cút đi! Tôi căm ghét anh nhất trên đời này. Anh tưởng anh là siêu sao Hollywood ư! Tại sao tôi lại yêu anh chứ? Tôi đúng là một con lừa ngốc!

-Bây giờ em mới biết sao?Chưa muộn đâu.

-Anh sẽ bị quả báo. Trời mưa anh đừng bước ra đường đó!

-Quả báo ư? Anh đang chờ nó đây.Cũng đừng quá tức giận làm gì, em cũng đâu phải là con lừa ngốc duy nhất đâu mà phải khóc. Chỉ trách sao anh quá đẹp trai, quá tài giỏi. Nếu không thì em đâu có rơi vào bẫy tình của anh.

-Tài giỏi đến đâu thì anh cũng từng là một thằng nghiện không ra cái gì cả!
Câu nói như mũi tên xuyên toạc vào tim hắn…

Hắn cười , một nụ cười điểu giả và chua chát…

-Thì ra trong lòng em, anh là như vậy. Cảm ơn em đã cho anh biết những suy nghĩ thật lòng.Thằng nghiện ư? Đúng, anh không hề chối.Chính vì vậy anh đã chọn Khả Tuyết, một người hoàn toàn không biết gì về anh, quá khứ của anh. Trong lòng cô ấy anh luôn là người hoàn hảo nhất. Em hiểu không?
Thiên Thiên không hề có ý đó. Chỉ là một phút nóng giận vì bị Cát Luân kích động mà vội vã buông những câu nói độc ác, vô tình…

-Cát Luân, ý em không phải vậy.

Cô nhóc bước tới níu tay Cát Luân. Hắn lạnh lùng gạt tay Thiên Thiên ra khỏi tay mình. Lòng tự tôn của hắn bị xúc phạm. Hắn bỏ đi, bỏ mặc Thiên Thiên ở lại…
“Mày lại ngốc rồi Thiên Thiên! Anh ấy luôn nói những lời làm đau lòng mày, để mày ghét anh ấy.Mày không nên nói những lời khó nghe đó.Đó đâu phải những lời mày nghĩ? Chỉ vì mày tức giận mà ra cả. Em xin lỗi, Cát Luân! Em không hề cố ý thật mà…”
Sực nhớ đến lí do Cát Luân đến tìm mình, Thiên Thiên xoáy vào mục đích chính là phải tìm cho ra Khả Tuyết. Cô bé nhặt những mẩu giấy vụn của bức thư nặc danh lại. Cô bé hi vọng từ đó có thể tìm thấy một manh mối gì đó cũng nên…

“Mình phải bắt đầu từ đâu đây? Dì Linh và dượng Bảo đã đi hưởng tuần trăng mật rồi… A, còn một ngừơi có thể giúp mình chuyện này…”
Cát Luân tìm tới nhà của Dũ Trọng không mấy khó khăn dù anh đã chuyển đi nơi khác và thay đổi công việc. Xem ra Trọng có duyên kinh doanh hơn là làm một đại ca giang hồ. Các đàn em của anh nay buông vũ khí và đóng mình trong những bô -lê trông mới oai phong làm sao.

Sự xuất hiện của Cát Luân ở Xuân Mộc làm Dũ Trọng ngạc nhiên…

-Sao em lại đột ngột đến đây?

-Em cần anh giúp đỡ. Khả Tuyết đã mất tích.Có kẻ viết thư nặc danh bảo em đến tìm Thiên Thiên hỏi tội.

-Thiên Thiên thì có liên quan gì đến việc này?

-Lúc đó em không còn nghĩ gì được nữa. Em… trong lúc cãi nhau em đã… tát ThiênThiên

-Thật là hồ đồ!

-Cô ấy tát lại em.Còn…xúc phạm em nữa.

-Ai bảo em chọc người ta.
-Tuy em rất muốn khiến cô ấy ghét em, hận em… Nhưng không phải để nghe những lời ấy cay đắng… Đúng, đứng trước cô ấy em luôn cư xử rất mâu thuẫn. Nhưng em không nghĩ người thốt ra những lời ấy lại là Thiên Thiên… Đau thật! Cũng nhờ vậy mà em hiểu trong lòng cô ấy em rất rẻ mạt.

-Không phải vậy đâu.

-Anh đừng nói nữa. Thiên Thiên có nói gì thì cũng không còn liên quan đến em. Điều quan trọng lúc này là em phải tìm cho ra Khả Tuyết.

Trọng gật gù. Đúng là việc cấp bách bây giờ là tìm ra Khả Tuyết chứ không phải bận tâm chuyện của Cát Luân và Thiên Thiên…

-Em có gây thù oán với ai không?

-Nhiều lắm. Nhưng đã lâu lắm rồi… Ai lại biết đích xác chỗ ở của em hiện giờ mà tìm tới bắt cóc vợ em chứ? Ngoài anh và Cát Lan ra, em nghi là…

-Nội gián?

Hai an hem nhìn nhau. Có vẻ như họ có cùng một suy nghĩ thì phải…

-Phải. Là nội gián.

-Nhắc mới nhớ, lúc trước trong hang ổ của lão Bảy Cảnh, có người đã cho lão biết quan hệ giữa chúng ta, chính vì vậy mà lão dùng em để uy hiếp anh. Sau đó, nhiều lần những thông tin mật trong các mối làm ăn của anh cũng bị lão bảy Cảnh chen vào. Anh bắt đầu đề phòng và chỉ bàn bạc với một mình Thiên Bảo. Từ đó tình hình mới tạm ổn thỏa…

-Chẳng lẽ việc này có liên quan đến lão ư? Cát Luân bắt đầu nhớ tới chuyện hơn hai năm trước…

-Nhưng cũng thật quái lạ. Chuỵên hiềm khích lần trước anh đã giải quyết sòng phẳng với lão rồi mà.Bấy lâu anh cũng không đụng chạm gì đến bát cơm của Lão. Cớ gì lão lại làm khó anh?

-Có lẽ mục tiêu của lão lần này là em.

-Là em?

-Con mắt của lão là do em đâm mù.

-Bao giờ?

-Hai năm trước.

Trọng bắt đầu vỡ lẽ…

-Hèn chi lão cho người tìm em khắp nơi.

-Trước tiên chúng ta cần tìm tên nội gián đã. Em có cách này…

Hai anh em xì xào nói nhỏ không ai rõ. Sau đó…

-Anh sẽ cử người bảo vệ Cát Lan và cả Thiên Thiên.

-Không được. Chúng ta chưa biết ai phản bội, ai trung thành. Cử người đi thì khác nào trao trứng cho ác chứ?

-Nếu vậy… OK! Anh sẽ lo phần Cát Lan.Còn em thì trông chừng Thiên Thiên đi.

Cát Luân quay quắt nhìn anh trai…

-Anh hai, em…

-Vậy đi nhé. Em trốn tránh mãi cũng không phải cách đâu.

-Em đi chung với cô ta, chẳng biết ai sẽ bảo vệ ai nữa.

Trọng suy nghĩ một lúc rồi gật gù. Cát Luân bảo vệ Thiên Thiên ư? Đúng là chuyện ngược đời…

-Cũng đúng ha! Nhưng tạm thời cứ vậy đi.
Thiên Thiên nóng lòng ngồi trong quán cà phê trước công ty của ông Khưu đợi một người. Người ấy là ai mà khiến cô nhóc phải nôn nóng như vậy nhỉ? Là ông Khưu ư?

Thế rồi cuối cùng người ấy cũng xuất hiện. Vẫn là nụ cười quyến rũ đầy ma lực của một thiên thần…

-Sao hả chị?

Mộc Lan nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Thiên Thiên, hăm hở lôi từ ví ra một bản xét nghiệm…

-Chị đã nhờ mấy người bạn bên tổ giám định của cảnh sát xem xét mảnh giấy.Lực đè lên mặt giấy rất yếu, chữ lại tròn và gọn, cho thấy đây là nét chữ của một cô gái và cô gái này là người rất cẩn thận và thể chất vốn khá yếu ớt. Trong thành phần của giấy có cả một ít phân ngựa. Điều này cho thấy nó đến từ một trang trại…

-Một cô gái… yếu ớt… sống ở nông trại… Là Khả Tuyết ư? Chả lẽ cô ấy tự bắt cóc mình sao?

Thiên Thiên lẩm bẩm một mình những suy đoán của mình. Nó khiến Mộc Lan ngạc nhiên…

-Cô ấy là ai?

Thiên Thiên ngước lên nhìn Mộc Lan rồi thở dài…

-Là vợ của Cát Luân.Vợ vừa mất tích, đọc xong tờ giấy là vội chạy đến Xuân Mộc hỏi tội em. Có quá đáng không chứ!

-Vậy thì em phải tự tay tìm cho ra cô gái đó để minh oan ình rồi.

-Tìm đâu bây giờ! Chắc chắn là cô ấy không còn ở trong trang trại nữa rồi.

Mộc Lan động não một chút rồi chợt phát hiện ra điều gì đó…

-Cô ta bảo Luân đến Xuân Mộc hỏi tội em, vậy chắc là đang ở đâu đó quanh đây. Như thế mới có thể kiểm soát được hai người. Cô ta chỉ đang muốn biết tình cảm của Cát Luân dành cho em thế nào mà thôi. Chúng ta có thể tạm thời yên tâm là cô ta vẫn an toàn.

-Chị ấy làm vậy để chi? Khả Tuyết mà em từng gặp không phải người như vậy đâu.

-Ghen đấy. Đàn bà khi ghen lên chuyện gì mà không dám làm.

-Em đâu có giành giựt với ai đâu.

-Nhưng có lẽ cô ta nghĩ khác em. Cô ta đang thử thách Cát Luân đó, để xem anh ấy đối với em còn tình cảm gì không. Nếu anh ấy còn yêu em, cô ta sẽ làm gì kế tiếp thì chị không dám nghĩ tới đâu.

-Chị ấy có thể làm gì được em kia chứ? Em có võ mà!

Mộc Lan cười cho sự ngây thơ của Thiên Thiên. Những chuyện thế này Mộc Lan gặp nhiều trong những lần đi tác nghiệp rồi, cho nên không có gì là khó dự đoán…
Tự tử. Người Khả Tuyết nhắm tới đâu phải em, mà là Cát Luân. Nếu cô ta không có được anh ấy thì cũng sẽ khiến anh ấy sống không yên ổn đâu.

-Vậy… em có nên tìm cô ấy nữa không? Hay là… em cứ lơ chuyện này đi và tìm mọi cách tránh mặt Cát Luân. Như vậy mọi chuyện sẽ êm xuôi.

-Chị không nghĩ vậy là cách hay đâu. Tốt nhất em nên tìm ra cô ấy trước Cát Luân đã. Ba mặt một lời mà nói chuyện. Còn về việc hiện giờ cô ấy đang ở đâu thì chị sẽ cố gắng hết sức. Chị đang nhờ bạn chị phân tích mẫu giấy kỹ hơn để xem có tìm thấy cái gì khác hay không.Có gì chị sẽ liên lạc với em ngay.

-Cảm ơn chị.

Mộc Lan cười rồi vuốt tóc Thiên Thiên…

-À, chị phải cảm ơn em đã đến thăm và giải thích rõ với mẹ chị. Bà bảo rất có thiện cảm với em, rất muốn bù đắp cho em, và rất mong em đến chơi với bà thường xuyên.

-Rảnh là em đến mà, em hứa đó.

-Ừ.

Hai người trở nên thân thiết lạ lùng. Ông Khưu Tuấn rất vui khi thấy hai cô con gái của ông hòa thuận với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui