Thiên Thiên choàng tỉnh lúc nửa đêm khi cảm nhận cái lạnh thấu người thấm vào da thịt. Chung quanh,cảnh vật trở nên nhạt nhòa ẩn hiện trong sương. Cô nhóc nhìn qua nhìn lại và bất chợt lo lắng vì không thấy Luân đâu nữa.
-Cát Luân…
Thiên Thiên đứng lên và tìm kiếm chung quanh,thế nhưng tuyệt nhiên không thấy Cát Luân hay bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự hiện diện của hắn…
Lúc này, Thiên Thiên chỉ biết đi theo linh cảm mà đi…
Đêm ấy là trăng tròn.Có một loại hoa màu tím nở thành từng chùm đẹp lộng lẫy trải đầy hai bên đường mà Thiên Thiên đi qua. Cô nhóc ngắm nhìn chúng với một ánh nhìn lạ lẫm…
-Có khi nào là hoa mặt trăng mà anh Luân từng nói tới không nhỉ?
Không biết đường nào khác để đi, Thiên Thiên đã chọn lần theo ánh sáng của trăng và những bông hoa kia để đi.Suốt đường đi Thiên Thiên cảm nhận được ai đó đang đi theo từng bước chân của mình…
-Cát Luân, đừng giỡn nữa. Em sợ lắm! Trò đùa của anh đang khiến em nổi cáu đấy. Quê là khó “huề” đó nha!
Cô bé hét lên giữa đêm tối như vừa độc thoại với chính mình, vừa cố gắng xua đi nỗi sợ…
Thế rồi, một con đừơng với một dãy bậc thang-dấu hiệu sự tồn tại của bàn tay con người-hiện ra trước mắt Thiên Thiên… Ngay bậc thang đầu tiên là một phiến đá cổ khá to với những đường nét trạm trổ khéo léo. Nó bị phủ đầy bụi và bị dây leo quấn đầy chung quanh, che hết cả chữ. Cô nhóc bước tới và đưa tay gạt mớ dây leo ra để xem phiến đá viết gì.
-Đền thần Cá Vàng!
Cô bé lập tức chạy như bay lên phía trước.Con đường khá dài và lắc léo…
“Có thể anh ấy ở đó cũng nên.Có thể anh ấy đã nhân lúc mình ngủ say mà đi dò đường trước chăng? Và cũng vô tình tìm thấy khu đền cổ này?”
Cuối cùng Thiên Thiên cũng đặt chân lên thềm của chánh điện của ngôi đền. Chung quanh vẫn im lìm không một bóng người hay dấu hiệu con người… Thiên Thiên thất vọng…
Thiên Thiên ngước nhìn lên rồi đảo mắt nhìn quanh. Đền Cá Vàng là một ngôi đền nhỏ, nằm heo hút giữa rừng, tránh xa mọi sự bon chen của lối sống xô bồ xô bộn ngoài kia.Thiên Thiên càng thất vọng và lo lắng khi thấy ngôi đền hoàn toàn không có bóng dáng một ai. Nó cũng chẳng hề có dấu hiệu của con người. Cô bé thấy điều đó qua lớp bụi dày cả tấc và một hệ thống mạng nhện văng đầy như thiên la địa võng…
Thiên Thiên vừa định quay gót trở ra thì…do quá vội vã nên đã vô tình khởi động cơ quan. Đất dưới chân cô nhóc rung chuyển mạnh.Thiên Thiên chưa kịp hiểu ra chuyện gì xảy ra thì đã bị hụt chân lọt xuống.May thay tay cô bé vịn lại được vào một mép đá, thế nhưng mõm đá ấy lại sắp sứt ra… Từ từ… Từ từ…
-Luân ơi,cứu em!
Một cánh tay chụp lấy cô khi hòn đá vừa rơi ra. Đó là bàn tay hết sức chắc chắn và đầy tin cậy…
-Hậu đậu.
-Anh Luân. Đúng là anh đã ở đây.
-Nào, đưa tay kia đây.
Luân kéo Thiên Thiên lên.Khi lên được bên trên, cô nhóc ngó mắt xuống dưới rồi chợt rung mình trước một dãy chông sắc nhọn bên dưới. Cô bé thở phào nhẹ nhõm sau cái chết trong gan tất kia…
-Xém chết.Xem kìa, bên dưới toàn là chông.
-Đến nơi thờ cúng mà chạy lon ton như con khỉ. Nếu không ai cứu thì sao?
-Không ai thì anh sẽ cứu.Lo gì? Thiên Thiên trả lời bằng thái độ cáu kỉnh.-Mà anh nè, đây có phải là đền thần Cá Vàng không?
-Có lẽ là nó. Truyền thuyết về ngôi đền là có thật.
-Và… cả những câu chuyện li kì về nó? Về việc nếu hai người nam nữ cùng ở bên nhau vào đêm trăng tròn trong ngôi đền này…
Không hẹn hai đứa nhìn nhau. Họ nhìn nhau trong nhiều giây… Thật ngớ ngẩn khi tin vào một truyền thuyết nào đó,thế nhưng câu chuyện ấy vẫn khiến cả hai lúng túng, bối rối…
-À …chắc truyền thuyết không có thật đâu.Thiên Thiên nói.
-Ừ, chỉ là truyền thuyết thôi mà.
-Ừ.
Thiên Thiên trả lời rồi quay mặt đi. Cô nhóc không muốn Cát Luân nhận ra cái nhìn hết sức miễn cường bên cạnh tiếng “Ừ” thật khẽ của cô… Cát Luân biết chứ,nhưng hắn chọn cách phớt lờ đi. Một lúc, Thiên Thiên lấy lại cân bằng rồi quay qua hỏi hắn:
-Sao lúc nãy anh bỏ em đi đâu vậy?
-Anh đi dạo một chút.
-Làm em lo lắng vì tưởng anh bỏ em mà đi trước rồi. Bị lạc nhau là khóc luôn đó.
Cát Luân nhìn Thiên Thiên rồi khẽ cười với cái nhìn có chút nghi ngờ:
-Có bao giờ em khóc chưa?
-Rồi chứ. Em có phải là cỗ máy đâu. Ai mà không khóc? Hồi nhỏ em lì lắm nên dì Linh đánh hoài. Mỗi lần đau là mỗi lần khóc thét lên.
-Còn khi em lớn lên thì sao? Có vẻ như cuộc sống của em quá hoàn hảo để không bao giờ phải khóc.
Thiên Thiên nhìn hắn bằng thái độ nghiêm túc. Có lẽ trong mắt Cát Luân cuộc sống của cô chỉ có một màu hồng.Chính vì thế mà Luân mới nói vậy…
-Không đâu anh.
Thiên cười buồn rồi lắc đầu…
-Khi anh nhìn vào một tảng băng,cái anh thấy chỉ có một phần, hai phần còn lại chìm dưới mặt biển. Có lẽ với anh, cuộc sống của em quá tuyệt vời, bởi vì nó cân bằng. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó hoàn hảo. Cũng đã có những thứ khiến em bận tâm và đã có lúc nó khiến cho em ước gì mình còn bé con như xưa để được vùi đầu vào gối mà khóc. Nhưng không anh à. Em chưa hẳn là người lớn, nhưng tuyệt đối không còn là đứa trẻ. Em đã học cách kiên cường,mạnh mẽ, em đã học cách không bao giờ phải rơi lệ. Để không hèn yếu, để không tự bi lụy hóa cuộc sống của mình.
Luân vẫn chăm chú nhìn Thiên Thiên… Cô nhóc ngước nhìn thẳng vào mắt hắn.Cô nhóc dừng lại trong vài giây rồi nói tiếp:
-Thế mà em cũng đã khóc… Thật khờ,anh nhỉ?
-Lúc nào? Và kẻ ấy… là ai?
Cát Luân thật muốn biết con người nào lại khiến cô nhóc kiên cường như Thiên Thiên nếm qua vị mặn đắng của nỗi buồn. Cô nhóc Thiên chỉ lặng lẽ nhìn hắn rồi cười buồn. Cô nhóc hít một hơi thật sâu rồi mới nói, giả lã như thể chuyện đó với mình bây giờ không còn đáng lưu tâm nữa…
-Đó là khi…em tưởng anh chết. Anh biết không,em sợ nhất là khi nhìn người thân của mình bỏ mặc mình mà đi mãi mãi.Em thật sự xem anh là người thân đó.Từ nhỏ cuộc sống của em chỉ có hai dì cháu.Em chỉ mới vừa nhận lại cha ruột thời gian gần đây. Người chị cùng cha khác mẹ với em-một người em rất khâm phục anh biết không, em lại hoàn toàn không có cảm giác thân thuộc máu mủ. Chắc bởi vì cả hai chưa từng có cơ hội để hiểu nhau. Thế nhưng với anh…Cô bé nói và nhìn sâu vào mắt Cát Luân.-…anh gây cho em một cảm giác thân yêu và an toàn. Anh khiến cho em tin tưởng…
Luân cảm thấy mình trở nên hèn kém trước long tin ngây thơ của Thiên Thiên. Hắn có cảm tưởng mọi thứ xấu xa tội lỗi đều tập trung tất cả vào trái tim hắn. Trước một Thiên Thiên đơn thuần, trong sang, Cát Luân cảm thấy căm ghét chính bản thân mình, căm ghét sự trả thù ích kỷ của mình… Hắn nhận ra con tim mình đã thật sữ rẽ theo một hướng khác…
Luân đặt tay mình lên tay Thiên rồi nói, với một chút ngần ngại, do dự…
-Nếu …nếu anh lừa dối em… Nếu anh đối với em…
-Không, em không tin đâu. Anh Cát Luân nhất định là một người rất tốt!
Thiên Thiên cắt ngang lời hắn. Cô bé cười, nụ cười hiền hòa như một thiên sứ… Cát Luân lắc đầu:
-Em đã biết gì về anh đâu chứ.
-Cảm giác của em không phản bội em đâu.
-Người ta không thể xử sự bằng cảm giác được. Đánh giá một con người, đặc biệt là người lạ thì lại càng không được dung cảm giác. Con người rất đa đoan,em sẽ bị tổn thương nếu đặt quá nhiều niềm tin vào cảm giác của mình.
-Sao anh nói cứ như thể mình là một người không đáng tin thế hả?Vậy anh nói đi, anh đã dối gạt em những gì?
Cát Luân nhìn Thiên Thiên,cái nhìn sâu và… chân thật, chân thật nhất từ trước tới nay…
-Rất rất nhiều.
-Vậy đã có cái nào làm tổn hại em không?
-Hiện giờ thì chưa.
-Vậy là được rồi.Lời nói dối không phải luôn luôn là xấu,anh cũng có quyền giữ cho riêng anh những bí mật kia mà. Chỉ cần em biết anh chưa bao giờ làm gì tổn thương tới em là đủ rồi. Những thứ khác em không quan tâm.
-Em có thấy như vậy là quá ngốc nghếch không?
-Anh mới là ngốc!
Thiên dẩu môi rồi le lưỡi trêu tức Cát Luân. Sau đó cô bé bật cười ngon lành. Nụ cười của Thiên Thiên khiến lòng hắn nhẹ nhõm,thanh thản.
Một ngôi sao băng vụt ngang qua đầu họ thật nhanh. Thiên Thiên vội níu lấy Cát Luân chỏ tay về hướng đó.
-Sao băng kìa !
Cát Luân nhìn lên,thế nhưng chỉ thấy chi chit những ngôi sao nhỏ.Thế là lại quay mặt đi.
Một, rồi hai, rồi ba ngôi sao và rất nhiều ngôi sao băng nữa vụt qua. Giọng của Thiên Thiên reo vui, vỡ òa trong sự thích thú mê ly. Cô bé đứng thẳng dậy ngước nhìn lên trời. Đôi tay cô nhóc dang rộng như hứng trọn cả một bầu trời.
-Wow, đêm nay thật là tuyệt vời làm sao!
Cô nhóc quay qua Cát Luân. Hắn cũng đã đứng lên tự lúc nào không biết và đang hướng ánh mắt về phía chùm mưa ngôi sao băng vẫn đang bay vùn vụt trên bầu trời. Cái dáng Cát Luân lúc nhìn những ngôi sao băng kia lóe sáng lấp lánh, rồi sau đó vụt tắt một cách nhanh chóng sao đơn độc và đầy tâm trạng quá. Dường như chẳng còn là Cát Luân mọi ngày, một Cát Luân đầy sức sống mà Thiên Thiên từng biết. Cát Luân này trầm lặng lạ thường. Cát Luân này như một ẩn số to tướng cứ bắt cô nhóc Thiên Thiên phải bận tâm tìm cho ra đáp án…
Bất chợt Luân quay qua Thiên Thiên…
-Em có biết những ngôi sao đó sẽ đi về đâu không? Cát Luân hỏi, nhưng dường như không phải để hỏi mà đang tự thoại với chính mình.
-Sao ạ?
-Những ngôi sao kia, chúng lóe sáng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi,chúng tạo nên một cái gì đó hết sức lộng lẫy,hào nhoáng khiến cho biết bao người say mê nhìn ngắm… Thế nhưng, cái đích đến cuối cùng của chúng… lạnh lùng tàn nhẫn thay lại là cát bụi và sự quên lãng. Chúng chết. Người ta từ lúc ấy chỉ bận tâm ngôi sao nào sẽ vụt sáng kế tiếp. Họ chẳng bao giờ bận tâm ngôi sao vừa lóe sáng khi nãy, ngôi sao đã đem tới sự thích thú và dâng tặng vẻ đẹp của nó cho người khác vô điều kiện ấy… sẽ về đâu và kết thúc ra sao cả…
-Cát Luân…
Thiên Thiên khẽ gọi tên hắn, và cũng kịp nhận ra hắn đang mang đầy tâm sự… Cát Luân đang nói như thể nói về chính mình. Cô nhóc không hiểu hết ẩn ý trong lời nói kia,thế nhưng cô biết hắn đang nói về chính mình. Người ta khi ngắm sao băng chỉ trầm trồ về vẻ đẹp của nó, có ai lại nghĩ đến kết cục của nó như Cát Luân đâu? Dường như Luân vừa vẽ lên trong đầu cô nhóc thêm một dãy ẩn số…
Thiên Thiên bất chợt chấp tay, mắt cô bé khép lại như đang cầu nguyện…
Luân ngạc nhìn cô nhóc. Cô bé ngây thơ tới mức tin rằng sao băng sẽ đem điều kỳ diệu tới ình hay sao?
Một lúc sau, Thiên Thiên mở mắt ra. Những ngôi sao băng cuối cùng cũng vụt qua và biến mất hoàn toàn, trả lại bầu trời đêm trong trẻo ban đầu. Cô phát hiện Cát Luân nhìn mình,và cũng hiểu cái nhìn của hắn…
-Anh thắc mắc em đã ước nguyện điều gì phải không?
Luân gật đầu. Cô nhóc cười rồi chồm lên nói khẽ vào tai Cát Luân.
“Em ước gì những ngôi sao chết ấy sẽ được tái sinh.”
Nói rồi cô bé cười, một nụ cười tràn đầy tự tin. Một nụ cười trong sáng, thuần khiết đến kì lạ… Nó khiến cho Cát Luân thấy trong lòng mình đầy ắp yêu thương và ấm áp… Hắn nhận ra Thiên Thiên không hề ngốc nghếch hay khờ khạo.Cô bé chỉ đang sống thật lòng, sống hết mình, tự nguyện cho đi và không mong cầu bất cứ sự đáp trả nào. Cô bé nhạy cảm và tinh tế đủ để xoa dịu vết thương của người khác bằng trái tim thuần khiết, đôn hậu của mình. Hắn nhận ra: mình đã thật sự yêu và bị khuất phục hoàn toàn…
Cát Luân lấy viên ngọc trai đỏ như huyết lệ đặt vào tay Thiên Thiên. Cô bé nhìn hắn, chưa kịp hỏi thì hắn đã nói:
-Hãy giữ lấy nó. Thứ tốt đẹp duy nhất anh có thể trao cho em chính là viên ngọc trai này. Hãy luôn luôn giữ kỹ nó bên cạnh như một vật hộ mệnh. Cho dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra,hãy cứ nhớ tới một ai đó mang tên Cát Luân từng lướt qua cuộc đời em… Anh hứa với em,sáng mai chúng ta sẽ có mặt ở dưới làng và em sẽ an toàn trở về với thế giới nơi những người yêu thương em đang đợi. Nhưng với anh thì… Hắn dừng lại trong giây lát rồi tiếp- Thiên Thiên,một khi anh đặt chân lên đất liền, Cát Luân trước mặt em đây có lẽ sẽ không còn là Cát Luân nữa.
Thiên Thiên không hiểu được Cát Luân,thế nhưng cô nhóc biết đó không hề là lời nói đùa… Thật sự thì Cát Luân đang muốn ám chỉ điều gì đây?
Cát Luân và Thiên Thiên thế là cũng đã đến được đền của thần Cá Vàng đúng vào đêm trăng, khi những cánh hoa Nguyệt Hoa tím nở rực. Tình cờ hay hữu ý, họ có bị chịu sự ảnh hưởng của lời nguyền ở ngôi đền linh thiêng này? Truyền thuyết kia rồi có được thành sự thật hay không? Dường như mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi… Chẳng ai biết truyền thuyết kia hư thực ra sao, bởi vì không ai sống đủ lâu để kiểm chứng sự tồn tại của nó… Thế nhưng hãy để cái truyền thuyết ấy qua một bên bởi vì câu chuyện của tôi vẫn tiếp tục,dù đó cũng là lần cuối cùng họ đến đảo Cá Vàng.