Nước Mắt Sao Bắc Cực

được anh đành phải đi, mặc dù anh không có lòng dạ nào mà nghĩ đến truyện ăn uống.
Ba người bàn luận với nhau xong, rồi cùng nhau đi, chỉ còn mình Hương ngủ trong phòng, cô say xưa ngủ nên không biết gì cả, cô không biết rằng tai họa thật sự đang chờ cô.
Tôi ngủ một giấc dài, khi tôi tỉnh dậy thì đã là 11 giờ trưa, vươn vai, tôi mắt nhắm mắt mở bước vào phòng tắm mà không biết mình đang ở nhà anh Thái, nên đầu tôi bị va vào tường.
_ Á, lấy tay xoa xoa trán, bây giờ tôi mới quan sát kỹ căn phòng, tôi giật mình nhìn xung quanh, rút cục tôi đang ở đâu đây, tôi nhớ là hôm qua anh Thái đón tôi và mẹ nuôi tới nhà anh chơi, vậy chắc đây là phòng của anh Thái rồi. Xoay theo hướng ngược lại tôi mới tìm được phòng vệ sinh, hic nhà anh này thiết kế lạ quá, giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng, tôi nhớ hôm nay tôi có việc cần làm, ngước nhìn đồng hồ, ôi muộn quá rồi, tôi phải khởi hành ngay mới kịp, đóng cửa phòng lại, tôi bước xuống phòng khách, định gặp anh Thái để cảm ơn anh và xin phép về nhà mình nhưng người mà tôi gặp không phải là anh Thái mà là một người đàn ông lạ đang đứng nhìn tôi.
_ Cô dậy rồi à?
_ Vâng.
Mặc dù trả lời nhưng tôi không hiểu anh ta là ai, mà sao anh ta lại ở trong căn nhà này, chắc anh ta là bạn của anh Thái.
_ Cô ngủ ngon chứ?
Hic, anh ta hỏi gì mà lắm thế, tất nhiên là ngủ ngon rồi.
_ Vâng, chào anh.
Đang định bước ra cửa thì anh ta bảo:
_ Cô không định ăn cơm hay sao, ngồi xuống đi, ăn xong tôi đưa cô về.
_ Không cần đâu, và tôi cũng không đói.
Mỉm cười chào anh ta, tôi xăm xăm bước ra cửa, nhưng anh ta đã chặn mất.
_ Tôi bảo cô ăn xong, tôi đưa cô về, cô không nghe hả.
Nghe cái giọng này tôi giật mình, sao quen thế, cái giọng rất giống ông chồng của tôi, ngước mặt lên nhìn anh ta, tôi phải cụp ngay xuống, và không hiểu vì sao tôi lại ngoan ngoãn ngồi xuống cố nuốt bát cơm mà anh ta bảo.
Trên đường về, hai chúng tôi đều im lặng, tôi chỉ đường cho anh ta về nhà mình, sau khi xuống xe tôi cảm ơn anh ta, anh ta không nói gì mà quay xe đi.
Từ lúc gặp hắn, tôi đã cảm thấy ớn lạnh trong lòng, tại sao chứ, nhớ lại lúc nhìn vào mắt hắn, sao ánh mắt mà tôi đã trông thấy ở đâu rồi nhỉ, tôi không thể nào dứt ra được, tôi bước vào nhà một cách vô thức đến khi mẹ nuôi tôi hỏi, tôi mới giật mình tỉnh lại:

_ Hương, về rồi hả con?
_ Vâng, mẹ đang làm gì
đấy.
_ À, mẹ đang chuẩn bị vài thứ cho con.
_ Chuẩn bị cho con, mà chuẩn bị gì?
_ Quần áo, vài thứ linh tinh mà con cần khi đi du lịch.
_ Sao đi du lịch, con còn nhiều việc lắm, làm sao mà con đi được.
_ Con không đi cũng không được vì mẹ và anh Thái đã đặt tua cho con rồi.
_ Nhưng mà mẹ…
_ Không nhưng nhạy gì hết, con nghỉ ngơi đi, mai hai mẹ con ta đi.
Không dám cãi bà nửa lời, tôi bước lên phòng mình, dù gì cũng đã lâu tôi không có thời gian chăm sóc ình, nay nên tranh thủ cơ hội này dành thời gian bên mẹ nhiều hơn, thôi chết tôi quên rồi, chẳng phải tôi hứa chiều nay đến xem chị Mai diễn hay sao. Thay quần áo, tôi bảo mẹ :
_ Mẹ, hôm nay con xin phép về khuya nhé!
_ Hả, ừ được, bà nhìn tôi mỉm cười, chắc là con hẹn hò hả?
_ Không, tôi mỉm cười đáp lại, con đi xem chị Mai diễn.
_ Chị Mai là ai?
_ Dạ là một trong những bệnh nhân của con.
Bà thở dài bảo:

_ Thế mà mẹ cứ tưởng.
Vẫy tay chào mẹ, tôi bước ra cổng, mình ghét mặc váy tôi nghĩ nhưng mà hôm nay là ngày đặc biệt nên mình mới mặc nó, cái váy này mẹ đã mua cho tôi từ lâu rồi, nhưng không bao giờ tôi đụng tới, tôi chỉ thích mặc quần Jean với áo phông mà thôi vì với tôi nó rất tiện lợi vừa gọn gàng lại vừa năng động, nhìn tôi ăn mặc suốt như vậy mẹ chỉ còn biết lắc đầu thở dài, bà bắt tôi chưng diện bằng cách mua cho tôi nhiều váy áo, nhưng mà tôi không bao giờ để ý tới, nay mặc bộ váy này tôi thấy ngượng ngùng thế nào ấy, chỉ có mẹ tôi là hài lòng, bà gật gù bảo:
_ Trông con gái mẹ hôm nay xinh nghê, thế nào cũng có nhiều anh để ý.
_ Vâng, con cũng mong thế.
Bắt một chiếc tắc xi tôi đến nhà hát đúng giờ, không ngờ người ta tới đông quá, tôi quen chị khi chị đến khám tại bệnh viện và chị là bệnh nhân của tôi, mối quan hệ giữa chị và tôi rất tốt, chị là một diễn viên kịch nên đã gửi vé mời tôi tới xem, tôi còn đang loay hoay tìm chỗ ngồi thì một người cầm tay lôi tôi lại.
***]
Tôi chưa kịp nhìn thấy ai vì sân khấu hơn tối, thì đã bị lôi đến một chỗ ngồi cách sàn diễn không xa, tôi muốn giằng tay ra nhưng mà anh ta khỏe quá tôi không sao giằng được, bực mình quá tôi hét lên:
_ Buông tôi ra, anh làm gì thế?
_ …………….
Anh ta không trả lời tôi, mà tiếp tục kéo tôi như vậy, khổ quá không tài nào gỡ tay nổi, đến khi anh ta đẩy tôi vào một chỗ ngồi cạnh anh ta thì anh ta mới quay sang nhìn tôi hỏi:
Cô có sao không?
Hic, anh ta lôi tôi như thế mà bảo là tôi có sao không được à, tôi định quay sang mắng cho anh ta một trận thì tôi kinh ngạc nhận ra anh ta là anh chàng lạ mặt trong nhà anh Thái, kẻ mà tôi không muốn gặp mặt nhất vào lúc này, ôi thế là tiêu mất cảm hứng xem kịch của tôi, mà bỏ về lúc này có sao không nhỉ?
_ Cô sao vậy, sao không trả lời tôi?
_ Tôi không sao, cám ơn anh. Tôi bực mình cảm ơn hắn, nhưng mà nghe giọng của tôi thì có cái gì đó không thân thiện cho lắm.
_ Nghe giọng của cô thì hình như tức giận lắm thì phải, hắn quay sang tôi nhìn, còn nhếch mép nữa chứ.
Tôi sợ nhất là ánh mắt của hắn nhìn tôi, bối rối hai tay của tôi nắm chặt vào nhau, mà hắn có nhận ra sự sợ hãi của tôi không nhỉ. Tôi hy vọng là không, tôi phải tìm cách thoát khỏi tình trạng này càng nhanh càng tốt, nếu không thì tôi sẽ chết sớm vì đau tim mất, mà tại sao anh ta lại tới đây chứ, ôi cái thành phố này nhỏ bé thật, tôi nghĩ thay vì ngồi đây tôi sẽ đi dạo bờ hồ rồi về còn tốt hơn, nhưng mà nếu về sớm thì bó hoa tôi mua tặng chị Mai thì làm thế nào, à phải rồi tôi sẽ nhờ người gửi dùm cho chị, vậy là song, yên chí với những gì mà mình nghĩ tôi mỉm cười một mình. Chắc là thấy tôi giống như con điên anh ta quay sang hỏi:

_ Cô định tính làm gì hay sao, mà ngồi cười như thế?
_ Không có gì, mà anh quan tâm làm gì chứ. Bực mình quá đi mất, thế là toi một ngày nghỉ của tôi, người muốn gặp thì không được gặp tự dưng lại gặp kẻ hắc ám như anh ta, người gì mà mới lần gặp đầu tiên đã quát người ta như thế chứ, không biết anh ta nghĩ tôi là cấp dưới của anh ta hay sao, ôi đau đầu quá, khổ thật cơn đau đầu lại bắt đầu hành hạ tôi.
_ Cô có sao không, để tôi đi mua thuốc cho cô.
_ Dạ, không cần đâu, chỉ tại tôi thiếu ngủ và hơi mệt một chút.
_ Cô cứ ngồi đấy đi, đợi tôi đi mua thuốc cho cô.
_ Không cần đâu.
_ Tôi đã bảo cô ngồi thì cô ngồi đi, mà đừng có nghĩ đến chuyện đi đâu, nếu cô mà trốn về mai tôi sẽ đến nhà tìm cô, mà cô biết tôi sẽ làm gì cô rồi chứ.
_ Vâng.
Hắn bỏ đi, mà tại sao tôi lại ngoan ngoãn nghe lời hắn thế nhỉ, tôi cũng không hiểu nổi mình nữa, mới tính trốn ra bờ hồ đi dạo rồi về, kiểu này thì đành ngồi đây đợi thôi, ánh đèn sân khấu đã tắt, vở kịch bắt đầu diễn, tôi không chú ý xem vỡ diễn mấy, vì lúc này tôi đang mải nghĩ đến chuyện
khác, thì có tiếng người gọi nhỏ:
_ Hương, em đi xem kịch một mình à?
Tôi ngước nhìn lên thì ra là anh Tuấn, thế mà tôi quên mất, anh cũng được chị Mai gởi vé như tôi, mà hình như có cả cô Hồng, bác Hùng và mấy người nữa, tôi mỉm cười nhìn họ và gật đầu chào:
_ Vâng, mọi người cũng đi xem kịch ạ.
_ Ừ, mà cái con bé này, đi thì phải rủ mọi người chứ, lại lén đi xem một mình, có phải đi cùng anh nào rồi phải không. Tiếng cô Hồng tra vấn tôi.
_ Dạ, em đi một mình thôi, em cứ nghĩ mọi người không đi chứ, ngày lễ thì phải ở bên gia đình mà.
_ Thế là may đấy Tuấn ạ, nó mà đi với ai khác thì anh chàng này chắc sẽ phát ghen lên đấy. Họ quay sang trêu Tuấn làm cho anh đỏ mặt, chắc là anh hơi ngượng nên mỉm cười chữa thẹn, rõ khổ cho tôi, tự dưng làm trò đùa ọi người. Không biết vô tình hay cố ý mà họ đẩy Tuấn ngồi cạnh tôi, anh nhìn tôi hỏi:
_ Được nghỉ mấy ngày, Hương có định đi đâu không?
_ Dạ, mẹ và em định đi du lịch anh ạ.
_ Thế hả?
Nghe giọng anh có vẻ hơi buồn, tôi không dám nhìn anh nữa, tôi hiểu tình cảm của anh giành cho tôi, nhưng mà tôi không thể đáp lại được, tôi chỉ coi anh như anh trai của mình mà thôi, tôi mong anh sẽ gặp được một người con gái yêu anh, cầu mong cho anh hạnh phúc.

* * *
Chìa gói thuốc trước mặt và một chai nước, anh ta bảo tôi:
_ Thuốc đây, cô uống đi.
Không chỉ mình tôi quay lại nhìn anh ta, anh Tuấn, cô Hồng và bác Hùng cũng nhìn anh ta nữa, hình như họ đang thắc mắc anh ta là ai thì phải.
_ Cám ơn anh, tôi cầm lấy gói thuốc và chai nước, tôi nghĩ sao tôi lại rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan thế này chứ.
_ Ai đấy? Anh Tuấn hỏi, hình như anh không được vui.
_ Dạ, đây là anh Phong bạn của anh Thái nhà em, anh ấy mới đến thành phố hôm qua.
_ Vậy là hai người đi xem kịch cùng nhau à? Cô Hồng hỏi.
_ Dạ, không em chỉ tình cờ gặp anh ấy ở đây thôi. Sao họ hỏi tôi như hỏi cung vậy nhỉ, tôi không muốn tình huống này một chút nào, phải tìm cách thoát ra mấy được, à phải rồi tôi sẽ nhờ mẹ tôi giúp chỉ cần gọi điện thoại về nhà là xong.
_ Đây là anh Tuấn, bạn đồng nghiệp của em.
_ Chào anh.
_Chào anh.
_ Đây là bác Hùng, cũng làm việc trong bệnh viện với em.
_Chào bác.
_ Chào cậu.
_ Còn đây là cô Hồng, trưởng khoa của em.
_ Chào chị.
_ Ừm, chào cậu.
Sau khi giới thiệu xong, thì mọi người quay lên xem tiếp vở kịch, tôi lúc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận