CHƯƠNG 11: CUỘC SỐNG ẢO TƯỞNG
Tiếng "xì."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọt khí của chai nước ngọt bao trùm cái nóng oi ả của đầu tháng Chín, cho dù chỉ nghe âm thanh cũng khiến cả người vô cùng khoan khái giống như một làn gió mát lạnh thổi ngang qua.
Đoan Mộc Nguyên tự nhiên nhận lấy và uống chai coca đền tội này. Chúc Gia Âm lại quên uống chai của mình, mở to đôi mắt đen lánh như ngọc lưu ly nhìn anh chăm chú.
Bức tranh thật đáng xem.
Chai nước ngọt để nhiệt độ thường, bên ngoài vỏ chai ngưng đọng những giọt nước nhỏ. Trong đó một giọt chảy xuống sườn mặt trắng bóc của Đoan Mộc Nguyên, một đường khéo léo chảy xuống cằm, rơi xuống cái áo trắng trơn nhưng lại như trêu ghẹo.
Chúc Gia Âm khẽ hít thở, cố gắng mím chặt môi.
Bởi vì quá căng thẳng, đầu ngón tay cầm chai nước trắng bệch ra.
Trong một khoảnh khắc ngắn, dường như cô có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ.
Nhưng, Đoan Mộc Nguyên cũng chỉ uống một ngậm rồi đóng nắp lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Gia Âm đang đắm chìm trong suy tư, bất ngờ bị cắt ngang, lập tức thở dài "Chao ôi - -"
Đoan Mộc Nguyên: "Nhìn đủ chưa?"
"Chưa, chưa."
Chúc Gia Âm xém bị nghẹn, bối rối lắc đầu, đưa tay chỉ ra phía sau của anh.
"À . . . . . . . . em nói là hình như bên kia có người gọi anh, có phải có người đến đón anh không?"
Xa xa, đúng là có một tài xế mặc vest đen đi nhanh về hướng này, Đoan Mộc Nguyên thấy vậy, cúi nhìn đồng hồ, lông mày nhếch lên.
Anh vội vàng nói tạm biệt.
Chúc Gia Âm bây giờ mới yên tâm, nhìn hình bóng mạnh mẽ, tài giỏi đó chỉ thấy sau lưng mình toát mồ hôi hột.
"Xém chút nữa bị anh ta phát hiện rồi."
Cô thở dài, nhanh chóng mở chai coca của mình uống ừng ực.
Trong khoảnh khắc lúc nãy, trong đầu cô không thể không có vài ý nghĩ xấu xa, như là nhân lúc Đoan Mộc Nguyên sắp uống coca, mình sẽ cố ý đụng vào chai của anh ta.
Như vậy, một lượng lớn bọt khí trong chai sẽ bắn lên mặt anh ta, thậm chí bắn tung tóe lên đôi mắt đẹp kia.
[Thật là kế hoạch quá ngây thơ.]
Hệ thống bình luận thẳng thắn.
[Tôi hẳn may mắn khi cuối cùng bạn không làm như vậy.]
"Ai nói không được chứ?"
Chúc Gia Âm xấu hổ lau tay, ra sức giải thích: "Tôi cũng nghĩ vậy thôi, đâu có định làm thật . . . . . . . . . ."
Lúc nhỏ không biết gì, bắt nạt sao cũng được, bây giờ cô mà dám làm như vậy . . . . . . . .
Chúc Gia Âm rùng mình, trong lòng hơi sợ.
Đối với "kẻ thù", "đối thủ", Đoan Mộc đã từng là thế mạnh như chẻ tre, không coi đối phương là người.
Vậy ngày mai, mình có thể phải cút ra khỏi thực nghiệm Thanh Nhai không?
Trên xe, tài xế nhìn Đoan Mộc Nguyên ngồi ở phía sau.
Trong kính chiếu hậu, trên tay thiếu niên áo trắng cầm một chai coca, cúi đầu, gương mặt cười như không cười.
Trong khung cảnh này nếu là người khác thì cũng rất bình thường, nhưng mà duy nhất với Đoan Mộc Nguyên thì thật không bình thường.
Trong lòng tài xế lo lắng, dạ dày của thiếu gia không được tốt, luôn không thích uống mấy loại nước có ga.
Chẳng lẽ là ai đó ngu ngốc muốn nịnh nọt, kết quả lại được ôm đùi rồi?
Tài xế càng nghĩ càng thấy có khả năng này, không biết là ai xui xẻo vậy.
Thấy lâu quá Đoan Mộc Nguyên không nói gì, anh ta chỉ có thể do dự mở lời trước, dè dặt đánh tan không gian yên tĩnh.
"Ông chủ. Chắc có thể đến trễ, hay là thông báo lùi lại mười lăm phút?"
"Không cần, đi nhanh lên vẫn đến kịp."
Đoan Mộc Nguyên không yên lòng trả lời.
Anh xoay chai coca trong tay, một dòng nước mát lạnh chảy xuống, bên tai dường như vang lên tiếng thở dài của Chúc Gia Âm.
Tuy không cam lòng nhưng vẫn tán thưởng và tiếc nuối.
Ánh mắt của Chúc Gia Âm tập trung và thẳng thắn, giống như biến thành vật chất quấn chặt trong đầu dây thần kinh của anh.
Chuyện này không bình thường.
Đoan Mộc Nguyên trầm ngâm.
Anh biết mình lớn lên làm người khác chú ý, nhưng mà thật ra từ nhỏ anh đã không thích bị người ta nhìn chằm chằm. Ngay cả Chúc Phi vô cùng thân thuộc nếu si mê nhìn anh quá lâu, anh vẫn cảm thấy trong ánh mắt đó chứa đầy gai độc giống như con rắn uốn éo, dinh dính đang thăm dò trước mặt.
Nhưng hành động của Chúc Gia Âm không giấu giếm . . . . . . . . . . anh lại không thấy phản cảm, ngược lại còn thấy đáng yêu.
Xem ra, đúng là sự thay đổi trong mấy năm qua của mình khiến cô rất kinh ngạc.
Đoan Mộc Nguyên nhìn thấy hình ảnh của mình trong chai nước ngọt, vui vẻ khẽ vuốt cằm, bình thường chút tự luyến bị che giấu, bây giờ đạt được niềm vui nho nhỏ.
Anh dặn dò tài xế: "Mua ít đồ ăn vặt đưa đến ký túc xá của Chúc Gia Âm . . . . . . . . . xem như tôi trả lại cho cô ấy."
. . . . . . . . .
Lịch học buổi sáng đơn giản là giới thiệu, nhà trường đặc biệt chừa thời gian buổi chiều ra. Học sinh lục đục đi tới ký túc xá đã được sắp xếp.
Tân lớp trưởng lớp 2 của Thanh Nhai cầm theo một cái túi vô cùng to, từng bước từng bước thu hút chú ý của rất nhiều người trên hành lang.
Sở Mộng dựa vào tường không nhịn được lên tiếng.
"Này, cậu cầm cái gì trên tay đó? Đưa tớ xem thử."
"Đồ ăn vặt. Ký túc xá nữa người ngoài không được vào. Lúc nãy tớ gặp một tài xế ở trước cổng, nhờ tớ mang giúp cho bạn Chúc ở phòng 304."
"Chúc Phi ở 303."
Sở Mộng lắc đầu: "Nhất định là cậu nghe không rõ rồi, tớ đoán là Đoan Mộc Nguyên đặc biệt mua cho Phi Phi."
Trong phòng, Chúc Phi vừa cười vừa dán giấy lên tường, trách móc: "Sở Mộng, cậu đừng nói lung tung như thế."
"Ai chẳng biết hai người là thanh mai trúc mã, sắp thành đôi rồi."
Sau tiếng nói đùa của Sở Mộng, có rất nhiều nhiều bắt đầu cười haha.
Chúc Phi có phẩm chất tốt, gia đình tốt, lại có ngoại hình xinh đẹp, có thể nói là hoa khôi của trung học. Đến Thanh Nhai, số người tán tụng cô ta càng nhiều.
Huống hồ, ai mà không biết nhà họ Chúc và nhà Đoan Mộc thân thiết với nhau, mấy năm nay được thơm lây, kinh doanh ngày càng phát đạt.
Sở Mộng nhân cơ hội đoạt lấy cái túi bự, vừa mở ra, toàn bộ là đồ ăn vặt và nước uống nhập khẩu.
Trong này ít nhất hơn một ngàn?
Sở Mộng nhíu mày, còn có bánh quy phô mai mà cô ta thích nhất.
Tần Thanh nhanh chóng ngăn cô ta lại: "Đừng cướp như vậy. Tớ phải hỏi lại, có thể là của Chúc Gia Âm thì sao?"
"Cô ta? Nhà cô ta không ở thành phố, làm gì có ai mua nhiều đồ ăn vặt cho cô ta như vậy."
Sở Mộng ngay lập tức cười hì hì, đẩy cô sang một bên.
"Tránh ra, tránh ra. Lấy nhầm thì đã sao? Cậu tưởng tớ không đền được hả?"
Nói xong, cô ta mời hai bạn cùng phòng cùng ăn.
Tần Thanh thoáng cái bị đẩy vào tường, cánh tay khá đau.
Cô đang định đi tìm dì quản lý ký túc xá đến nói chuyện rõ ràng thì thấy Chúc Gia Âm từ cửa ký túc xá soàn soạt đi tới.
"Gia Âm, cậu . . . . . . . . . cậu đừng qua đây."
Chúc Gia Âm không hiểu gì, Tần Thanh nói sơ chuyện mới xảy ra, rồi lại lo lắng ngăn cô lại.
"Tớ cũng nghe nói rồi. Mặc dù Chúc Phi hiểu lý lẽ nhưng Sở Mộng nóng nảy, không khách sáo với cậu . . . . . . . . ."
"Hay là tớ đi nói với giáo viên chuyển cậu sang toàn nhà khác?"
Vẻ mặt quan tâm của cô ấy không thể nói thành lời.
"Không cần phải ở đây, nếu ở kế bên với loại người này, tâm trạng của cậu sẽ không tốt, coi chừng cô ta lén lút bắt nạt cậu."
Không ngờ người bạn cùng bàn mới quen này lại tốt bụng như vậy, mỗi câu nói đều nghĩ cho mình, Chúc Gia Âm thấy cảm động.
Nhưng mà, cô nhìn thời gian biểu của ký túc xá, trong đầu bỗng nảy ra nhiều cách hay.
"Tần Thanh, cậu biết rất rõ khu vực xung quanh trường không?"
Tần Thanh vừa mới tận tình khuyên bảo ngay lập tức ngây ra vì giọng nói của Chúc Gia Âm.