Nước mắt tổng tài

 
Câu hỏi liên tiếp được đặt ra, ánh đèn flash lập lòe không ngừng, vô cùng chói mắt.
 
Chúc Gia Âm giơ tay lên ngăn cản ánh đèn flash, song một đám người lạ mặt đột nhiên xuất hiện bên cạnh. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhóm người này mà là phóng viên chân chính sao?
 
Từng dòng chảy suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, Chúc Gia Âm chợt hiểu ra mọi chuyện, quả thật là tức đến bật cười. 
 
Nơi cô và Đoan Mộc Nguyên đến ăn tối không phải là quán ăn đông người qua lại mà là một nhà hàng riêng yên tĩnh, tính bảo mật của những nơi như thế này cũng rất cao. 
 
Tin tức họ đến đây không thể bị tiết lộ một cách dễ dàng như vậy. 
 
Chỉ có một khả năng, có người đã theo dõi cô ngay từ đầu và muốn gây phiền toái cho cô. 
 
Mà cái hành động này, ngoài đám người Chúc Phi ra thì còn có ai biết được biển số xe và lịch trình của Đoan Mộc Nguyên chứ?!
 
Huống chi… Lư Phương bảo nhớ cô, bảo cô đến bệnh viện thăm ư? Không thể nào!
 
Chẳng lẽ bà ta không sợ bị chọc tức rồi lại phải ghép tim nhân tạo sao?!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa nghe là biết ngay đây là một cái bẫy, có người nào đó cố tình gán ghép tội vô đạo đức cho cô. 
 
Chúc Gia Âm cười khẩy, thấy mình bị những người có ý đồ xấu vây quanh, cô lên tiếng:
 
“Mấy người muốn phỏng vấn cái gì? Chỉ dựa vào mấy tấm ảnh chụp ban nãy cũng đủ để bịa đặt tin đồn bôi nhọ thanh danh của tôi rồi đấy! Đừng tưởng tôi không biết người đứng sau lưng mấy người là ai!”
 
Ngữ điệu của cô vô cùng bình thản, giống như người ngoài cuộc đứng nhìn từ trên cao. 
 
Cô đưa mắt nhìn đám người kia khiến họ không khỏi cảm thấy chột dạ. 
 
“Tránh ra, không được chạm vào cô ấy!”
 
Đoan Mộc Nguyên quay đầu, bắt gặp cảnh này thì lập tức đi đến bên Chúc Gia Âm, vẻ mặt đanh lại. 
 
“Không có sự cho phép phỏng vấn, ai cho mấy người theo dõi hành trình của tôi?”
 
Có khá nhiều tay săn ảnh lâu năm nhận ra Đoan Mộc Nguyên, anh vừa xuất hiện trước người Chúc Gia Âm là đã chặn gần hết ống kính, sắc mặt lạnh lẽo gây ra áp lực vô hình. 
 
Hai người dẫn đầu nhìn nhau, sau đó lùi về sau nửa bước.
 
Tuy bên phía Chúc Phi trả thù lao khá cao, nhưng họ vẫn hơi nhát khi phải đối đầu trực tiếp với vị boss có thân phận đáng gờm này!
 
“Đoan Mộc thiếu gia à, cậu không nên nói như thế!”
 
Người đàn ông cao cao sờ khẩu trang, cố gắng bình tĩnh, hùng hổ nói: “Chúng tôi đến đây là vì nhận được tin nóng của fans đấy chứ!”
 
Anh ta vừa thốt lên thì đám người phía sau cũng được tiếp thêm can đảm, nhao nhao hò hét. 
 
“Đúng vậy, fans bảo ở đây có thông tin ngon ăn lắm!”
 
“Không ngờ Chúc Gia Âm lại chơi bời ở đây! Bây giờ em gái và mẹ nuôi đều đang nằm trong bệnh viện, thế mà cô ta lại vui vẻ thế này, có hợp tình hợp lý không?!”
 
“Đúng đúng! Tuy nhà họ Chúc không đối xử tốt với cô lắm, nhưng dù sao cũng có công nuôi dưỡng…”
 
“Tại sao bây giờ cô lại bạc tình bạc nghĩa thế? Thẳng thắn trả lời câu hỏi của chúng tôi đi!”
 
Tiếng ồn ào nối đuôi nhau vang vọng trong đêm tối. 
 
Đoan Mộc Nguyên nhíu mày, siết chặt nắm tay, cả người toát ra cảm giác phiền toái. 
 
Chúc Gia Âm lập tức trở nên căng thẳng. 
 
Cô biết đây là biểu hiện sự tức giận của Đoan Mộc Nguyên, tuy không nhìn ra cảm xúc gì nhưng anh hoàn toàn có thể đập nát camera trong giây kế tiếp đấy…
 
Mấy tay săn ảnh này đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến đây, dù anh có đai đen Judo và bản lĩnh tốt nhưng đừng nên đánh nhau ở đây!!
 
Nghĩ thế, Chúc Gia Âm kéo kéo góc áo của anh. 
 
Cô kéo hai cái là Đoan Mộc Nguyên quay lại nhìn cô ngay. 
 
Đôi mắt cô long lanh, rưng rưng lệ, đôi môi mím chặt, trông rất đáng thương. 
 
Đoan Mộc Nguyên cứ tưởng cô sợ hãi nên trái tim anh như muốn tan chảy ra. 
 
Buổi tối tốt đẹp đột nhiên bị đám người này phá hỏng, thật là đáng ghét!
 
Bình thường Chúc Gia Âm là một cô gái gan dạ, kiên cường, thế mà bây giờ lại sợ sệt đến nỗi không thốt nên lời!
 
Đoan Mộc Nguyên nhìn ngón tay mảnh khảnh đang run rẩy kéo góc áo của mình, trong lòng anh chợt dấy lên ý thức trách nhiệm. 
 
“Không sao cả!”
 
Anh trầm giọng bảo: “Mấy người này mình giải quyết trong vòng một nốt nhạc luôn, cậu trốn đằng sau cây cột một lát nhé!”
 
Nói rồi anh nắm tay cô đẩy ra sau. 
 
Chúc Gia Âm: …
 
Gì thế? Sao trông Đoan Mộc Nguyên rất hứng khởi khi có thể sử dụng nắm đấm vậy?
 
Suýt nữa là cô bật cười trước lời bảo đảm của anh, nhưng vẫn cố nuốt mấy lời định nói xuống. 
 
Thật ra cô đã gọi cảnh sát bằng phím tắt trong điện thoại từ đầu rồi!
 
Tuy nhiên… Đoan Mộc Nguyên có hứng đánh nhau như thế thì Chúc Gia Âm cũng không nỡ ngăn cản. 
 
Trong phút chốc, cô chỉ có thể bày ra vẻ cảm động, nhịn cười gật đầu rồi yếu ớt đáp lời. 
 
“Vậy thì cậu cẩn thận chút nhé…”
 
“Chúc tiểu thư à, cô nói gì vậy?”
 
Thấy Chúc Gia Âm mở lời, người đàn ông cao ráo sáng mắt, định tiến lên gần hơn. 
 
Xong giây kế tiếp, trước mắt anh ta tối sầm. 
 
Chẳng những thị giác mà thính giác cũng bay màu luôn, anh ta rơi vào trạng thái quay cuồng. 
 
Vài giây sau, cơn đau điếng truyền đến. 
 
Anh ta gào lên thảm thiết, che đi khuôn mặt dính máu, các thiết bị trong tay vương vãi đầy đất. 
 
Đoan Mộc Nguyên ung dung rút tay về như thể không biết cú đấm của mình đã làm đối phương gãy sống mũi. 
 
Mấy người xung quanh thấy thế thì sợ hãi dạt ra hai bên. 
 
Bọn họ không ngờ đại thiếu gia sống trong nhung lụa như Đoan Mộc Nguyên lại ra tay dã man như vậy. 
 
Đột nhiên có tiếng còi hụ của cảnh sát truyền đến. 
 
Mấy tên săn ảnh cuống cuồng tay chân. 
 
Từ đằng xa, một nhóm bảo vệ và cảnh sát đang chạy đến, trong tay họ là dùi cui điện. 
 
Đám tay săn ảnh chỉ giả vờ kiêu căng thế thôi, họ ỷ mặc đồ che mặt và ở đây không có camera nên mới dám làm bậy làm bạ như vậy. 
 
Bây giờ tình hình căng thế này, sao họ dám ở lại nữa?!
 
“Đi mau, chạy mau!”
 
“Đệch! Cảnh sát tới kìa!”
 
“Từ từ, đợi tao với!”
 
Đám người đó hô to gọi nhỏ chạy trốn, trong chớp mắt đã không còn bóng dáng của ai nữa. 
 
Trong màn đêm tối đen, có người cuống cuồng chạy đến rơi giày ra đường. 
 
Chúc Gia Âm ôm bụng cười ha hả. 
 
“Cậu gọi cảnh sát à?”
 
“Đúng vậy… Vừa nãy mình báo cảnh sát đó.”
 
Nãy giờ cô chỉ đùa với đám săn ảnh đó thôi. 
 
Tuy nhiên, cô có thể đoán được là sáng mai, trên mạng sẽ có rất nhiều “tin nóng” thần bí, nói cô vô đạo đức, vong ơn bội nghĩa.
 
Hơn nữa còn có “bằng chứng xác thực” là mấy tấm ảnh và đoạn ghi âm vừa rồi. 
 
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, hai người cùng nhau lên xe. 
 
Đoan Mộc Nguyên lau vết máu dính trên tay, đột nhiên nói: “Chuyện này cậu không cần dính tay vào, để mình xử lý.”
 
“Cậu xử lý cái gì?”
 
Chúc Gia Âm tò mò hỏi: “Chẳng lẽ cậu có thể đưa Chúc Phi vào tù luôn hả?”
 
“Tạm thời thì chưa.”
 
Đoan Mộc Nguyên nghiêm túc nói: “Nhưng mà mình biết sơ sơ danh tính của đám người ban nãy.”
 
Chúc Gia Âm vẫn bán tín bán nghi. 
 
Vừa nãy xung quanh tối đen, đám săn ảnh lại đeo khẩu trang, đội mũ trùm kín mít, vậy mà cũng có thể nhận ra hả?
 
Cho dù Đoan Mộc Nguyên có trí nhớ hơn người thì cũng không thể nào làm được!
 
“Cậu không tin hả?”
 
Đoan Mộc Nguyên thấy ánh mắt hoài nghi của cô thì khịt mũi, lôi cuốn sổ ra. 
 
“Thứ nhất, những người này thông thạo địa hình ở đây, ngay cả góc chết trong bãi đỗ xe cũng biết nên nhất định là người địa phương. Mấy công ty giải trí và truyền thông ở thành phố Giang Nam đều có thể làm được, ngoại trừ công ty nhà mình nắm giữ cổ phần hoặc từng gián tiếp hợp tác thì còn mười sáu công ty nằm trong diện tình nghi.”
 
“Thứ hai, thiết bị của họ khá cũ.”
 
Anh lấy cây bút ghi âm vừa nãy nhặt được ra, quơ quơ trước mặt Chúc Gia Âm. 
 
“Đây là mẫu mã của Sony năm năm trước, đã rất lỗi thời rồi mà họ chưa thay thế, điều này cho thấy việc kinh doanh của công ty không tốt, có thể loại mấy công ty lớn giàu có ra.”
 
“Thứ ba thì sao?”
 
“Thứ ba là khẩu trang của họ. Khi nhìn sát thì mình phát hiện logo nhỏ của tập đoàn thi công No.5, chắc là lấy của một công trường gần đó.”
 
Đoan Mộc Nguyên vừa nói vừa mở bản đồ tìm kiếm. 
 
Vài giây sau, kết quả đã được anh xác định. 
 
Anh mỉm cười khoe khoang với Chúc Gia Âm đang há hốc mồm.
 
“Công ty truyền thông mà Hoàng Trung Thành và anh trai ông ta cùng nhau hợp tác. Xem đi, thế là tìm ra rồi!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui