Lúc Nghiêm Song xách đầy hai tay túi lớn túi nhỏ đồ cho dịp Tết và bước vào cửa, Phương Nhược Vũ đang mở điện thoại cho mẹ Phương xem những bức ảnh về căn nhà mà họ thuê.
Đêm giao thừa, người ra người vào tấp nập, xe cộ thưa thớt, pháo hoa và pháo nổ bị cấm hoàn toàn, hai bên đường treo một dàn đèn lồng đỏ, đoàn người đi xa nô nức trở về quê.
Phương Nhược Vũ tốt nghiệp đại học chính quy, vừa vặn gặp nghiên cứu sinh Nghiêm Song trở về nước.
Nghiêm Song nhận được nhiều lời mời làm việc ở cả trong và ngoài nước, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn quay về Trung Quốc vì bạn trai nhỏ của mình.
Phương Nhược Vũ không quá kén chọn về vấn đề tiền lương, thêm nữa lại có khả năng thích ứng với môi trường rất tốt, ở bất cứ nơi nào cũng có thể bén rễ và nảy mầm.
Cả hai đều mỗi người lùi một bước, tìm được công việc đầu tiên ở cùng một thành phố và cùng thuê một căn nhà để tạm ổn định cuộc sống.
Ở chung hơn hai tháng, Phương Nhược Vũ vốn tưởng rằng bọn họ có thể dính nhau nhiều hơn, cùng xem phim để vun đắp quan hệ, bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng không ngờ phần lớn thời gian sau giờ làm, hai người họ chỉ mải miết cày game.
Nghiêm Song đến tuổi này vẫn nằm cuộn hết chăn khi ngủ.
Vì vậy, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài ôm chăn ngủ một mình như khi còn nhỏ, để không làm phiền đến ai.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng "tập thể dục" trên giường, cuộc sống sinh hoạt của họ gần như trở lại như trước đây.
Dẫu vậy, Phương Nhược Vũ vẫn cảm thấy rất tốt.
Việc sống thử không thể không nói với bố mẹ, nhưng phải giải thích theo cách khác, cụ thể là biến tấu từ "ở chung" thành "thuê chung".
Khi Phương Nhược Vũ chụp ảnh cho mẹ xem, tất cả khung ảnh có hình của cậu và Nghiêm Song đều bị lấy ra khỏi kệ, bàn chải đánh răng và khăn mặt xếp thành hàng trong phòng tắm cũng được tách ra để cất sang một phòng ngủ khác.
May mắn thay, không ai trong nhà cảm thấy có gì kì lạ.
Chỉ có điều, Phương Nhược Vũ thường bị nghe nhắc nhở một cách nghiêm túc rằng ca ca lúc nào cũng chiều cậu, nhường cậu.
Thế nên, nếu cậu phát hiện ra Song nhi đang tìm hiểu bạn gái thì phải tự biết ý mà chủ động dọn ra ngoài, đừng làm người khác lỡ dở.
Phương Nhược Vũ nghe một hồi chỉ biết mím môi đến suýt bật cười.
Lúc này, Nghiêm Song và mẹ bước vào, mang theo những món quà lớn nhỏ khác nhau.
Nghiêm Song sẽ về quê vào lễ Tết, vì vậy anh tranh thủ dịp này để dùng bữa với gia đình Phương Nhược Vũ.
Phương Nhược Vũ lôi lôi kéo kéo bố ngồi bên cạnh, còn mình thì ngồi đối diện với Nghiêm Song.
Ba người lớn ở bên huyên náo đủ thứ chuyện, từ kinh doanh cho đến đăng ký mới bảo hiểm.
Phương Nhược Vũ nghe mà rối mù như tổ kén, nhưng cũng không vì thế mà dám liếc mắt đưa tình với Nghiêm Song.
Hai người đi đôi dép bông mới mua, chân được bọc đến ấm áp, dễ chịu.
Sau khi thưởng thức một lượt tất cả các món ăn yêu thích trên bàn, Phương Nhược Vũ vô tri vô thức ngậm đũa trong miệng, để chân trần loạt xoạt trên nền đất, gạt chiếc ghế về phía trước rồi duỗi đôi chân dài chạm đến chân của Nghiêm Song dưới bàn, bộ dáng ngoan ngoãn lắng nghe người lớn kể chuyện ngày xưa.
Liếc mắt thấy tay Nghiêm Song bỗng run lên, miếng thịt trên đũa anh rơi xuống bàn.
Bởi vì có rất nhiều người ở đây, Nghiêm Song đặt bát đũa xuống, nhanh chóng trừng mắt với Phương Nhược Vũ như một lời cảnh cáo.
Nhưng anh nào có biết, sự chú ý của đối phương lúc này chỉ dành cho những câu chuyện trên bàn rượu, cậu còn vờ bày tỏ thái độ không rõ không hay.
Nghiêm Song hơi co chân lại, kết quả lại bị Phương Nhược Vũ trực tiếp đạp thẳng một cước, kẹp giữa đầu gối anh chơi đùa loạn xạ.
Trên chiếc bàn vuông nhỏ, mọi người đang khoanh tay ngồi rất gần nhau, Nghiêm Song bị cậu trêu chọc đến dựng tóc gáy.
Để kịp thời ngăn ngừa hậu họa, anh rút điện thoại, vội vàng gửi đi một tin nhắn.
Phương Nhược Vũ thổi thổi hơi nước bốc lên từ bát canh gà, ung dung thong thả nhét tay vào túi, nhìn thấy ba dấu chấm hỏi được Nghiêm Song mượn đường cáp mạng gửi sang.
"???"
Phương Nhược Vũ nhanh chóng dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình: "Có kích thích không?"
Nghiêm Song: "Em muốn nhân dịp lễ Tết mà comeout à?"
Phương Nhược Vũ mặt mày hớn hở: "Chuyện này làm sao cứ thế nói ra được?"
Nghiêm Song: "Hôm qua, nhất định là mẹ anh đã nhìn thấy chúng ta nắm tay nhau ở ga tàu".
Trái tim Phương Nhược Vũ hẫng một nhịp: "? Không phải chứ? Nhiều người như vậy mà".
"Vậy còn không mau rút chân ra?"
Phương Nhược Vũ nhanh chóng thu chân ngồi thẳng, gõ đầu đũa gỗ xuống mặt bàn.
"Mấy đứa nhỏ các con cả năm trời mới về nhà ăn Tết, thế mà trên bàn ăn vẫn còn nghịch điện thoại, cả bữa cơm cũng không mở miệng nói câu nào.
Nghe mẹ hỏi đây, lát nữa ba người chúng ta sẽ sang nhà dì Triệu, con có đi cùng không?"
Phương Nhược Vũ lười phải đi chào hỏi mấy câu nhạt nhẽo, kiên quyết từ chối – chưa kể cậu đã có kế hoạch khác rồi.
Nói dứt lời, cậu liền nhắn tin cho Nghiêm Song, "Lát ăn xong vào phòng em nhé", rồi tắt điện thoại.
Nghiêm Song không nghĩ gì nhiều, chỉ hướng mắt xem điện thoại trong tay.
Ngay lập tức nhìn thấy những dòng tin nhắn gọi là ám muội quả thật rất ám muội, lo sợ đến hồn phi phách tán, nghiến răng nghiến lợi nhìn Phương Nhược Vũ đang giễu cợt mình, nở nụ cười công nghiệp: "Vậy con cũng không đi, lát con ở nhà chơi game với Phương tử".
Kỳ thực, Phương Nhược Vũ gửi tin nhắn cho anh mục đích là để rủ chơi game.
Kết quả là đến cái bóng máy vi tính còn chưa thấy đã bị lột quần.
Phương Nhược Vũ sao có thể không biết anh muốn làm gì, vội kéo chăn trùm kín từ cổ đến chân.
"Không phải đã nói là chơi game sao?"
Nghiêm Song bao quanh cậu cùng tấm chăn bông dày, động tình mở lời: "Ngày mai anh phải về quê rồi, trong 7 ngày tới chúng ta sẽ không gặp nhau đâu".
Phương Nhược Vũ có dự cảm không lành, nhanh chóng từ chối: "Em còn hai vòng nữa thôi là qua màn rồi".
Nghiêm Song hôn cậu một cái: "Bộ trò chơi còn quan trọng hơn anh à?"
"Anh quan trọng hơn, nhưng mà...", Phương Nhược Vũ vểnh tai lên, "Người lớn còn đang nói chuyện bên ngoài mà".
"Sợ?" Nghiêm Song thấp giọng bên tai cậu, "Mấy hành động kiểu này trước đây em làm suốt còn gì?"
Phương Nhược Vũ trong giây lát mặt đỏ như trái táo.
Thừa dịp phòng tuyến của cậu dần yếu đi, Nghiêm Song lần lượt trút bỏ lớp chăn, khăn quàng cổ cùng áo len, rồi đến khuy áo sơ mi.
Động tác chậm rãi mà quen thuộc, bầu không khí hoàn toàn khác với thời điểm hai người lần đầu gặp nhau.
Phương Nhược Vũ nghĩ về mùa hè khi họ tốt nghiệp trung học.
Hai người thường mặc áo ba lỗ chơi bóng, đấu xong một ván thì cởi phăng đi, một thân mồ hôi đầm đìa ngồi trên sàn nhà bóng loáng, vừa uống nước ngọt vừa xem tập phim mới.
Giữa họ khi đó chỉ có một loại thẹn thùng nôn nóng, treo lơ lửng giữa cảm xúc trái luân thường và những rung động khó giải thích.
Còn lúc này đây, cậu đang khẽ ngẩng đầu và lặng lẽ chờ người yêu giống như bóc quýt mà lột sạch từ thân thể đến trái tim cậu, tựa như một sự ngầm hiểu ý mà hồi đáp chứ không phải hiến tế hi sinh.
Đang đắm chìm trong hồi tưởng, Phương Nhược Vũ bỗng bị đè lên bàn đọc sách.
Không khí ấm áp 31 độ từ máy điều hòa khiến cậu có chút chóng mặt, cánh tay thẳng tắp chống xuống mặt bàn, eo và cạnh bàn chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.
Nghiêm Song hướng lên trên, đỉnh cậu một cách mạnh bạo qua lớp quần đùi, một bên tuốt động một bên kéo ra phía trước, để mã mắt của Phương Nhược Vũ cọ sát đánh bóng cạnh bàn, ép cậu vùi đầu xuống, ngăn cản những tiếng rên rỉ suýt bật thốt ra.
Nghe thấy tiếng người lớn rời đi, Nghiêm Song nhanh chóng tiến nhập vào cơ thể Phương Nhược Vũ.
Phương Nhược Vũ liền rơi vào trạng thái tương tự như ù tai không trọng lực.
Ngoài âm thanh vù vù khẽ vang lên từ màng lọc máy điều hòa, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của Nghiêm Song bên tai, như mang theo dòng điện truyền thẳng vào đại não.
Nghiêm Song đè cậu về phía trước, Phương Nhược Vũ không thể làm gì khác ngoài gập cánh tay, sử dụng khuỷu tay để chống đỡ nửa thân trên.
Cơ thể cậu đã hoàn toàn quen thuộc với hình dạng "khí cụ" của Nghiêm Song, hai thân dáng kề sát xâm nhập đến phát ra tia lửa điện, như một tấm áo ấm vừa trơn mượt lại vừa nóng rực.
Phương Nhược Vũ hơi thả lỏng hậu huyệt, không khỏi sợ sệt nơi giao hợp bên dưới sẽ biến thành lò nung hướng lên trên thiêu đốt toàn bộ tâm can tỳ phổi(*).
Kết quả lại nghênh đón một màn cắm rút chính xác tuyệt đối nữa của Nghiêm Song, khiến cậu nhất thời không tìm được nơi phát tiết.
Bả vai vươn cao dính đầy nước miếng của Nghiêm Song.
Cậu gục đầu trên cổ anh, không ngừng lắc động như búa bổ, mồ hôi ngưng tụ rũ xuống bên tóc và nhỏ giọt trước mắt cậu.
(*) Tâm can tỳ phổi: Tim, gan, lá lách, phổi
Phương Nhược Vũ vươn ngón tay, kéo tấm rèm cửa sổ trước bàn.
Vừa ngẩng đầu lên, mồ hôi liền chảy vào mắt, khiến cậu càng không thể kiểm soát những xúc cảm chìm nổi qua lại giữa khoái cảm và đau đớn.
Trong một thoáng mông lung, cậu nhìn thấy Nghiêm Song dùng sức kéo mạnh rèm cửa, dường như có thể nhìn thấy bóng người phía đối diện, sắc vàng ấm áp rọi chiếu, thậm chí có thể nhìn thấy bóng ngược của chữ "Phúc" được dán trên kính.
Và từ hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, có thể thấy Nghiêm Song đang dùng cằm vuốt nhẹ trên khuôn mặt cậu, da thịt truyền đến cảm giác ngưa ngứa.
Ánh mắt cậu phảng phất mơ hồ, đôi môi khẽ nhếch, chỉ có thể thở ra một hơi nhưng không hít lại vào.
Nghiêm Song khẽ liếm mí mắt cậu, hiếm thấy mà lên tiếng hỏi với giọng điệu gay gắt: "Sướng không?"
Phương Nhược Vũ bị cơn gió lạnh tháng Giêng lùa qua khe cửa ập đến, thanh tỉnh hơn nửa, chợt nhận ra Nghiêm Song đang cố tình trả thù những gì cậu làm trên bàn ăn, cảm giác xấu hổ lâu ngày không gặp chợt ùa về.
Nghiêm Song chống cằm truy hỏi: "Có sướng không?"
Phương Nhược Vũ nhắm mắt lại, không dám nhìn anh, cảm nhận một cỗ mồ hôi nóng bỏng đang chảy xuống eo: "...!Sướng...!Cái đồ chết giẫm nhà anh mau kéo rèm cửa lại đi..."
Nghiêm Song vẫn chưa nói xong: "Thích không?"
"** má anh, Nghiêm Song".
Nghiêm Song cười gian: "Em ** anh chứ liên quan gì đến mẹ anh".
Phương Nhược Vũ không còn nghe thấy từng tiếng thở dốc đều đều kia nữa.
Nghiêm Song lúc này lại tựa cằm lên đầu cậu, nín thở mà điên cuồng ghì chặt, khiến Phương Nhược Vũ chỉ còn biết co rúm người lại.
"Thích không? Hả?"
Toàn thân Phương Nhược Vũ căng thẳng đến cực hạn, mỗi một khớp xương đều căng cứng: "A...!Thích, em thích, được chưa? Đồ biến thái, anh mau kéo rèm cửa vào đi..."
Nghiêm Song nghịch nghịch rèm cửa, Phương Nhược Vũ nhìn theo bóng hình anh phản chiếu trên tấm kính, kéo dài đến vô tận.
"Phương tử, em cần phải nhanh chóng kiếm tiền.
Đến khi chúng ta có thể độc lập về tài chính, sẽ không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa.
Anh có thể nắm tay em trong nhà ga, lúc ăn cơm em muốn đá anh bao nhiêu cũng được...!Không phải anh không muốn cùng em comeout, mà chúng ta cần có tiền bạc làm cơ sở.
Hiện thực không giống như tiểu thuyết, không thể tùy tiện nóng vội, em hiểu chứ?"
Phương Nhược Vũ tất nhiên hiểu rất rõ.
Cậu nhìn theo ánh mắt của Nghiêm Song hướng ra ngoài cửa sổ, xuất hiện đường chân trời mờ ảo trải dài phía xa.
"Em hiểu mà.
Kỳ thực, năm 18 tuổi khi tỏ tình với anh, đó đã là chuyện điên rồ nhất em từng làm rồi".
Nghiêm Song xoa nắn bàn tay đang chống cứng ngắc trên bàn của cậu, làm ấm từng ngón tay rồi kéo rèm lên.
"Anh cũng thế".
– HOÀN –.