Nghiêm Song chân chính ngủ một mạch cho đến khi mặt trời chiếu rọi—— tia nắng len lỏi qua rèm cửa sổ tạo thành một mảnh sáng lốm đốm trong phòng, tinh nghịch chấm phá trên bờ mông thanh niên.
Phương Nhược Vũ đã tỉnh dậy, ngoan ngoãn cầm một hộp sữa bò uống ngon lành, định thần lại, bàn tay bên người khẽ run lên.
Nghiêm Song đương nhiên biết cái đầu nhỏ của cậu đang nghĩ gì.
"Mẹ anh đâu rồi?"
Phương Nhược Vũ lén nhìn anh, kinh mạch(*) trên cổ run lên bần bật.
(*) Kinh lạc là đường vận hành của khí huyết toàn thân bao gồm kinh mạch và lạc mạch.
Kinh mạch là đường chính và thẳng, tuần hành ở sâu.
Còn lạc mạch là đường ngang như hệ thống võng lưới tuần hành ở nông (Nguồn: vinmec.com).
"Dì đi làm rồi".
Nghiêm Song nhìn dáng đứng thẳng tắp cột sống của cậu liền bật cười, tiến lên véo véo bắp thịt nhỏ quanh eo: "Làm gì mà căng thẳng vậy? Không phải chính cậu chủ động đề nghị sao?"
Phương Nhược Vũ chưa kịp chuẩn bị trước một màn đột kích dính sát bên người của Nghiêm Song, vội vã xoay người tránh tay anh, tức giận nói: "Sao em có thể không căng thẳng chứ?!"
Nghiêm Song nhéo nhéo tay cậu rồi bước lên, xoay người Phương Nhược Vũ lại, vòng tay ôm lấy eo cậu: "Lại đây".
Phương Nhược Vũ bị Nghiêm Song không khống chế lực đạo siết chặt, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Nghiêm Song vội vàng chạy đến ôm lấy Phương Nhược Vũ, bế cậu thả lên giường.
Hai người khoanh chân ngồi trên giường, đối diện nhau không nói lời nào, mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng chợt lóe lên một tia ngượng ngùng.
Phương Nhược Vũ phá vỡ sự im lặng trước, cảm thấy chuyện này là do bản thân mình khai mào, ít nhiều vẫn phải chịu trách nhiệm: "Cái kia...!Em đã tự mình chuẩn bị rồi, anh...! Anh muốn khi nào thì bắt đầu?"
Nghiêm Song lúc đầu không nhớ tới chuyện này, nhưng nghe những lời cậu nói liền bật cười: " Ha ha ha ha ha ha, cậu đang nói cái gì vậy, không biết lại tưởng bảo anh đi thịt con gà".
"Cái đệch nhà anh", Phương Nhược Vũ mở miệng, vứt bỏ vẻ mặt già nua mệt mỏi, lúc này căn bản không thể chịu nổi việc bị Nghiêm Song cười nhạo, "Không làm thì tôi(*) xách mông về".
(*) Mỗi khi bé giận là mình lại đổi ngôi cho tình thú nha
"Này, đừng đừng đừng, ngồi xuống đi", Nghiêm Song vừa cười toe vừa kéo kéo góc áo Phương Nhược Vũ, lột áo sơ mi của cậu ra, sau đó liền tách đôi chân đang ngồi xếp bằng của Phương Nhược Vũ.
Phương Nhược Vũ bình tĩnh lại, tùy ý để Nghiêm Song sắp xếp.
Hai tai Nghiêm Song đỏ bừng, như lột tôm mà lột sạch Phương Nhược Vũ từ trong ra ngoài, đôi mắt lơ đễnh không biết nhìn vào đâu, chỉ có thể phóng tầm mắt xuống chiếc bụng trắng sáng của cậu, đồng thời nhớ lại quy trình tiêu chuẩn mà anh học được trên mạng.
Thời điểm Nghiêm Song cởi quần áo giúp Phương Nhược Vũ, cậu liền cứng lên.
Ngón tay của Nghiêm Song giống như que diêm nhỏ, ma sát qua lại trên bao diêm, thổi lên ngọn lửa tỏa ra tứ phía, khiến từng lỗ chân lông của Phương Nhược Vũ đều há miệng thở dốc.
Thế nhưng sau khi cởi sạch đồ, hướng mắt nhìn Nghiêm Song đang chăm chú xem lại các bước "xào rau" giống như thể muốn "nấu chín" mình, Phương Nhược Vũ lại muốn bật cười, cảm thấy bản thân như nằm trên thớt chờ chế biến, mọi căng thẳng đột nhiên đều biến mất.
Nghiêm Song rột cuộc cũng nhớ tới vấn đề quan trọng, vừa nói vừa lao nhanh khỏi giường: "Cậu đắp chăn lên nằm chờ tôi chút, tôi đi mua bao cao su và gel bôi trơn".
Phương Nhược Vũ ngăn anh lại: "Anh quay lại đi, em đã mua hết rồi".
Nghiêm Song lúc này mới nhìn thấy chiếc túi ni-lông trên bàn.
Bên trong có hai chai Coca mát lạnh, dưới đáy là bao cao su cỡ lớn và gel bôi trơn.
"Da mặt cậu dày lên cả tấc rồi, Phương tử".
Nghiêm Song vừa mỉm cười vừa tiện tay tháo bao cao su.
Gel bôi trơn rõ ràng đã từng được sử dụng.
Phương Nhược vỗ ngực đầy tự hào: "Em gọi đồ ăn bên ngoài.
Quá thông minh đi.
Để che giấu, em đã mua hai chai Coca".
"Ha ha ha ha ha ha", Nghiêm Song cười ngặt nghẽo, nâng má trái Phương Nhược Vũ lên rồi khen ngợi cậu không ngớt, "May mà có cậu".
Phương Nhược Vũ thấy Nghiêm Song vẫn đang ở trong tình trạng bán thân bất toại, liền đẩy anh nằm xuống giường, ngậm "cậu em" của anh trong miệng, thè lưỡi liếm lên xuống, khiến những nếp nhăn trên bề mặt dần trở nên mềm dẻo, bóng sáng.
Lúc chuẩn bị trong phòng tắm, Phương Nhược Vũ đã tự bôi trơn một chút.
Nhưng đã qua một lúc lâu, gel bôi trơn về cơ bản đã khô lại ở hậu huyệt, Phương Nhược Vũ đành phải ngồi dậy làm lại các bước mở rộng.
Cậu dùng tư thế quỳ giữa hai chân của Nghiêm Song, sống lưng hơi cong kéo về phía sau, tay phải mò mẫm một chút tìm đến miệng nhỏ sạch sẽ chưa qua "dằn vặt", gượng ép đâm rút ngón tay.
Phương Nhược Vũ cắn môi dưới, đưa ngón giữa vào sâu bên trong hậu huyệt, mượn gel bôi trơn để giảm bớt đau đớn, nhưng dị vật xâm nhập rốt cuộc vẫn khiến cơ thể có cảm giác khó chịu.
Tình cờ ngước mắt lên nhìn Nghiêm Song, cậu liền phát hiện anh đang cẩn thận quan sát biểu cảm và động tác của cậu một cách nghiêm túc, lông mày hơi nhíu lại, không khác gì bộ dáng của anh khi đọc sách.
Phương Nhược Vũ bị Nghiêm Song nhìn chằm chằm như vậy càng thêm ngượng ngùng, cảm thấy mình giống như tiêu bản nằm trần trụi trên đĩa, chờ được đo đạt, giải phẫu.
Tư thế lúc này thật sự không quá thoải mái, một ngón tay nhét vào cũng chỉ miễn cưỡng thuận lợi.
Nhưng khi Phương Nhược Vũ muốn nhét thêm ngón tay thứ hai, cậu bỗng cảm thấy vô cùng lúng túng.
Cũng bởi vì căng thẳng, cơ vòng(*) không có cách nào thả lỏng, cộng với cảm giác đau nhức do độ rộng của hai ngón tay, ngưỡng cảm xúc trong lòng cậu liền dâng cao.
(*) Cơ vòng là một thành phần trong bàng quang, bao gồm cơ vòng trong và cơ vòng ngoài.
Trong đó: Cơ vòng trong nằm ở vị trí lỗ niệu đạo, tại cổ của bàng quang và là cơ trơn.
Cơ vòng ngoài điều khiển theo ý thức của bản thân, là cơ vân.
Nghiêm Song nhìn theo vòng eo mảnh khảnh của cậu lắc lư qua lại, dương v*t liền cứng lên theo từng chuyển động, giống như một con thú nhỏ vô lực, biểu cảm trên mặt vẫn đầy bối rối, thở dài ngồi dậy, định giúp cậu bôi trơn.
"Để anh làm cho".
Phương Nhược Vũ bỗng nổi giận quát lên: "Tránh ra đi, cái cây búa nhà anh thì biết gì về bôi trơn mà làm!"
Nghiêm Song trừng cậu một trận: "Trông cậu cũng có biết gì hơn tôi đâu!"
Phương Nhược Vũ nghẹn lời, đút ngón tay thứ hai vào sâu trong hậu huyệt, kết quả kêu lên một tiếng: "Cái đệch!"
"Đau à?"
"Phí lời!" Phương Nhược Vũ ủ rũ buông ngón tay, "Tại sao xem người khác làm dễ như ăn cháo thế nhỉ?"
"Không phải đâu, kiểu như mọi người hay nói lương 1 triệu/năm thì công việc nhàn hạ lắm.
Nhưng sự thật có đơn giản vậy đâu?"
Phương Nhược Vũ thực sự đã cho rằng phá thân là lời thề dễ dàng nhất mà mình từng lập.
Cậu vốn tưởng bản thân chỉ cần nằm im trên giường không cần động thủ, đã vậy còn được hưởng lạc khoái, tội gì mà không thử.
"Cậu nằm xuống thả lỏng đi", Nghiêm Song ôm Phương Nhược Vũ đang ủ rũ trong lòng, đổ vào lòng bàn tay non nửa bình gel bôi trơn, nói: "Nếu không chịu được thì liền gọi anh".
Phương Nhược Vũ nằm sấp xuống, vùi đầu vào khuỷu tay mình, rầu rĩ đáp lời.
Nghiêm Song cuối cùng cũng được thưởng ngoạn đường cong trên tấm lưng mịn màng của Phương Nhược Vũ, cột sống uốn lượn hướng xuống dưới, bờ mông trắng nõn như bông tuyết ẩn hiện trong hẻm núi.
Lòng bàn tay Nghiêm Song nhỏ gel bôi trơi vào khe rãnh được hình thành bởi đốt sống đuôi và phần mông của Phương Nhược Vũ, biến nó trở thành một dòng sông mọng sánh và lạnh giá chảy từ trên xuống tiến vào động "bàn tọa"(*), đi qua hậu huyệt của Phương Nhược Vũ, một đường nhỏ giọt xuống đáy chậu đang yên vị trên tấm chăn trải sẵn.
(*) Bản gốc là "臀谷", dịch thô là "mông cốc/động mông".
Mình thấy dịch thô nghe không hay lắm, trong khi tiếng Việt còn một cách diễn tả mông là "bàn tọa", lại nhớ đến Động Bàn Tơ trong Tây Du Ký nên mạn phép dịch ngựa theo cách này cho thuận tai nha
Xương hồ điệp(*) nhô cao của Phương Nhược Vũ đột ngột run lên, như những chiếc lông vũ tung bay.
(*) Xương bả vai
Nghiêm Song nhấc hai ngón tay lên, ngược dòng, trượt từ đáy chậu mẫn cảm của Phương Nhược Vũ tiến vào hậu huyệt, trực tiếp khuấy động.
Chất lỏng dâm mỹ hợp tấu với bề mặt tiểu huyệt tạo ra âm thanh ma sát đầy ngượng ngùng.
Nghiêm Song lấy càng nhiều gel bôi trơn dọc theo các ngón tay của mình.
Khi nửa ngón tay xâm nhập, Phương Nhược Vũ khẽ rên một tiếng "Ah", khiến Nghiêm Song chột dạ mà dừng lại, nhưng ngón tay vẫn cố định bên trong.
"Nhìn xem, không phải thế này là vào được rồi à? Ban nãy cậu đổ ít gel bôi trơn quá".
Phương Nhược Vũ không muốn thừa nhận bản thân kỹ thuật kém, chỉ im im cho qua chuyện.
Trong khi chờ Phương Nhược Vũ thích ứng dần, Nghiêm Song cuối cùng cũng có thể tự mình khống chế lực đạo truyền tới dây thần kinh nơi đầu ngón tay.
Lúc này, anh có thể cảm nhận được ngón tay sắp bị cửa huyệt của Phương Nhược Vũ hun chảy đến trì độn(*), gel bôi trơn đặc sệt sắp chảy thành nước, như hòa làm một với dịch thể nơi hậu huyệt, trở thành một phần cơ thể cậu.
(*) Trì độn: chậm chạp
Phương Nhược Vũ nhỏ giọng như muỗi kêu: "Tuyệt lắm, tiếp tục đi anh".
Nghiêm Song nói "Được".
Các ngón tay không lập tức thâm nhập mà hơi tách ra, trước tiên dùng phương pháp đâm sâu mở rộng để giúp Phương Nhược Vũ tăng khả năng chịu đựng.
Phương Nhược Vũ từ nhỏ đã giỏi kháng đòn, năng lực thích ứng lúc này cũng không tồi, cộng thêm sự hỗ trợ từ lượng lớn gel bôi trơn và sự kiên nhẫn có một không hai của Nghiêm Song, cậu dần thích ứng với sự xâm nhập của hai ngón tay.
Nghiêm Song dần thả lỏng cơ bắp, vùi thêm một đốt ngón tay, bắt đầu di chuyển qua lại, đồng thời dựa vào kiến thức tình dục hạn hẹp của mình để tiến vào, muốn tìm vị trí có thể khiến tuyến tiền liệt đạt cao trào như trong tài liệu nhấn mạnh.
Mọi giác quan của Phương Nhược Vũ đều tập trung nơi hạ bộ, cậu hiểu rõ Nghiêm Song đang làm gì, theo nhịp điệu mà chậm rãi khép chặt hậu huyệt, phối hợp với động tác của Nghiêm Song.
Trải qua khoảng 10 phút kiên trì nỗ lực, Phương Nhược Vũ rốt cuộc từ trong hỗn độn truyền đến một loại khoái cảm mơ hồ, đánh thẳng vào não bộ.
Để Nghiêm Song cũng biết được cảm nhận của cậu, Phương Nhược Vũ không chút che giấu, phát ra từng tiếng rên rỉ mị hoặc.
Nghiêm Song không dùng sức mà chuyển sang sử dụng những cử động nhỏ để kìm tuyến tiền liệt của Phương Nhược Vũ, ngắm nhìn bụng dưới của cậu co duỗi thư giãn, như những chiếc lá bị nước mưa xối ẩm, vươn mình ngưng tụ từng giọt, ngập tràn cảm xúc thanh xuân.
Vòng eo cậu bị xoa nắn, muốn dùng bề mặt chăn thô ráp để cọ sát dương v*t cương cứng, mông cũng thuận theo lên xuống nhịp nhàng.
Thân thể Phương Nhược Vũ cuộn tròn như đám mây, khiến Nghiêm Song chẳng thể ôm trọn lấy.
Trước đây anh chưa từng nghĩ tiếng rên rỉ khe khẽ của nam nhân lại kích thích mình đến vậy.
Thế nhưng giây phút này đây, anh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Nghiêm Song chậm rãi rút ngón tay, bôi chất lỏng còn sót lại giữa các ngón tay lên cần cổ Phương Nhược Vũ.
Sau đó, anh cúi người cắn một ngụm lên bả vai Phương Nhược Vũ, để bàn tay luồn xuống khoảng trống giữa bụng dưới của cậu và chăn lót, nhẹ nhàng dùng sức nâng người Phương Nhược Vũ lên, để cậu quỳ trên giường nhưng vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp thoải mái.
Hai người hoàn toàn im lặng trải qua toàn bộ quá trình.
Bỏ lại màn mở rộng đầy luống cuống lúc ban đầu, Phương Nhược Vũ và anh không biết từ đâu dần hình thành một loại ăn ý ngầm.
Nghiêm Song suy nghĩ một chút, nhưng vẫn gọi Phương Nhược Vũ theo nhũ danh(*).
(*) Nhũ danh là tên đặt cho trẻ nhỏ lúc mới sinh
"Phương tử".
Phương Nhược Vũ không biết phải nói gì, tâm trí rối bời, chỉ có thể dựa vào bản năng mà phối hợp.
Nghiêm Song nắm lấy "cậu em" đã căng cứng từ lâu trong bao cao su, dùng tay đẩy cặp mông đang không ngừng co rút của Phương Nhược Vũ, trước tiên đem quy đầu tiến vào.
Phương Nhược Vũ liền thở gấp, trán dính chặt lên gối, khẽ nói, "Đến đi".
Nghe được lời này, Nghiêm Song chẳng thể kiềm chế hơn nữa, chậm rãi lấp đầy hậu huyệt của Phương Nhược Vũ.
Anh không đâm đến lút cán.
Thời điểm tiến vào được ¾, Phương Nhược Vũ bỗng hét lên đau đớn, hơi thở hỗn loạn, bờ vai run run, nhẫn nhịn cắn chặt răng.
Không mảy may quan tâm đên khoái cảm trào dâng trong lòng, Nghiêm Song lúc này chỉ tập trung lo lắng cho trạng thái của Phương Nhược Vũ.
Mãi đến khi dùng thêm một ống bôi trơn, Phương Nhược Vũ mới thanh tỉnh lại, mồ hôi túa ra như mưa.
Nghiêm Song một lần nữa cảm nhận được hạ thể nóng rực được vách ruột bao bọc, lúc này đây chỉ muốn dùng dương v*t hòa làm một với Phương Nhược Vũ, thay vì những ngón tay vô vị.
Anh hít sâu một hơi, ôm lấy hông Phương Nhược Vũ mà chậm rãi đẩy vào, dung hòa cảm xúc từ hạ thể lên tới trái tim, toàn thân nóng bừng, chẳng thể đếm được tim mình có đánh rơi nhịp nào không.
"Phương tử".
Phương Nhược Vũ nhẹ giọng nức nở: "...!Sao thế?"
Nghiêm Song nói lời thật lòng: "Anh không kiềm chế được nữa".
Phương Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm: "Sướng không?"
"Ừm".
"Còn em đau lắm".
"Anh xin lỗi", Nghiêm Song tiếp tục hôn lên gò má Phương Nhược Vũ.
Phương Nhược như thiêu như đốt, một bên chịu đựng cơn đau ở nơi tiếp xúc, đến mức muốn co rút toàn thân, từng thớ thịt đều đang thét gào, cố gắng ép chặt lấy dương v*t của Nghiêm Song; một bên tận hưởng cao trào cực tràn thỏa mãn, cả lý trí lẫn tinh thần đều không ngừng diễn thuyết, hét to rằng Nghiêm Song đang luật động trong cơ thể Phương Nhược Vũ.
Nước mắt sinh lý của Phương Nhược Vũ bị cơn đau kích thích trào dâng, nhưng khóe miệng lại bất tri bất giác nâng lên, cứ thế vùi mình trong gối mà dở khóc dở cười.
Nỗ lực đầu tiên của Nghiêm Song không kéo dài được lâu, Phương Nhược Vũ cũng đã đạt đến cực hạn.
Cổ họng khản đặc, cậu không ngừng phát ra những thanh âm sắc dục như thú hoang, niềm vui sướng hòa lẫn với nỗi đau đớn tận tâm can.
Đến cuối cùng, cậu chỉ biết khóc lóc tìm kiếm bàn tay của Nghiêm Song, cầu xin anh giảm bớt tốc độ đâm rút dữ dội của dương v*t cứng rắn.
Sau liền vô thức vươn cổ nghiêng mặt nhìn ngắm Nghiêm Song.
Tầm nhìn trở nên mơ hồi trong làn nước mắt.
Nhưng trong lúc Nghiêm Song không ngừng giày vò cậu, Phương Nhược Vũ vẫn kìm lòng chẳng đặng mà sờ nắn cơ bụng anh, biểu cảm mê man như chìm đắm trong lạc khoái.
Phương Nhược Vũ không biết Nghiêm Song cao trào khi nào, nhưng thời điểm xụi lơ mà bắn tinh, đầu gối cậu bủn rủn, cơ bụng co quắp lưu lại dịch thể, trước mắt chỉ còn một mảnh trắng xóa như những bông tuyết.
Thể lực hao mòn cộng với tinh thần căng thẳng khiến tâm trí Phương Nhược Vũ hoàn toàn kiệt quệ, được Nghiêm Song mang đi tắm rửa sạch sẽ rồi mặc lại quần áo, nằm nghỉ trên ghế sô pha nửa tiếng mới hồi phục.
Nghiêm Song thẳng tay ném chiếc chăn bị giày xéo vào máy giặt, đưa cho Phương Nhược Vũ một chai Coca được giao kèm trong đồ ăn gọi ngoài, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu uống một hơi.
"Còn đau không?"
Phương Nhược Vũ không muốn nhắc lại sự việc vừa rồi, ngượng ngùng mở nắp chai và trả lời: "Phí lời, còn phải hỏi".
"Thế có sao không?"
"Em vẫn đi lại được".
Nghiêm Song hôn một cái lên gò má cậu, hỏi: "Mẹ anh về hỏi tại sao phải giặt chăn thì biết trả lời thế nào?"
Phương Nhược Vũ cười ngặt nghẽo đến nỗi khí ga nước xộc lên khoang mũi, liên tục ho khan: "Thì...!khụ khụ...!Đúng rồi, anh cứ nói là làm đổ Coca đi"..