Nước mắt tổng tài

 
CHƯƠNG 5: Phúc tinh đến
 
Nhà họ Lưu nói là ở trên thị trấn nhưng thật chẳng qua chỉ là một thôn cách khá gần với chợ phiên. Ngôi làng xập xệ, rất nhiều nhà xây bằng bùn đất, mái ngói, rất ít nhà lầu, chỉ có trường học và văn phòng làm việc trong thôn là đỡ hơn  chút.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Gia Âm vừa xuống xe thì không nhịn được cau mày.
 
Tình hình nhà họ Lưu không tốt, cô biết nhưng đến mức như thế này thì thật ngoài tưởng tượng của cô.
 
"Khát nước rồi phải không?"
 
Vương Tuyết Mai nhìn cô đang ngơ ngác nên cũng hiếm khi ngượng ngùng, vội vàng giục Lưu Đào qua bên đường mua nước uống cho cô.
 
"Cảm ơn chú dì, cháu không khát."
 
Chúc Gia Âm cười ngọt ngào.
 
"Chú dì ơi, đây . . . . . . . . . ."
 
Lời cô nói có chút xa lạ, nhưng Vương Tuyết Mai và Lưu Đào liếc nhìn nhau rồi cũng không sửa lại cho đúng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ là đứa trẻ tám tuổi, so đo làm cái gì chứ? Tạm thời không tiếp nhận việc đổi cha mẹ cũng là chuyện bình thường.
 
Vương Tuyết Mai vừa nghĩ đến Chúc Phi kiên quyết rời đi, trong lòng không khỏi hụt hẫng.
 
Bà biết, chuyện này cũng không thể trách Chúc Phi vô ơn được, hoàn toàn là vì hai vợ chồng bọn họ quanh năm ở bên ngoài, quá ít quan tâm đến nó nên mới như vậy.
 
Cho dù là ruột thịt người nhà nhưng không sống cùng nhau thì cũng sẽ có xa cách.
 
Nghĩ đến đây, bà cúi đầu nhìn Chúc Gia Âm đáng yêu, ngọt ngào hơn Chúc Phi nhiều, thái độ của bà cũng càng thêm thân thiết.
 
"Đi về nhà của chúng ta, bà nội và em trai đang đợi con về ăn cơm đó."
 
"Nước mưa làm sình lầy đường đi trong thôn rồi, làm bẩn giày da của con mất, nào, mang cái này bọc giày lại đi."
 
Vừa nói, bà vừa lấy ra từ trong ngực một bọc giày mới tinh, cẩn thận mang vào giúp Chúc Gia Âm.
 
Lưu Đào nói: "Mang vào thì con bé vẫn tự đi? Anh cõng một đoạn là được rồi."
 
Trông thấy người cha kiệm lời khom lưng xuống, Chúc Gia Âm không khỏi sửng sốt.
 
Cô không ngờ, đôi vợ chồng nhìn thô kệch như vậy lại khá quan tâm đến đứa con gái từ trên trời rơi xuống này, ngay cả chi tiết này cũng lo lắng đến. 
 
Là thấy cô còn nhỏ nên yêu thương nhiều hơn một chút hay là nói con gái ruột nên sẽ khác?
 
Lẽ nào thời gian không giống nhau, tâm trạng của cha mẹ cũng không giống với kiếp trước nữa?
 
Chúc Gia Âm lắc lắc đầu, cố gắng vứt sạch những thành kiến trong đầu đi, nhẹ nhàng trèo lên lưng Lưu Đào.
 
Khoảng sau mười phút thì đến khu vực có nhiều gia đình ở nhất trong thôn, Chúc Gia Âm vừa trượt xuống thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.
 
Bên trong cánh cửa đổ nát, xiêu vẹo là ngôi nhà gạch đỏ hai phòng không quét vôi. Một bà cụ tóc ngắn, lưng còng ôm một đứa bé ba tuổi nước mũi còn đang chảy, nét mặt vui vẻ nhìn cô.
 
Vừa vào trong phòng, những giỏ đựng đồ lộn xộn, bức tường bếp đen xì càng khiến Chúc Gia Âm hoa mắt chóng mặt.
 
Ông trời ơi, đây quả thật là mức sống giáng cấp ngang với nhảy cầu.
 
Chúc Gia Âm cố gắng sức giấu thái độ chán chường, may mà bà nội Lưu nhiệt tình, hiền hòa, chuẩn bị đồ ăn rất ngon.
 
Ăn bữa trưa ngon, nỗi buồn trong lòng cô mới dần dần vơi đi bớt.
 
"Đáng thương quá! Được nhà giàu nuôi dưỡng mấy năm rồi, giờ lại đến nhà chúng ta chịu khổ."
 
Bà nội Lưu hơi áy náy, nhẹ nhàng vuốt tóc Chúc Gia Âm.
 
"Đồ ăn, thức uống trong nhà đều không bằng ở bên kia. Cháu thông cảm nha, có ấm ức gì thì cứ nói bà nội . . . . . . ."
 
Vương Tuyết Mai thấy cô ứa nước mắt, thì lập tức ngắt lời: "Mẹ, mẹ nói gì vậy! Mặt Gia Âm bầu bĩnh rất giống con, vừa nhìn là biết có phúc. May mắn nhất định sẽ đến với nhà ta."
 
"May mắn đến . . . . . . may mắn đến . . . . . . . Ôi chao, đang muốn nói nhà chúng ta xui xẻo đây này!"
 
Bà nội Lưu không kiềm được cảm xúc, đột nhiên nước mắt chảy ra, sửa lại dùng tiếng địa phương oán thán.
 
Chúc Gia Âm giật mình, vừa giả vờ dùng bữa bình thường, vừa nghiên cứu cuộc trò chuyện của mấy người trong nhà.
 
Sau một lúc, cô mới hiểu nguyên nhân tâm trạng của bà nội Lưu kém đi.
 
Thì ra là trong thôn muốn lấy đất làm đường cao tốc, thông báo quy hoạch mới, chính phủ muốn xây dựng nhà mới ở thị trấn cho nhà dân bị trưng thu đất. 
 
Chuyện này vốn là chuyện tốt, nhưng mà hôm qua bà nội Lưu biết, vị trí căn nhà của nhà họ Lưu không được trưng thu, vừa đúng tránh được đường cao tốc nên không được nằm trong quy hoạch.
 
Thế nào sao được?
 
Chúc Gia Âm thầm gào thét trong lòng.
 
Cô còn đang xoắn xuýt về điều kiện nhà ở, lúc này đã có thể có cơ hội ở nhà mới, làm sao bỏ qua được!
 
"Đều do con không có tích sự gì, cũng không biết qua lại với bạn bè trong làng. Người ta coi thường nhà chúng ta, cố ý ngáng đường!"
 
Bà nội Lưu lau nước mắt, trách mắng con trai.
 
Lưu Đào càng nhíu mày, buồn bực, Vương Tuyết Mai nghe xong thì nhảy dựng lên.
 
"Chắc chắn là bà vợ của chủ nhiệm thôn châm ngòi ly gián, hại nhà chúng ta, cả làng chỉ có bà ta lắm mồm --"
 
"Em ở đây chửi thì có ích gì?"
 
"Em đến trước cửa nhà bà ta chửi!"
 
"Dì, dì đừng giận!"
 
Một bàn tay nhỏ kéo áo Vương Tuyết Mai, bà cúi đầu nhìn, là Chúc Gia Âm.
 
Cô bé ngửa mặt, không những không bị cảnh cãi nhau om sòm làm sợ hãi mà còn bình tĩnh, nở nụ cười.
 
"Có chuyện gì, chúng ta ăn xong rồi hãy nói! Có thể chút nữa sẽ tốt đẹp thôi."
 
Bấy giờ, Vương Tuyết Mai mới phản ứng lại, trên bàn còn hai đứa nhỏ, bà xấu hổ ngồi xuống.
 
"Được, được . . . . . . . . nào, chúng ta ăn thôi!"
 
Nhưng mà, bà vừa ngồi xuống, tiếng gõ cửa dồn dập từ bên ngoài truyền vào.
 
"Bà già Lưu ơi có ở nhà không?" 
 
"Cái gì mà bà già? Bà già là để anh gọi à?"
 
Vương Tuyết Mai vẫn còn đang nóng lại nhảy dựng lên.
 
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, cái giọng này bà biết, chính là chủ nhiệm thôn của bọn họ.
 
Tuy nhiên, vừa mở cửa, chủ nhiệm thôn ngày trước kiêu ngạo vội vàng đứng sang một bên, nhường cho một vị cán bộ lớn tuổi, toàn thân khí thế, lại rất mộc mạc. 
 
Vương Tuyết Mai và Lưu Đào đều ngẩn ra, ngay cả bà nội Lưu cũng thấy bầu không khí kỳ lạ, bà đứng dậy.
 
"Đây là bí thư Hà ở trên thị trấn đến giám sát hạng mục xây dựng đường cao tốc."
 
Chủ nhiệm thôn điên cuồng nháy mắt, mọi người mới hồi phục tinh thần, vội vàng bắt đầu châm trà, lấy ghế. Chỉ có một mình Chúc Gia Âm ngồi bất động ở xa xa, tò mò đánh giá vị bí thư bất ngờ xuất hiện này.
 
Lúc nãy nói chuyện với Vương Tuyết Mai, cô đã sử dụng một giọt nước mắt, điều ước được chấp nhận thì có thể ở một ngôi nhà tốt hơn. Dựa theo kinh nghiệm, không còn nghi ngờ gì, người trước mặt này chính là hệ thống phái đến giải quyết vấn đề.
 
Ông ta có thể cho nhà họ Lưu một căn nhà mới không?
 
Chúc Gia Âm ôm thái độ xem kịch nhìn đối phương. Bí thư Hà cũng hiển nhiên chú ý đến bé gái không nói năng gì nhưng lại rất xinh đẹp, đáng yêu này.
 
"Bên ngoài nghe nói nhà mấy người tìm về được đứa con gái thất lạc nhiều năm rồi, chuyện tốt đáng chúc mừng nha."
 
Ông ta tiện tay nhận chén trà, tận dụng khả năng hòa nhã nói chuyện.
 
"Thấy thế nào bạn nhỏ? Trong thôn vui không? Có hòa hợp với người nhà không?"
 
"Con bé vừa mới đến, không hiểu gì . . . . . . . ."
 
Vương Tuyết Mai cũng cười theo hòa hoãn, không ngờ Trúc Gia Âm dựng thẳng lưng, trả lời rõ ràng, rành mạch.
 
"Cháu chào bác ạ! Cháu về đến nhà, mọi người đều rất mừng, nhưng mà cháu thấy hơi lạ."
 
Bí thư Hà thấy cô không kiêu ngạo không xu nịnh, lời nói rõ ràng, đáng yêu thì cười nói: "Ố, nói thử xem có gì lạ nào?"
 
"Nhà của người ta đều được trưng thu, vừa vặn ở ngay đường cao tốc, sao nhà cháu lại bị lệch ra, không sát đường cao tốc chứ?"
 
Lời nói của trẻ con vô cùng đáng yêu, nhà họ Lưu được nhắc đến mới tỉnh ra rồi hồi phục tinh thần, lúc này chính là cơ hội giải thích.
 
Mọi người vội vàng giải thích lung tung, chủ nhiệm thôn lập tức đen mặt, trợn mắt dữ tợn nhìn bọn họ.
 
"Làm gì có việc ức hiếp các người? Thông báo quy hoạch rõ ràng đã dán ở đầu thôn, nhà ai bị phá bỏ và dời đi đến nơi khác trên đấy đều có . . . . có quy củ cả!"
 
"Thông báo nào ạ?"
 
Chúc Gia Âm nghiêng đầu, cố ý làm ra vẻ tò mò: "Cháu vừa từ ở ngoài vào, hình như không thấy mà? Bác chủ nhiệm mang theo không?"
 
Bí thư Hà nghe vậy thì nhìn về chủ nhiệm thôn.
 
"Nếu đã như vậy, chúng tôi sẽ xem lại bản đồ quy hoạch."
 
Mặt của chủ nhiệm thôn lúc trắng lúc đen, cuối cùng chỉ có thể lấy một quyển kế hoạch từ trong ngực ra, mở ra kiểm tra.
 
Bí thư Hà tiến lại gần xem, dáng vẻ càng trở nên nghiêm túc.
 
"Nhìn vị trí trên bản đồ, đúng là gần nhưng không giáp với đường cao tốc."
 
Tim của cả nhà Vương Tuyết Mai sắp nhảy ra ngoài, biểu cảm mất mát, không thở nổi.
 
Cái gì? Thế mà đúng là không đến lượt thật!
 
Chủ nhiệm thôn thấy thế thì lớn tiếng hét: "Tôi đã nói rồi, sắp xếp này là đúng rồi.  Đợt phá dỡ và di dời nhà dân lần này không có nhà họ Lưu mấy người."
 
"Đợi đã, bác vội cái gì."
 
Song, bí thư Hà vẫn cẩn thận xác định lại, sau đó hít một hơi nói: "Nhưng vườn nhà các người sợ là cũng dính một ít đường cao tốc, vẫn nên thêm vào trong quy hoạch."
 
"Chuyện này . . . . . . . . ."
 
"Làm theo lời của tôi. Hạng mục cao tốc này là trọng điểm trong năm nay, không bị ảnh hưởng vì chút tiền này."
 
Bí thư Hà ngắt lời chủ nhiệm thôn.
 
"Hay quá!"
 
"Nhà chúng tôi sẽ có nhà mới thật sao?"
 
"Bí thư, ông . . . . . . ông nói thật chứ?"
 
Bà nội Lưu xúc động, không dám tin.
 
"Chính phủ quy hoạch chưa bao giờ có chuyện chiếm không vườn của mọi người, xét tỉ mỉ diện tích đều tính theo đầu người."
 
Bí thư Hà khá gần gũi, nói vài lời quan tâm đến mọi người, để người đi theo chụp vài bức hình rồi vội vàng rời đi.
 
Mãi đến khi đóng cửa lớn lại, người nhà họ Lưu vừa mừng vừa tủi, tất cả nhìn về Chúc Gia Âm. 
 
Đứa bé này đúng là thông minh, chỉ vài câu thôi đã nhắc đến trọng điểm, nhẹ nhàng hỗ trợ nhà họ Lưu giải quyết vấn đề khó khăn này.
 
Lưu Đào đỏ cả mặt: "Ăn mừng thôi! Tuyết Mai, em đừng trách anh, anh phải uống vài ly."
 
"Chỉ giỏi nói miệng, theo em!"
 
"Đúng là phúc tinh! Tuyết Mai nói không sai, Gia Âm quay về, nhà chúng ta gặp may mắn liền!"
 
Bà nội Lưu rưng rưng nước mắt ôm Chúc Gia Âm. Bà sống ở căn nhà cũ này từ nhỏ đến già, cứ nghĩ cả đời này không còn cơ hội đổi sang nhà mới nữa. Nhưng đâu ai ngờ, cơ hội chuyển biến chỉ trong một thời gian ngắn.
 
Em trai Miêu miên ở bên cũng mở to mắt, trong hoang mang có chút kính nể nhìn về phía "chị gái" xa lạ.
 
Tuy đây đều là công lao của hệ thống nhưng Chúc Gia Âm vẫn được khen mà đắc ý, lặng lẽ giấu bàn tay đi.
 
Nhân lúc mọi người trong nhà đang vui vẻ, cô đưa ra một yêu cầu.
 
"Chú dì, bà nội, cháu còn có một chuyện nữa ạ."
 
Vương Tuyết Mai đương nhiên vui vẻ trả lời: "Con nói đi, nói đi."
 
"Cháu muốn vào thành phố học, trường tiểu học công lập nào cũng được ạ."
 
Cô vừa nói ra, nụ cười tươi của Vương Tuyết Mai và Lưu Đào đều biến mất, lập tức lo âu.
 
"Quả thật đã nhận được tám trăm ngàn tệ tiền bồi thường, nhưng tiền này . . . . . . . . . tiền này ngoài dành để trả nợ ra thì còn để chữa bệnh cho em trai con . . . . . . ."
 
Lưu Đào nhỏ giọng, ngập ngừng.
 
Vào thành phố học, chắc chắn sẽ không học được ở trường tiểu học quý tộc. Trường học bình thường, xoàng xoàng cũng cần một khoản xếp lớp dự thính. Lưu Đào và Vương Tuyết Mai vừa đến tiền là lại đau lòng.
 
Chúc Gia Âm nhìn ra bọn họ không nỡ tốn tiền nên gặng hỏi: "Em trai bị bệnh gì ạ?"
 
"Chuyên gia trên tỉnh nói là bệnh loãng xương."
 
"Không chữa khỏi được ạ?"
 
"Chỉ có thể mua thuốc, làm vật lý trị liệu sẽ giảm bớt."
 
Vương Tuyết Mai thở dài: "Bệnh bẩm sinh. Ba tuổi biết đi lại bị gãy chân. Sau này lớn lên không biết sẽ thế nào."
 
"Thì ra là vậy."
 
Chúc Gia Âm nhìn chằm chằm, tiến lên một bước.
 
"Chú dì là lo em trai sau này không thể sinh hoạt, cho nên không thể để cháu vào trong thành phố. Nếu em trai khỏe rồi thì có phải cháu có tiền vào thành phố học khôngạ?"
 
"Là vì lý do này. Đương nhiên trường học ở thành phố tốt, nhưng thằng bé không khỏi được, không khỏi được . . . ."
 
Lưu Đào cũng thở dài theo, ngửa đầu uống một ly  rượu.
 
"Vậy thì dễ. Bà nội không phải nói cháu là phúc tinh sao? Cháu đã đầy, có lẽ em trai sẽ đượcchữa khỏi."
 
"Con? Con có cách gì?"
 
Mọi người nghe thấy lời nói trẻ con ngây thơ, vừa buồn cười vừa thở dài, nhưng không có ai tin căn bệnh quái lạ này có thể chữa khỏi hoàn toàn.
 
Nếu như có cách, mấy năm nay bọn họ chữa chạy khắp nơi, lại là vì cái gì? 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui