CHƯƠNG 27: NGƯỜI XA LẠ
Ánh mắt của Chúc Gia Âm lạnh lùng, bình tĩnh tựa như mặt hồ phẳng lặng. Chúc Dương kích thích bởi thái độ của cô, trong lòng không khỏi lúng túng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Gia Âm, đừng giận như vậy, không mời chú vào nhà ngồi sao?"
"Trong nhà bừa bãi, không tiện tiếp khách."
Chúc Gia Âm cười lạnh, kéo cái ghế ở bên cạnh đặt tại huyền quan, giữ khoảng cách xa với ông ta, thậm chí ngay cả ly nước cũng lười đưa cho ông ta.
"Nếu có việc gấp thì nói ở đây đi."
Chúc Dương nhíu mày. Chuyện vặt này mặt dù khiến ông ta rất không vui nhưng ông ta cũng không quên mục đích chính tìm Chúc Gia Âm.
"Chuyện trước kia đều do lỗi của dì Lư của cháu. Sau khi chú đi công tác nước ngoài về đã trách mắng dì ấy rồi. Dù sao cháu cũng là con của bọn ta, mặc dù bây giờ không còn ở chung nữa nhưng cũng giống như Phi Phi . . . . . . . .
Người một nhà không phải khách sáo. Dì ấy sai cũng đã sai rồi, nên nhận lỗi với cháu."
Chúc Dương vừa nói vừa lấy một black card từ trong túi áo ra đưa cho Chúc Gia Âm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đây là thẻ phụ ngân hàng của chú, hạn mức trăm vạn cháu cứ dùng thoải mái. Sau này, cháu vẫn gọi chú là "chú" đấy."
Theo lý mà nói, Chúc Dương đích thân bày tỏ thành ý xin lỗi đã rất hiếm rồi, nhưng mà Chúc Gia Âm vẫn lắc đầu, đưa tay đẩy tấm thẻ đi.
"Tôi không cần."
Lúc Chúc Dương không cần cô thì ngay cả điện thoại cũng không gọi, đến lúc cần cô, dùng mấy câu thì nghĩ sẽ hàn gắn được mối quan hệ?
Đâu có dễ như vậy.
Chúc Gia Âm sẽ không bị những lời ngon ngọt của ông ta lợi dụng, huống hồ vấn đề tiền bạc, cô cũng không thiếu một trăm vạn này.
"Gia Âm, đừng giở tính trẻ con như vậy!"
Trông thấy cô nhùng nhằng không mời vào, đầu chân mày Chúc Dương cuối cùng cũng nhăn lại, giọng điệu mạnh mẽ hơn.
"Chú luôn biết cháu là người có tố chất, có tài năng, thành tích đạt được tương lai chắc chắn không thua kém Phi Phi.
Nhưng mà gia đình hiện tại bây giờ có khả năng gì để mà chu cấp, nuôi dưỡng cháu tốt chứ?
Ngay cả thuê nhà ở ngoài ở cũng dựa vào tiền học bỗng của cháu mà."
Chúc Gia Âm khoanh tay chỉ cảm thấy giọng điệu cao ngoại của ông ta thật buồn cười.
Thấy cô im lặng không nói gì, Chúc Dương cho rằng mình nói trúng tim đen, ngay lập tức xốc tinh thần.
Ông ta nhìn xung quanh: "Nhìn chỗ ở của cháu bây giờ, so với nhà --"
Từ huyền quan nhìn vào đều trông thấy hết cả phòng khách và phòng bếp.
Lời nói của Chúc Dương nhất thời dừng lại.
Khu xung quanh căn hộ này cũng không tính là rẻ. Ông ta vốn cho rằng Chúc Gia Âm cho dù thuê được nhưng nhà cũng chỉ có bốn bức tường, chẳng có thứ gì, trông sẽ rất thê thảm, lạnh lẽo.
Tuy nhiên, bây giờ nhìn một lượt, ông ta lại phát hiện đồ dùng gia đình mua sắm toàn là đồ mới, thậm chí nhãn hiệu tủ lạnh, lò nướng có giá trị trên cả vạn.
Làm sao có thể?
Biểu cảm của Chúc Dương đi từ kinh ngạc đến nghi ngờ.
Cuộc sống của Chúc Gia Âm bây giờ dường như rất sung túc, hoàn toàn không cần sự ra tay cứu vớt, bố thí của ông ta.
"Gia Âm, cháu . . . . . . cha mẹ cháu mấy năm nay làm ăn khấm khá lắm hả?"
"Không."
Chúc Gia Âm lựa chọn trả lời một cách mơ hồ.
"Mấy thứ này đều do tôi kiếm được."
Trong lòng Chúc Dương cảm thấy khó chịu.
Theo như ông ta nghĩ, Chúc Gia Âm dù thông minh, tài năng, nhưng chưa chín chắn thì có khả năng kiếm tiền gì chứ?
Xem ra, cô chắc chắn lén lút có quan hệ thân thiết với Đoan Mộc Nguyên, bằng không cũng không thể ở một căn nhà tốt như vậy được.
Bản thân ông ta mất nhiều năm cất công nuôi dưỡng Chúc Phi, thế mà lại kém hơn cô về phương diện này.
Nghĩ đến đây, ý nghĩ muốn nhận lại "cô con gái" Chúc Gia Âm này của Chúc Dường càng mãnh liệt.
"Dù sao ở đây cũng chỉ có một mình cháu ở không thoải mái, còn phải tự làm việc nhà."
Chúc Dương kiên nhẫn, trầm giọng thuyết phục: "Hay là chuyển đến nhà họ Chúc, hằng ngày có người chăm sóc. Cháu và em Phi Phi cũng có thể thường xuyên trao đổi."
"Vậy tôi ở phòng khách hay phòng người làm?"
Chúc Gia Âm cười mỉa mai, ngẩng đầu nhìn ông ta, đáy mắt sáng đẹp phát ra ý châm biếm sắc bén.
"Đừng đùa nữa. Chia cắt bao nhiêu năm, tình cảm gia đình chẳng còn từ lâu rồi. Bây giờ tôi quay về thì còn có thể làm con gái của sếp Chúc không?
Thời gian không còn sớm nữa, tôi hỏi thẳng -- Hôm nay ông tìm tôi có phải liên quan đến việc dừng dự án Lam Toàn hay không?"
Sắc mặt Chúc Dương nhất thời khó coi.
Thẳng thắn mà nói, Chúc Gia Âm đoán rất đúng.
Mưu tính của ông ta thần không biết, quỷ không hay, nhưng vì một câu nói của Đoan Mộc Nguyên khiến cho dự án bỗng phải dừng lại, tổn thất có thể nói là rất nghiêm trọng.
Dự án lớn liên quan đến vài nghìn người, chỉnh đốn, cải cách kéo dài thêm một ngày thì thiệt hại càng nhiều.
Vì vậy, ông ta mới nghĩ cách mượn lời của Chúc Gia Âm đi thăm dò suy tính của Đoan Mộc Nguyên.
Dù sao cũng là bậc bề trên làm có lý đi hạ giọng hỏi bậc con cháu. Chẳng lo Đoan Mộc Nguyên không phải phú nhị đại bình thường gì cả, mà là người thừa kế sáng giá thật sự đã tham gia vào công việc kinh doanh của gia tộc từ lâu.
Chỉ là Chúc Dương không ngờ Chúc Gia Âm nói chuyện lại trực tiếp cay nghiệt như vậy, không giữ chút thể diện nào cho ông ta.
"Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được."
Chúc Gia Âm nhìn vẻ mặt của ông ta thì đoán được đáp án, cũng lười nói chuyện vòng vèo, vô nghĩa.
"Tôi chỉ là một học sinh bình thường, kinh doanh cái gì, dự án nào? Ắt hẳn những chuyện này, Đoan Mộc Nguyên cũng không vui khi nghe tôi hỏi han đâu."
Cô cố tình nói lệch đi, dùng ngón tay gãi má, ánh mắt nheo lại giảo hoạt.
Giọng nói của Chúc Gia Âm mang vẻ chế giễu, nũng nịu đâm vào tim.
"Nói đi cũng phải nói lại, tôi nhớ Chúc Phi mới là "vị hôn thê" của anh ta, sao bây giờ không được người ta thích à?
Không lẽ vì được ông dạy, cả ngày bận nói chuyện tiền bạc, kinh doanh với anh ta, bây giờ mới chọc anh ta chứ!"
Kỹ năng diễn xuất của Chúc Gia Âm bùng nổ, lời nói khinh nhờn rất giống biểu cảm của yêu phi trơ trẽo.
Chúc Dương bị chọc tức điên, á khẩu, cuối cùng chỉ có thể tức giận bỏ về.
Tiếng bước chân xa dần, Chúc Gia Âm vỗ đùi, cười ha ha một lúc lâu.
"Tuyệt vời, tuyệt vời ông mặt trời."
Hệ thống lên tiếng: [Tôi đoán, ông ta sẽ không bao giờ mặt dày muốn đến làm cha của bạn nữa.]
"Bây giờ tôi thích nhìn biểu cảm như ăn phải ruồi bọ của bọn họ."
Cô xoa xoa khóe mắt, vừa định đóng cửa thì bỗng một bàn tay giữ cánh cửa lại.
Chúc Gia Âm hít một hơi sâu, da gà da vịt nổi toàn thân.
"Bạn . . . . . . Mộc Nguyên? !"
Cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuấn bỗng xuất hiện trước mắt.
"Anh . . . . . . anh theo dõi ông ta à?
Đoan Mộc Nguyên khẽ "ừm" một tiếng, phẩy phẩy bụi bên ngoài dính trên tay áo, rất tự nhiên đi vào trong nhà.
"Trùng hợp trên đường nhìn thấy xe của ông ta nên muốn xem thử ông ta định dở trò gì."
Chúc Gia Âm để anh vào nhà, cả người đều không khỏe.
Mẹ khiếp, vậy lúc nãy cuộc trò chuyện của cô và Chúc Dương chẳng phải Đoan Mộc Nguyên đều đã nghe thấy hết tất cả sao?
"Rất vui là em đã thẳng thắn từ chối. Phía dưới mảnh đất Lam Toàn mới khảo sát lại tầng địa chất bị nứt, rất nguy hiểm. Công ty đang nghiên cứu hủy bỏ thiết kế của trung tâm này. Hôm qua Chúc Phi đến tìm anh, anh đã không đồng ý.
"Nhưng mà nên làm sáng tỏ một điều này trước."
Đoan Mộc Nguyên ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, hai tay nắm lại.
Anh nhìn Chúc Gia Âm hóa đá nho nhã, hào phóng gật đầu: "Chúc Phi không phải vị hôn thê của anh."