Trong một nhà hàng sang trọng,kín đáo, có một đôi tình nhân đang dùng bữa tối.Trông họ thật đẹp đôi. Khẽ vuốt tóc cô gái, người đàn ông bảo:
-Thiết Linh, em ổn chứ?Anh trông em không được khỏe.Ở Sở Cảnh sát nhiều công tác lắm sao?
-Em vẫn ổn.Nhưng em rất lo cho anh.Hành tung của anh không bị ai phát giác chứ?
-Không, không những vậy còn được mọi người trong Bang hết sức tin tưởng. Nhưng anh có chuyện muốn cảnh báo em. Em có biết chuyện Thiên Thiên cháu em đang quen với Trọng lì không?
Thiết Linh giận dữ nắm cổ áo Bảo. Nàng rất cáu và bất ngờ:
-Cái gì?Sao em không hề biết?Có thật vậy không?
-Thật .
-Em phải ngăn nó lại. Nó không biết Trọng Lì là người như thế nào hay sao?
-Anh nghĩ là cô bé biết rõ điều đó.
-Vậy cớ sao…
-Trọng tỏ ra rất yêu thương Thiên Thiên.Từ khi quen Thiên Thiên cậu ta đã ngừng hẳn nhiều giao dịch buôn bán phi pháp và đang hướng an hem đi theo một hướng làm ăn khác. Tuy nó không phải là trong sạch, không tới mức gây ra tác hại nghiêm trọng như buôn Heroin.Anh nghĩ chắc là do sự tác động của con bé.
-Như vậy không đồng nghĩa với chuỵên con bé có thể quan hệ với một tên đầu đảng như hắn.Nhưng nếu sự thật là vậy,em sẽ cấm tiệt con bé quan hệ với hắn.
Bảo nhìn người yêu rồi lắc đầu:
-Không nên.
-Vì sao?
-Bản chất Trọng không xấu. Quen biết bấy lâu giúp anh phần nào hiểu nó.Có lẽ Thiên Thiên có thể thay đổi Trọng thành người tốt. Sự thật đã cho thấy điều đó. Nếu cấm đoán họ, hậu quả khó mà lường. Trọng là một đứa rất liều mạng, ngoài Thien Thiên, anh nghĩ không ai quản được con ngựa chứng ấy đâu.
-Nhưng em sợ…
-Đừng lo. Anh sẽ để tâm đến con bé giùm em.Tin anh đi. Nếu em ngăn cấm bọn chúng lúc này,sự việc có khi lại còn nghiêm trọng hơn đó.
-Thôi được, em trông cả vào anh. Cháu em mà có chuyện gì,em treo cổ anh đầu tiên !
-Được,anh hứa. Tạm thời cứ coi như em chưa biết gì hết.
-Bảo…
-Gì ?
-Em lo cho anh lắm. Phải rất cẩn trọng ,nhớ không?
-Anh biết mà.
-Giáng sinh vui vẻ.
Linh dịu dàng cầm tay anh.
-Ừ.Chúc em Giáng Sinh vui vẻ.Anh nhớ em nhiều lắm.
-Em cũng vậy.Trong lòng em lúc nào cũng lo sợ cho an nguy anh…
Bảo ôm Thiết Linh vào lòng. Anh là một cảnh sát được cài vào làm tay trong để thu thập tin tức về đường dây mua bán Heroin của Trọng và đồng bọn. Làm cái nghề này cả hai thừa hiểu cái chết luôn đối mặt từng giây phút một. Đã biết bao lần họ lặng lẽ nhìn đồng đội ngã xuống một cách bất lực… Những giây phút ở cạnh nhau vì thế trở nên quý báu vô cùng.Chỉ mong sao một ngày nhiệm vụ hoàn thành,Bảo có thể thoát khỏi cái lốt của một tên giang hồ sừng sỏ quay về thân phận thật.Khi ấy,anh sẽ cầu hôn Thiết Linh,người con gái anh yêu quý hơn cả sinh mạng của mình.
***************
Trọng thình lình vỗ vai Cát Luân khi thấy hắn lấp ló bên ngoài nhà hàng Hoàng Tử.
-Lại đến xin tiền Cát Lan à?
-Mày à?Tao làm gì kệ tao.
-Cát Lan thật đáng thương vì có hạng anh trai đốn mạt như mày.Phải làm gái nhảy để cung phụng thằng anh nghiện ngập.
Luân nhìn Trọng bằng ánh mắt căm hận…
-Tại ai mà tao ra thế này hả?
-Có trách thì trách sao ngay từ trung học mày đã luôn đối chọi với tao.
Trọng nói , trên môi vẫn giữ nụ cười cợt đùa , khinh bỉ. Cát Luân khẽ nhếch mép cười:
-Và mày luôn luôn thua tao,đồ Bại-Trận!
Trọng đạp Luân văng vào một chiếc xe hơi vừa lao tới. Luân dội ngược trở lại. Tay hắn ôm bụng, đau đớn… Hắn nghiến chặt răng nhìn Trọng. Trọng bước tới, ngồi xuống trước mặt Luân,chỉ tay mặt hắn và nói:
-Mày liệu hồn đi.Mày không phải là đối thủ của tao đâu.Dạo gần đây tâm trạng tao tốt nên tạm tha ày.Nhưng không có nghĩa là tao buông tha ày đâu,đồ Chó hôi ạ.
Trọng và đàn em bỏ đi.
Luân lồm cồm đứng đậy. Hắn bực tức đá mạnh vào chiếc xe hơi mới cáu.
-Này anh kia,điên à?
-Phải đó.
Mộc Lan cáu tiết kéo cửa kiếng xe hơi xuống nhìn ra..Sau đó cô bước xuống xe.Cát Luân vẫn coi như không có gì, bỏ đi.
-Khoan đi đã!
Luân quay lại.
-Cô muốn gì hả?
Giây phút Cát Luân quay trở lại nhìn khiến tim Mộc Lan đập liên hồi.
-Cát Luân!
-Cô là…
-Mộc Lan đây,anh không nhớ em sao?
Hắn lắc đầu:
-Mộc Lan nào?Tôi không quan tâm.
Luân thờ ơ đi mất.Mộc Lan định chạy theo thì vừa lúc một chiếc xe tải lướt qua.Sau đó Mộc Lan không còn thấy dáng Cát Luân đâu nữa. Mộc Lan nhìn quanh ,tìm kiếm nhưng vô ích.
“Tại sao Cát Luân lại ở đây?Không phải anh ấy đang ở nước ngoài tu nghiệp hay sao?Sao anh ấy thay đổi nhiều đến vậy? Mới hai năm sau ngày ra trường thôi mà. Sao anh ấy không nhận ra mình? Mà… cũng phải thôi. Khi đó,mình chỉ là cô sinh viên nhút nhát,yêu âm thầm Cát Luân nhưng chẳng dám mở lời. Đến lúc này,tình yêu thầm kín ngày đó vẫn đeo đẳng.Cứ ngỡ Luân đã ra nước ngoài theo lời mời của trường ĐH Senbi. Sao giờ anh ấy lại ở đây? Và… với hình dạng đó?”
Chiều hôm đó…
-Tan sở rồi, Mộc Lan, đám mình đi ăn đi.
-Các bạn cứ đi đi.Mình ở lại làm chút chuyện.
-Bạn đang làm bài phóng sự mới à?Vậy tụi này đi nha.
-Ừ.
Mộc Lan nhiệt tình,hăng hái mọi ngày,sao hôm nay trông cứ yểu xìu làm mọi người lấy làm lo lắng.Tâm trí nàng giờ đã hoàn toàn bị chiếm cứ bởi hình bóng Cát Luân.Những hồi ức về Cát Luân thời sinh viên dần dần hiện về.
Ngày đó,Cát Luân là chàng hoàng tử của ĐH Luật BestLaw.Hắn là chàng trai hoàn hảo và khá kiêu ngạo.Hắn có cái đầu óc khá nhạy bén,sự thông minh sắc xảo và khả năng chế ngự tâm lý đối phương.Hắn được xem là luật sư tài ba trong tương lai.Hắn vào đại học năm 16 tuổi và nhận học bổng “Thiên Xứng”,học bổng cao quý nhất của học viện BestLaw. Mộc Lan hơn hắn hai tuổi.Họ học cùng khóa và chả hiểu có phải là ngẫu nhiên,họ thường ngồi cách nhau một dãy ghế.Hồi đó,trong trường có một băng đảng ai cũng phải sợ. Đó là băng của cậu ấm Trọng Lì. Chính Cát Luân đã chặng đứng nhiều vụ quấy phá của chúng. Cả học viện sùng bái, tôn vinh Cát Luân. Đẹp trai,thông minh, tài giỏi nhất học viện BestLaw, Cát Luân luôn được thầy cô đánh giá cao và yêu mến. Chung quanh hắn lúc nào cũng có một đám người sum xuê khiến hắn càng cao ngạo và coi trời bằng vung. Cát Luân là thần tượng của Mộc Lan từ thời xa xưa đó… Đã nhiều lần Mộc Lan muốn ngỏ lời nhưng không sao làm được.Nàng núp mình như một con ốc nhút nhát.Dù nàng chính là cô công chúa yêu quí của ngài tỉ phú Khưu Tuấn ai cũng biết đến.
Chỉ khi ngày tốt nghiệp diễn ra,nàng mới dám thu hết can đảm…nhờ bí mật cho hắn một lá thư tỏ tình.Hắn nhanh chóng tìm ra người gửi lá thư đó để trả lại dù chưa đọc một dòng nào.Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng nói với nàng rằng “Trong mỗi con người luôn có một điều tuyệt vời nhất để họ tự hào.Hãy ngẩn cao đầu sống và yêu thương để tìm ra điều tuyệt vời đó.Tôi không thích ai cứ mãi chui rúc trong chiếc vỏ ốc của mình.Cô hãy cầm lại lá thư này, chờ đến một ngày cô có thể tự tay đưa nó cho tôi.”
“Vậy mà đã hai năm trôi qua rồi.Cát Luân, bây giờ khi em đã đủ can đảm làm điều đó thì …anh đang ở đâu vậy?”
-Woa, đẹp thật!
Thiên Thiên đứng hẳn trên thành tàu.Cô bé tung tăng, chỉ chỏ khắp mọi hướng cho tụi bạn xem, trong lúc bọn chúng mặt mày tái nhợt vì say sóng. Cả trường tổ chức du khảo dãy sinh thái Ngọc Trai nổi tiếng ở đảo Cá Vàng , kết hợp tham quan giải trí. Mới lên tàu ai cũng háo hức, chỉ mới đi được chừng một giờ là cả bọn rủ nhau nôn thốc nôn tháo. Trong khi đó Thiên Thiên vẫn tỉnh rụi và tỏ ra thích thú vô cùng.
-Cá heo,cá heo kìa!
Chiếc tàu đột ngột chuyển hướng làm Thiên Thiên mất thăng bằng, nhưng có một bàn tay đã kịp chụp lấy tay cô bé.
-Coi chừng!
Cát Luân vẫn nắm chặt tay cô nhóc, để cho cô vịn vào đó mà chạy tới chạy lui khắp thành tàu. Cô nhóc háo hức quay qua nói với Luân:
-Đây là lần đầu tôi đi biển, anh biết không? Thật không ngờ nó thú vị đến vậy?
Thiên Thiên bắt tay làm loa và hét lớn giữa biển cả.
Cát Luân cũng đứng lên thành tàu với cô nhóc. Hắn nháy mắt với cô:
-Thuyền trưởng mà thấy thì nắm cổ cả hai quăng xuống biển làm mồi cho cá mập hết à xem.
-Ơ hay, vậy sao anh còn leo lên.
-Vì hình như là nó khá thú vị với em. Dường như mọi thứ mới mẻ đều khiến em thích thú?
-Hì hì. Thiên Thiên híp mắt cười. Một lúc cô nhóc quay qua hắn.- Mà có cá mập thiệt sao?
-Thật chứ! Rất nhiều cá mập. Hải lưu và nhiệt độ của vùng biển này là một ngôi nhà lý tưởng cho cá mập đó.
-Vậy ư?
Thiên Thiên rùng mình, ánh mắt tỏ ra nghi ngờ nhưng… trong lòng vẫn sợ sợ… Cát Luân nhìn cô nhóc mà bật cười.
Từ phía sau vang lên tiếng người đàn ông giận dữ vang lên:
-Hai cô cậu kia, muốn chết à! Tôi ném cả hai cho cá mập ăn bây giờ!
Thiên Thiên nhìn về hướng người đàn ông trong bộ trang phục thuyền trưởng gật đầu lia lịa tỏ ra áy náy. Ông lắc đầu bỏ đi. Thiên Thiên vội vã nhảy xuống boang tàu. Cát Luân cũng nhảy xuống theo. Một lúc sau, Thiên Thiên nhìn hắn rồi ngồi thụp xuống cười rũ rượi… Cô nghĩ tới lời của thuyền trưởng khi nãy… Lỡ như bị ném xuống đó thật chắc tiêu luôn quá.
Sau, Thiên Thiên ngước lên ô bé phấn khởi nói với Cát Luân. Hắn đang dựa vào thành tàu lặng lẽ quan sát cô bé con… Sao cô bé cứ như thế chứ? Sao cứ đơn thuần như một tờ giấy trắng?
-Chuyến đi này thú vị thiệt, Cát Luân nhỉ? Mà trên đảo Cá Vàng có gì hả? Cá Vàng ư?
Cát Luân sực tỉnh bởi câu hỏi của cô nhóc. Hắn lắc đầu:
-Không. Chỉ toàn là rừng thôi.Trong rừng có một khu đền thờ Cá Vàng,vị thần bảo hộ cho đảo.Truyền thuyết kể rằng nếu ai đến đền thờ vào lúc trăng sáng nhất, khi ấy những bông hoa mặt trăng màu tím sẽ nở rộ.Đôi trai gái may mắn đến đó sẽ được thần đảo ban ối nhân duyên mỹ mãn.
-Có thật không?
-Anh không biết.Nhưng đến mùa du lịch được nghỉ ngơi, nhiều đôi tình nhân lại đến đây để xin mối nhân duyên mỹ mãn nhưng thật sự có cái đền đó hay không cũng chưa ai biết.Anh cho rằng đó chỉ là trò câu khách của chủ đảo thôi.
-Đúng vậy.Làm gì có chuyện hoang đường đó.
Thế nhưng, bọn con gái lại nháu lên.
-Không, tụi em tin là có đó.Anh Luân đi với em tìm đền thần Cá Vàng nhé!
-Không được,anh đi với em cơ.
-Không,anh ấy sẽ đi với tớ!
Bọn con gái tranh giành um sùm.Thiên Thiên ngao ngán không biết khuyên can họ thế nào.Bất ngờ chạm phải ánh mắt của Cát Luân nhìn mình làm cô bé có chút bối rối. Cát Luân thật sự có đôi mắt chết người,vừa dịu dàng tha thiết, vừa bí ẩn lạnh lung, vừa buồn bã vừa yêu thương.Không biết có phải vì quá nhạy cảm hay không mà cô luôn có cảm giác Cát Luân lúc nào cũng nhìn mình.Tuy được nhiều cô gái vây quanh nhưng Luân không hề tỏ ra yêu thích một ai.Luân đối đãi với mọi người như nhau.Có trời mới biết Luân đang nghĩ gì trong đầu.Ai cứ bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn nhỉ?
Cả đám ở trọ trong một khu nhà ngay biển.Giáo viên ở một dãy phòng,học sinh ở một dãy phòng.Cả bọn tha hồ vui chơi hoặc đi mua sắm quà lưu niệm.Cát Luân bày ra những trò rất vui.Thế nhưng,đôi lúc Thiên Thiên thấy hắn có những biểu hiện kì lạ.Hắn tỏ ra mệt mỏi,lơ là.Những lúc đó hắn lại tránh né mọi người chui vào một góc đâu đó.Sau đó lại như cũ.Thiên Thiên bắt đầu nghi ngờ.
“Anh ấy đang bị bệnh gì đó thì phải”
Trưởng đoàn tổ chức cuộc thi bơi tìm ngọc trai theo phong tục của đảo. Ngọc trai mang về sẽ được tặng cho cô gái mà chàng trai yêu mến.Cả bọn con trai và các thầy giáo cùng tham gia với đám trai tráng của đảo.Đây đúng là cuộc đua không cân sức nhưng chủ yếu thi cho vui.Thiên Thiên lo lắng khi Cát Luân có dấu hiệu không ổn lắm.
-Hay là thôi đi.
-Sao lại thôi?
-Anh không khỏe mà. Vả lại anh muốn kiếm Ngọc trai để tặng ai chứ? Lo ình trước đi.
Hắn đeo bình khí vào và nhìn Thiên Thiên. Hắn nhìn cô bé một lúc lâu rồi khẽ cười…
-Anh muốn tìm ngọc trai tặng cho em.
Thiên Thiên đỏ mặt.Lòng cô bé vừa hồi hộp,vừa bối rối. Luân xoa đầu cô bé.
-Đừng nghĩ ngợi lung tung.Anh tìm ngọc trai tặng cho cô em gái của mình thôi.Đâu có sai quy tắc của cuộc thi.Đâu có luật lệ nào bảo là chỉ được tặng cho người yêu mà không được tặng cho em gái đâu.Phải không?
-Tại sao…tại sao lại là tôi?
-Vì em rất giống đứa em đã mất của anh. Rất giống.
-Vậy ư?
-Ừ.Em…có chịu nhận làm em gái của anh không?Anh rất mong có một cô em gái để yêu mến, để tâm sự khi có chuyện không vui.
-Nhưng…
-Em chê anh không xứng đáng à?
-Không phải!Anh… ưh,thì “Anh trai” .
-Hay lắm!Bây giờ thì anh cảm thấy rất khỏe.Anh sẽ đem về cho em viên ngọc trai đỏ quý nhất biển cả.Chịu không?
-Cẩn thận.
Cát Luân dịu dàng hôn lên trán Thiên Thiên.Ánh mắt hắn đầy tự tin lao ra biển…
Thiên Thiên chăm chăm nhìn ra biển và chờ đợi… Biển đẹp và xanh trong quá… một vẻ đẹp quyến rũ… nhưng luôn ẩn chứa những mối hiểm nguy khó lường…
Nhiều giờ trôi qua,biển xanh đang yên bình bỗng dưng náo loạn cả lên.Tiếng người réo gọi ầm ĩ.
-Cá mập!Cá mập!
Thiên Thiên đang ngồi với các bạn,nghe tiếng la hét bỗng gợn lên trong lòng cô bé một linh cảm rất xấu.
-Cát Luân…
Những người tham gia cuộc thi tìm Ngọc trai đều mau chóng bơi vào bờ khi có báo động.Nhưng Cát Luân thì…
-Anh Luân đâu?
-Cậu ta bảo gần bờ không kiếm được Ngọc Trai Đỏ nên đã lặn ra xa hơn nữa rồi.
-
Lòng cô bé lo lắng.Cô bé muốn theo đoàn cứu hộ đi tìm nhưng họ không cho.Họ bảo có tin sẽ báo về ngay.
Một giờ… hai giờ… Hoàng hôn buông xuống…
Thiên Thiên đành tự mình tìm kiếm.Cô bé chạy khắp bãi biển đến rách cả giày.
Lo lắng, sợ hãi… Thiên Thiên đã khóc… Đó là lần đầu tiên cô bé khóc vì một người nào đó…
-Em không cần Ngọc Trai đỏ. Em chỉ cần anh Cát Luân trở về!
Các bạn an ủi thật nhiều.Tôi hôm đó,đoàn cứu hộ về đem cho Thiên Thiên một tin không vui: họ nhặt được tấm thẻ trại của Cát Luân nổi trên biển.Những dấu cắn nát trên đó đã cho thấy Cát Luân đã gặp cá mập. Họ bảo sẽ tiếp tục tìm kiếm nhưng cơ hội không nhiều…
Hai ngày sau… Đoàn cứu hộ và mọi người dường như đã tuyệt vọng về khả năng Cát Luân còn sống… Chuyến đi ba ngày kết thúc trong nặng nề,tang tóc… Không ai có thể liên lạc được với người nhà của Cát Luân để thông báo tin dữ…
Cả đoàn người phải khăn gói trở về… Nhưng…
- Sao bạn chưa chuẩn bị đồ để về ?
Các bạn hỏi khi thấy Thiên Thiên không có dấu hiệu gì là sắp trở về nhà như họ…
-Mình sẽ ở lại.
-Tìm Cát Luân sao? Còn tìm làm gì? Bạn đã tìm suốt hai ngày rồi.
-Cát Luân chưa chết.
Thiên Thiên gắt. Cô nhóc không muốn nghe người khác đạp đổ cả những hy vọng ít ỏi còn lại của mình. Cô nhóc không tin-hay không muốn tin Cát Luân đã chết…
-Làm sao anh ấy có thể thoát khỏi hàm cá mập được. Tấm thẻ anh ấy đeo…
-Mặc kệ mình!Anh ấy có bề gì là lỗi của mình.Tóm lại là chưa xác định rõ tin tức của anh ấy, mình chưa về.
-Tụi mình kệ bạn đó.Mình phải nhắn sao với dì của bạn khi dì hỏi đây?
-Cứ bảo khi nào thích mình sẽ về.
-Thôi được. Nhưng bạn phải biết chăm sóc ình, rõ chưa?
Thiên Thiên cảm thấy hối lỗi khi tự dưng lại cáu gắt với các bạn. Họ chỉ muốn tốt cho cô thôi mà…
-Mỹ Nga, Thiếu Mi…
-Gì nào?
-Xin lỗi.Mình không nên nổi cáu với các bạn.
-Mình hiểu.Bạn phải cẩn thận đó. Đừng nên xuống biển một mình. Đi đâu cũng nên có người của đội cứu hộ đi theo.
-Ừ. Mình nhất quyết sẽ không sao. Dù không tìm được Cát Luân mình cũng sẽ đem răng con cá mập đó về cho nó thành con cá móm luôn.
Thiên Thiên cố cợt đùa cho các bạn yên tâm lên đường… Dẫu rằng trong lòng có muôn ngàn thứ lo lắng bồn chồn… Cô sẽ phải bắt đầu cuộc tìm kiếm Cát Luân… với một hy vọng mỏng manh…