Nước Mắt Sao Bắc Cực

nhà.
_ Vâng, cháu xuống ngay.
Chạy vội vào nhà tắm, đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, bước xuống phòng khách, thì đã có bố chồng tôi và một người thanh niên lạ đang nói chuyện với nhau, nhìn thấy tôi, ông lo lắng hỏi:
_ Con đã khỏe chưa, mà tại sao hôm qua lại một mình đi dạo khuya như thế?
_ Dạ con không sao. Tôi đang định hỏi ông đã xảy ra chuyện gì, và ai đã mang tôi về phòng thì.
_ Ngồi xuống đây đi con, à mà bố quên không giới thiệu, đây là Minh Thái, bác sĩ và là bạn của chồng con.
Tôi mỉm cười và gật đầu chào lại anh ta:
_ Chào anh.
_ Còn đây là Hương, con dâu bác.
_ Chào cô. Anh ta mỉm cười chào lại tôi, nhưng ánh mắt thì đang quan sát tôi, tôi không hiểu là anh ta làm như thế có ý gì, và bố chồng tôi gọi tôi xuống nhà chỉ đơn giản giới thiệu tôi với ban của con trai thôi sao, nhìn anh ta không giống với người mà tôi đã trông thấy tối hôm qua, vậy thì ai trong nhà này ngoài những người mà tôi biết ra thì còn có ai khác ư? tại sao tôi lại không biết, không để cho tôi suy nghĩ nhiều, ông bảo:
_ Tối hôm qua chồng con nó về rồi.
_ A. Tôi kêu lên, vậy là cái người mà tôi trông thấy tối hôm qua là chồng của tôi sao, hic tôi không biết là mình phải đối diện với anh ta như thế nào, nhưng nếu xảy ra lần nữa chắc tôi đau tim chết mất.
_ Hôm qua, bố đã đi đón nó về đây, chắc là con đã gặp nó rồi.
_ Vâng. Tôi đáp lời ông mà như gió thoảng, phải tôi đã gặp anh ta, nhưng mà sao giống như trong mấy truyện liêu trai thế, đến bây giờ tôi vẫn còn rùng mình sợ hãi, vậy chắc là anh ta đã đưa tôi về phòng, nghĩ đến đây tôi đỏ mặt cũng xen lẫn nỗi sợ hãi, tôi nửa muốn gặp anh ta nửa lại không. Ông bảo:
_ Chúng ta đi ăn sáng thôi, rồi con theo ta đi gặp nó.
_ Vâng. Tôi đáp lời ông, nhưng trong giọng nói của ông tôi cảm nhận được có một cái gì đó không ổn, tôi quay sang nhìn Thái , tôi thấy anh cũng có tâm trạng giống như ba chồng tôi, vậy chuyện mà hai người cố dấu tôi là chuyện gì, mà tai sao sắc mặt của họ lại khó coi đến như vậy và tại sao chồng tôi không ăn sáng cùng mọi người, tại sao, bữa ăn diễn ra trong không khí buồn tẻ, và căng thẳng, tôi cố gắng ăn cho xong bữa sáng của mình, bố chồng tôi mọi hôm hay cười và nói chuyện với tôi nhưng hôm nay hình như mọi chuyện đã khác, thỉnh thoảng chỉ trao đổi vài câu ngắn ngủi, tôi giúp bác Lý dọn dẹp mọi thứ và cố chào hỏi bác, nhưng bác
lờ tôi đi và nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm, chỉ có cô Hồng là thân thiện với tôi, tôi không biết là vì sao, đã có biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi, tôi cũng không trả lời được.
Ông dẫn tôi đến trước cửa phòng của chồng tôi, ông gõ cửa, rồi bước vào, tôi hồi hộp bước theo ông, khi cảnh cửa mở ra tôi thấy có một không khí lạnh ùa vào mình, căn phòng tối om, không có ánh sáng.
Tôi phải cố gắng lắm mới quen dần được bóng tối trong căn phòng, mọi thứ xung quanh tôi như một màu đen đặc, không có lối thoát tôi thấy sợ nên nắm chặt hai tay vào nhau, tôi cảm tưởng ngón tay mình sắp vỡ nát, một không khí lạnh lùng bao quanh tôi, xác định mãi tôi mới thấy có một người đang nằm trên chiếc giường ở cuối phòng.
_ Huy, dậy chưa con? Tiếng bố chồng tôi vang lên.
_ ................
_ Bố mang vợ con đến đây, chúng ta cần phải nói chuyện.
Tôi rụt rè lên tiếng.
_ Chào anh !
Không có tiếng trả lởi, bố chồng tôi thở dài còn tôi lúc này như người mới rớt từ cung trăng xuống vậy là sao tôi không hiểu, anh ta bị sao vậy, hay là anh ta không biết nói, để đáp lại suy nghĩ của tôi, thì một tiếng khô khốc vang lên, anh ta quay lại nhìn tôi, vẫn mái tóc dài che lấp khuôn mặt, nhưng hình như nửa khuôn mặt đã được băng bó lại, ánh mắt nhìn tôi trừng trừng đầy căm giận, tôi co rúm lại vì sợ hãi, tôi có cảm tưởng chân tay mình run rẩy đến nỗi không còn sức lực mà đứng dậy nữa, tôi nghĩ anh ta có lẽ giống ác quỷ hơn là người, bố chồng tôi phải đỡ tôi dậy. Ngay cái nhìn đầu tiên, anh ta nhìn tôi như muốn ăn tuơi nuốt sống, mặt anh ta nhăn lại nhìn bố tôi hỏi:
_ Cô ta là ai, và đang làm gì trong phòng con thế này?
_ Đây là vợ con, nó tên là Hương.
_ Cái gì ! Anh ta hét lên với tất cả sức lực của mình.
Tôi sợ hãi đứng núp sau lưng của bố chồng tôi, anh ta đứng dậy từng bước tiến lại về phía tôi, tôi sợ hãi quá chỉ muốn chạy ra khỏi căn phòng này ngay lập tức nhưng mà cánh tay tôi đã bị anh ta nắm cứng, với sức của môt thằng con trai tôi làm sao mà thoát được, cắn răng chịu đau, anh ta lôi tôi lại bắt tôi nhìn thằng vào mặt của mình.
_ Huy, con làm gì thế, buông Hương ra. Bố tôi quát.
Nhưng vô ích anh ta cứ nắm chặt tay tôi như vậy, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta nên cúi cắm xuống, anh ta bóp chặt cằm tôi bắt tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta, đến lúc này tôi mới nhìn
thấy rõ, mắt tôi mở to đầy căm giận, anh ta có đôi mắt sâu, nhưng trong đôi mắt ấy đã chứa quá nhiều đau khổ, và thù oán, mặt anh ta một bên đã bị băng bó chắc là anh ta đã bị thương, mái tóc dài kia phủ đầy khuôn mặt đã teo tóp lại, râu anh ta cũng rất dài, có lẽ đã lâu lắm rồi anh ta không cạo và cũng không soi gương, người tôi như đông cứng lại không thể nào cử động được nhưng rồi tôi cũng lấy lại được bình tĩnh nên hét lên:
_ Buông tôi ra, anh làm gì thế hả, cố gắng vùng vẫy thoát ra và phải có sự giúp đỡ của bố chồng tôi, hắn mới buông tôi ra, hắn đẩy tôi té nhào xuống đất.
_ Ha ha ha, hắn cất tiếng cười khinh bỉ.
_ Hừm, đàn bà, các người là những kẻ phản bội, và lã lũ rác rưởi, cô cút ngay khỏi mắt tôi ngay lập tức, và đừng bao giờ quay lại đây.
Tôi bật khóc vì bị mắng oan ức, và hơn nữa ai muốn lấy hắn chứ, nên lấy hết sức mình tôi nói với hắn.
_ Anh tưởng anh là ai hả, anh nghĩ là tôi muốn lấy anh lắm sao.
Chỉ nói được mấy câu đó thôi, hắn đã nắm chật lấy vai tôi, mặt hắn dí sát vào mặt tôi, tôi thở cũng không dám thở. Hắn nhếch mép và bảo:
_ Cô cút ngay và đẩy tôi ra khỏi phòng.
Bố chồng tôi cũng bất lực chỉ còn biết thở dài buồn bã, tôi cố gượng dậy bước theo bố chồng tôi, gặp bác Lý bưng cơm cho hắn, bà không quên tặng cho tôi cái nhìn đầy lạnh lùng, anh Minh thì vỗ vai tôi an ủi:
_ Không sao đâu em, mọi chuyện rồi sẽ qua, tính của thằng Huy nó vậy, từ từ rồi nó sẽ hiểu thôi.
Tôi chỉ biết gật đầu đáp lại, tôi muốn về phòng mình hay trốn một xó nào đó để khóc cho thật đã nhưng bố chồng tôi bảo:
_ Bố có chuyện muốn nói với con.
_ Vâng.
Ngồi đối diện với bố tôi trong phòng khách tôi thấy ông rất căng thẳng chắc là có chuyện gì đó khó nói lắm, và nhìn thái độ đối sử của hắn giành cho tôi tôi cảm thấy nhất định trong chuyện này có gì đó không ổn, giọng ông vang lên:
_ Bố xin lỗi vì những gì đã xảy ra cho con, bố không ngờ là nó lại hành động quá đáng đến như thế, bố cứ tưởng là sau khi đón con về thì mọi chuyện sẽ khác nhưng xem ra trong tình trạng này thì bố phải nói rõ cho con mọi chuyện, rồi thì tùy chon định đoạt.
Tôi nghe ông nói, trong một tâm trạng thấp thỏm, không hiểu ông định nói với tôi chuyện gì.
_ Trước đây, Huy là một chàng trai yêu đời, nó là một người rât năng động và yêu văn học, nó thích
trở thành một nhà văn, con cũng thấy rồi đấy, nó cũng rất yêu sách, toàn bộ thư viện sách trong nhà đều do nó sưu tầm cả, nhưng bố chỉ có mỗi mình nó nên bố muốn nó phải học kinh doanh để nối nghiệp gia đình, có lẽ nó cũng hiểu được lòng của bố nên nó tạm gác lại giấc mơ của mình mà ra nước ngoài du học để tiếp quản công việc của bố trong tuơng lai, trong thời gian đó nó yêu một cô gái tên Vân, cô ta rât đẹp, một cái đẹp hoang dại, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt bố đã không ưa cô ta rồi, vì cô ta ngoài bề ngoài ra thì chỉ là một con người rỗng tuyếch mà thôi, nhưng khuyên mãi mà nó vẫn không nghe nên bố đành chịu, cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm đẹp, sau khi ra trường hai đứa dự định cưới nhau, vì thằng con của bố nó say con bé đó quá rồi, bố cũng mừng vì nó chưa yêu ai nhiều như thế, nhưng người tính không bằng trời tính, vụ tai nạn đã cướp đi của nó niềm tin yêu vào cuộc sống, vào tình yêu và vào đàn bà, tai nạn xe hơi đã khiến nó xây sát hết người, gãy suơng tay, mặt bị đập xuống đường nên một bên bị thương nặng, cứ tưởng tai nạn sẽ làm cho tình yêu của chúng nó thêm mặn nồng, nhưng không con bé kia nó đã bỏ thằng bé để chạy theo một người đàn ông khác, có nhiều tiền hơn và lành lặn hơn, nó sợ phải chăm sóc và phải ở bên một người tàn tật suốt đời, thế là suốt thời gian thằng con trai bố nằm viện con bé kia không đên thăm nó được một lần, từ đó nó trở nên bất cần đời, và chìm trong đau khổ, mọi vết thương ở trên người đã lành nhưng nó nhất định không chịu phẫu thuật chỉnh hình mặt, bố và thằng Minh đã hết lời khuyên can mà nó không chịu nghe, bố cũng hết cách, như con cũng đã biết bố con và bố là bạn làm ăn đã lâu, một lần tình cờ nhìn thấy tấm ảnh của con, bố đã thấy ngay rằng con và thằng con trai của bố có thể nên duyên vợ chồng, nên bố đã ngỏ lời xin bố con gả con cho con trai bố, nhưng hôm nay, thấy chuyện này xảy ra, bố cũng không muốn ép con, con đã biết hết mọi chuyện rồi, tùy con quyết định, nêu hai đứa mà nên duyên vợ chồng thì đó là điều mong ước lớn nhất của bố, nếu không thể thì con giúp bố làm cách nào cho nó chịu đi phẫu thuật lúc đó con sẽ được tự do ra đi, con có thể trở thành con gái nưôi của bố và nủa tài sản gia đình này sẽ thuộc về con.
Nghe ông nói một hồi, tôi bàng hoàng không tin vào tai mình nữa,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui