Nước Mắt Sao Bắc Cực

ngủ đủ giấc từ lâu lắm rồi, tôi cũng không để ý đến nó nữa, vì với tôi công việc là liều thuốc tốt nó giúp tôi quên hết mọi thứ. Mẹ đến bệnh viện thấy tôi trong tình trạng làm việc như điên không có thời gian nghỉ ngơi, bà lo lắng cho tôi nhưng cũng tức giận
_ Hương, con muốn chết hay sao, tại sao làm việc mà không có giờ giấc nghỉ ngơi gì hết, con định bỏ bà già này một mình hả, làm gì thì làm con không nghĩ ình thì cũng phải nghĩ ẹ chứ?
Thấy bà sụt sịt sắp khóc tôi hoảng quá vội bảo:
_ Mẹ yên tâm đi, tại lúc này có nhiều bệnh nhân quá, nên con chỉ cố gắng giúp họ thôi, mà cũng đến kỳ nghỉ lễ rồi, lúc ấy con sẽ giành cả ngày bên mẹ, nên mẹ đừng lo mẹ nhé.
Nghe tôi nói vậy bà đã tươi tỉnh hơn được một chút.
_ Thôi con thu xếp đi, vì mẹ đã xin phép cho con nghỉ trước rồi, thấy con làm việc như thế này mẹ không yên tâm được.
_ Mẹ đừng lo con khỏe lắm nên không sao đâu, thật ra tôi đã dấu mẹ, vì xấp này ngủ không đủ, tôi lại kém ăn nên cảm thấy nhức đầu, và mệt mỏi, nhưng tôi lại không muốn ngục ngã và cũng không muốn để ai biết nên đã cố tươi tỉnh để mọi người khỏi lo, chị Hồng trưởng khoa rất thích tôi và yêu quý tôi như em gái, nhìn thấy tôi như vậy, chị bảo:
_ Mày có về nghỉ ngơi đi không, nếu không lại ngất xỉu ở đây bây giờ.
_ Em có sao đâu mà chị khéo lo, em chỉ hơi mệt tí xíu thôi.
Chị lắc đầu thở dài:
_ Đúng là ương bướng thật, nhưng mà em có biết là đã làm quá giờ bệnh viện không hả, nghĩ gì thì cũng phải lo ình chứ, mà em vẫn còn trẻ phải nghĩ đến chuyện yêu đương đôi lứa dần đi, cứ giành hết thời gian ở đây, thì không khéo thành gái già mất.

Nghe chị nói tôi bật cười:
_ Vâng, em cũng mong mình thành gái già.
_ Cái con bé này, mày điên hả, lúc đấy thì đừng có hối hận nhe em.
Chị bỏ đi, tôi về phòng mình, nếu chị mà biết chuyện của tôi thì chị sẽ hiểu thôi.
Tôi đang định đi về nhưng có một ca tai nạn giao thông, bệnh nhân đã bị mất nhiều máu, một bên chân đã bị dập nát, bệnh nhân đã bị bất tỉnh, vì ngày lễ nên mọi người đã ra về gần hết chỉ còn lại vài bác sĩ cần trực ban ở đây, tôi thấy vậy mặc dù không phải là ca của mình nhưng tôi muốn ở lại giúp họ, bệnh nhân cần đưa vào phòng mổ gấp, khi mọi chuyện xong suôi thì cũng đã quá khuya rồi, tôi chợt nhớ là đã hứa với mẹ về ăn
cơm, thế này thì mẹ sẽ giận tôi mất, vội vớ lấy cái điện thoại tôi gọi cho bà, vì sợ bà vẫn còn đợi tôi:
_ A lô, mẹ hả?
_...............
_ Con xin lỗi, con đã định về sớm, nhưng có một ca tai nạn giao thông mà bệnh viện lại vắng người nên con ở lại giúp, con thật lòng xin lỗi mẹ.
_ Hừ, con giỏi lắm lúc nào cũng bệnh viện, lúc nào cũng công việc, khó khăn lắm mẹ con ta mới có một bữa cơm mà con lại.

_ Con xin lỗi mà, thôi mai con về mẹ nhé, chúc mẹ ngủ ngon.
_ Ừ.
Tôi biết mẹ giận tôi, nhưng mà tôi còn cách nào khác đâu, đang suy ghĩ thì bác sĩ Hùng tới, ông đưa cho tôi lon nước.
_ Uống đi cháu, ta không hiểu, hôm nay là ngày lễ mà, lẽ ra lúc này cháu phải ở nhà, hay đi đâu chơi mới đúng chứ?
_ Dạ cám ơn bác, tại cháu cũng không có việc gì làm nên ở lại giúp thôi.
_ Thế người yêu cháu đâu, anh ta không giận hả?
_Dạ.
Tôi lảng tránh câu trả lời của ông
_ Thế còn bác gái, chắc là không giận bác chứ, vì hôm nay bác không về nhà được mà.
_ Ừ, nhưng mà nghề nghiệp này nó vậy, có khi đang ngon giấc ở nhà thì có chuông điện thoại thậm chí là hai, ba giờ sáng bệnh viện gọi thì cũng phải đến thôi, lúc đầu mới cưới bả ghen dữ lắm, nhưng sau này thì hết rồi.

Không biết bác nghĩ gì mà ngồi cười một mình, tôi nghĩ chắc là bác đang nghĩ về vợ mình, tình cảm của hai người chắc là rất mặn nồng, tôi nhìn bác rồi suy nghĩ lại mình, tôi không biết số phận mình sẽ đi đến đâu. Tôi cũng giống như nhiều người phụ nữ khác cũng muốn lấy chồng sinh con, nhưng cuộc hôn nhân của tôi có lẽ là cuộc hôn nhân kỳ quặc nhất, bây giờ đứng trước mọi chuyện đã rồi tôi chỉ còn biết trốn ở đây, lao vào làm việc để mong hết ngày qua tháng, tôi muốn về thăm con Hoa, bố chồng tôi và bạn bè trong lớp, nhưng mà không dám, chắc là mọi người buồn tôi lắm, thỉnh thoảng tôi cũng nhớ đến bố tôi, không biết ông có lo lắng cho tôi, hay nhớ đến đứa con gái này hay không, nhưng hình như có tiếng ai kêu tôi thì phải, mà cũng đến giờ đi khám cho bệnh nhân rồi, mai tôi phải về nhà xin lỗi mẹ tôi mới được.
* * *
Đang từ bệnh viện về nhà tôi đã cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, cả đêm hôm qua không ngủ, tôi có cảm tưởng là mình vừa đi vừa ngủ, mẹ mà trông thấy tôi trong bộ dạng này thì mẹ sẽ xỉu mất, híc chỉ nghĩ đến việc phải xin lỗi mẹ là tôi đã cảm thấy ớn rồi, chắc lần này mẹ sẽ
khó mà tha thứ cho tôi quá, vì tôi đã vi phạm không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà thôi kệ, mẹ yêu tôi mà đúng không chắc là mẹ sẽ hiểu thôi, nếu bây giờ mà có cái giường ở đây thì tốt quá tôi sẽ leo lên làm một giấc, tôi đã buồn ngủ lắm rồi, mà hình như hôm nay con đường này dài ra thì phải, con đường với cái tên mà tôi đặt cho nó "Hoa Nhớ" đã trở nên quen thuộc với tôi, nhìn hàng cây hai bên đường xanh thẳm, một màu xanh tự nhiên, đẹp mắt, tôi lần nào đi qua cũng muốn vuốt ve những thân cây này, chắc là chúng đã lớn tuổi rồi, chúng che mát ọi người khỏi nắng, mà có ai từng hỏi là chúng có buồn không khi chứng kiến thời gian trôi qua, và đã có ai từng dừng lại cảm ơn chúng vì đã mang màu xanh, màu của hạnh phúc, mang không khí trong lành đến ọi người, tôi không biết là trái đất sẽ ra sao nếu không có rừng, có cây có lẽ vì thế mà tôi yêu thiên, mẹ từng nói với tôi:
_ Con phải yêu cây, yêu rừng, vì chúng mang lại sự sống trên trái đất cho chúng ta.
Ngày ấy tôi vẫn còn bé, từng được mẹ dẫn đi công viên chơi, với tôi một con bé con chỉ biết vui đùa, nghịch ngợm đâu hiểu được những gì mà mẹ tôi nói, khi nhìn thấy tôi bẻ một cái cây, mẹ bảo:
_ Hương à, con không nên làm như thế, con cần phải chăm nom đến chúng, vì như thế chúng mới lớn lên được và như vậy con mới có bóng mát để chơi chứ?
_ Vâng, tôi gật đầu nhưng đâu hiểu gì nhiều đâu, chỉ trả lời ẹ vui lòng mà thôi.
Hai mẹ con tôi đã trồng rất nhiều hoa ở trong vườn, ngày nào tôi cũng chạy ra chăm sóc cho chúng, mẹ tôi thấy vậy thì vui lắm, nhưng kể từ lúc sức khỏe của mẹ yếu đi mẹ không còn cùng tôi ra vườn nữa, tôi hàng ngày mang ẹ vài bông hoa mà tôi đã trồng ở trong vườn, tôi kể ẹ nghe chuyện chúng lớn như thế nào, chuyện trường lớp, bạn bè ra sao, mẹ tôi cố gắng mỉm cười, khuôn mặt mẹ nhăn lại vì đau. Những ngày cuối cùng, tôi cầm tay mẹ khóc nấc lên, mẹ nhìn tôi không thốt nên lời, cơn đau đã không cho phép mẹ nói, nhưng trong ánh mắt mẹ là cả một trời yêu thương, mẹ từng nói với tôi dù mẹ có ra đi thì mẹ vẫn mãi là làn mây che nắng cho tôi đi, ngước nhìn lên bầu trời xanh, nhìn vài cụm mây trắng bay bay, tôi nghĩ không biết mẹ tôi trốn ở nơi nào, có phải là mẹ đấy không, sờ lên trái tim mình tôi biết mẹ luôn ở bên tôi, tôi mang hình dáng của mẹ, nụ cười và từng
lời nói của mẹ in đậm trong trí nhớ của mình, bức hình của mẹ vẫn còn đây, chắp tay nhìn lên trời tôi nói:
_ Mẹ ơi, con gái của mẹ nhớ mẹ nhiều lắm, con cảm ơn mẹ nhiều vì mẹ đã mang đến một người mẹ yêu thương và chăm sóc cho con.
Mắt tôi nhòa lệ, mấy người đi qua đường quay lại nhìn tôi chắc họ nghĩ là tôi đang gặp chuyện gì đó, lấy tay quẹt nước mắt, tôi cứ tưởng công việc có thể làm cho tôi quên đi nhưng mà chỉ làm cho thể xác của tôi mệt mỏi hơn mà thôi, còn tâm hồn thì vẫn vỡ nát như vậy, chắc là cơ thể của tôi cần nghỉ ngơi tôi đã thấy choáng váng lắm rồi.

_ Bác yêu cầu con về nhà nghỉ ngay lập tức, con mà có chuyện gì thì mẹ Thu của con không tha cho bác đâu.
Tôi mỉm cười nhìn Bác Hoan, tôi biết bác là bạn tốt của mẹ nuôi tôi, vì thỉnh thoảng bác cũng hay đến nhà tôi chơi, hơn nữa bác còn là giám đốc của bệnh viện này.
_ Vâng, con biết rồi, khám xong cho bệnh nhân là con về
_ Thôi, để đây cho thằng Tuấn, nó làm cho, con về nghỉ đi.
_ Bố anh nói đúng đấy, em về nghỉ đi, mà có cần anh đưa về không?
_ Dạ, không cần đâu anh, em còn có chút chuyện, cảm ơn anh nhiều.
Tôi về phòng mình cởi áo blu ra, mắc trên khuy, bóm chán tôi đau đầu quá, vớ tay lấy vỉ thuốc, tôi cần uống một viên để giảm đau, xắp sếp lại giấy tờ, ký nốt vào mấy hồ sơ của bệnh nhân cần theo dõi, tôi mỉm cười chào mọi người rồi ra về, nhưng tôi sực nhớ ra món quà mà tôi định tặng mẹ, may quá tí nữa thì quên, cầm nó trên tay tôi khép cửa lại, bước ra khỏi bệnh viện nhìn hai bên đường tôi thấy mọi người đang tập nập đi làm, đi chơi, đi học, còn tôi thì ngày hôm nay không phải làm gì cả, đã lâu lắm rồi tôi mới được nghỉ ngơi, mặc chiếc áo khoác vào người, tôi muốn mình đi dạo một chút trước khi về nhà gặp mẹ tôi.
Tôi yêu cái thành phố ngàn hoa này, cái không khí xe lạnh như giúp tôi tỉnh ngủ hẳn, tôi muốn đi chậm lại để tận hưởng không khí buổi sáng, đã lâu lắm tôi mới cho phép mình hít thở không khí trong lành, ngoài mùi thuốc, mùi sát trùng của bệnh viện tôi không còn ngửi thấy mùi gì nữa, vươn vai tôi hít căng không khí vào buồng phổi của mình, thật sảng khoái tôi mỉm cười mà không hay có ai đó đang đứng nhìn tôi.
_ Hương!
Nghe thấy có người gọi mình, tôi quay lại nhìn thì ra là anh Thái anh nuôi của tôi, tôi vội bước đến xe của anh.
_ Chào anh, có chuyện gì mà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận