Nước Ngược Dòng


Hà Ngọc Xuyến mang đến một đĩa lạc nướng kèm lon nước ngọt đã ướp lạnh, đặt lên chiếc rổ nhựa úp xuống làm bàn.
- Cháu mời bác dùng thử, món này ngon lắm ạ.
- Cảm ơn cháu
Người đàn ông vừa bóc lạc ăn, vừa hỏi chuyện với nó:
- Cháu là người địa phương, có biết ai là chủ của khu đất này không?
Nó giải thích:
- Vùng đất này rộng lớn không có bờ rào nhưng có ranh giới và nhiều chủ sở hữu đấy bác ạ.
Ông ta tỏ vẻ phấn khởi:
- Thế thì may quá, cháu có thể đưa bác đến gặp những người ấy không? Bác sẽ bồi dưỡng tiền công cho cháu.
Nó cảm thấy phân vân.

Liệu có nên đi cùng một người đàn ông xa lạ? Nó lại hỏi:
- Bác cần gặp họ để làm gì ạ?
- À, bác định mua một khu đất lớn để làm trang trại.

Qua mấy ngày khảo sát bác đã chọn được nơi này.
Nó vẫn tiếp tục đắn đo, có gì bảo đảm rằng ông ta nói thật? Nếu ông là kẻ lừa đảo, nó sẽ bị liên lụy vào những phiền phức không đáng có.

Cuối cùng, nó tìm ra được một giải pháp:
- Khu đất này là của ông ngoại cháu, còn những khu ở xa kia cháu không biết nhà chủ đất.
Ông ta càng hào hứng:
- Bác cần mua trước khu đất này, cháu đưa bác về gặp ông ấy được không?
Nó lắc đầu:
- Ông ngoại cháu đang nằm bệnh viện ở thành phố.


Bác cho cháu số điện thoại, nếu ông ngoại đồng ý bán thì cháu gọi cho bác.

Nhưng bác phải cho biết giá mua bao nhiêu ạ?
Ông nở nụ cười vui vẻ:
- Việc đó còn tùy theo giấy tờ sổ đất.

Nếu đầy đủ hợp lệ, bác có thể mua 2 tỷ một héc ta, cao hơn giá thị trường.
Ông đưa nó chiếc danh thiếp rồi đi về phía bờ sông.
Chiều mát, nó về đến thấy bà đang quét sân.

Nó đến bên bà, nhẹ nhàng cầm cây chổi:
- Bà để cháu quét cho, mà có chuyện này cháu cần hỏi bà tí ạ.
Rồi nó kể lại chuyện gặp gỡ người đàn ông trong rừng và bàn với bà một kế hoạch.

Tối hôm đó, bà đi vào làng gặp người em chồng ngày xưa giành đất lúc chồng bà ra đi để hỏi mua lại khu đất bên sông.
Vừa vào đến cổng đã thấy con chó đen to sụ nhảy ra sủa liên hồi.

Từ sâu trong căn nhà kiểu dáng cổ xưa, một người đàn ông lớn tuổi chậm chạm bước ra.

Bà lên tiếng:
- Chú Bảy đấy à, gọi con chó đi để tôi vào nhà có chút chuyện.
- Khổ, chuyện với chả trò.

Tôi với chị có gì đâu mà nói.
Vừa nói ông vừa xua con chó đen vào nhà.

Nó nằm một xó gương đôi mắt dữ dằn ra nhìn bà đăm đăm.

Hai người bước vào trong, ông ta lên tiếng:
- Sao, chị đến đây giờ này là có việc gì? Trình bày nhanh gọn lẹ nhá, tôi còn bao việc khác đây.
Bà hơi nhăn mặt, môi trề xuống:
- Chú thì bận cái gì? Bận nằm ngủ đấy phỏng?
Nghe thế ông ta liền im lặng không nói tiếng nào.

Bà tiếp:
- Tôi vào thẳng vấn đề đây.

Tôi đến đây để hỏi mua khu đất của chú bên kia sông.

Chưa dứt câu ông đã giãy nãy lên:
- Không không, đất ấy tôi không bán.

Chị liệu tìm nơi khác mà mua.

Có bận người ta trả tôi cả tỷ một khoảnh nhỏ mà tôi còn không bán kia kìa.
Bà hơi đảo mắt ngán ngẩm:

- Chú cứ bán giá thị trường thế nào tôi chả mua.

Mai tôi đến đặt cọc sang tên, khi nào có sổ tôi đưa nốt phần còn lại.
Ông Bảy vẫn không cam lòng:
- Đất của tôi chị làm như của chị, muốn mua bán gì do chị quyết định hay sao? Mà chưa hỏi, chị mua đất tôi để làm gì ý nhỉ? Tôi nghe đâu bên chị quy hoạch khu công nghiệp, bồi thường cho chị một khoản lớn, cuộc sống hiện giờ sung túc hơn cả tôi nữa kia mà!
Bà nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh thường:
- Xem ai đang nói với tôi đấy? Sao lúc trước anh Năm qua đời chú không sang phía đấy mà giành, một mực đòi khu đất ấy, bây giờ còn phân bì thế kia thế khác? Trời cho ai nấy hưởng thôi chú ạ
Ngừng một chút, bà nói:
- Tôi mua cho cháu tôi sau này nên duyên vợ chồng có của hồi môn, món đất kia tôi đã xây nhà lên rồi còn đâu.
Ngẫm nghĩ một lúc thấy cũng có lí, ông ta chấp thuận bán cho bà.

Ra đến ngõ, bà bắt gặp bà Tươi nhà bên cạnh vừa bước khỏi nhà hóng gió:
- A, chị Hiền đấy à, lâu quá mới gặp chị!
Nhưng bà ta đã khựng lại ngạc nhiên:
- Ơ, sao chị còn vào nhà cái lão ý làm gì nữa?
Bà giải thích:
- À, tôi vào hỏi mua chú ấy khu đất bên kia sông cho cháu tôi sau này có của hồi môn chị ạ.
Bà Tươi chép miệng tặc lưỡi:
- Xời, thế mà chị chẳng bảo tôi, tôi có khu đất cạnh bên đẹp hơn, mà chị biết rồi đấy, vợ chồng tôi bao năm sống ở đây, đâu cần đến bên đấy làm gì.

Nên tôi chỉ toàn trồng lạc với cả khoai sắn cho vui vậy thôi.

Biết chị mua tôi bán rẻ lại cho chị.

Cần gì mảnh đất của lão ý!
Bà suy nghĩ một chút rồi cười vui vẻ:
- Cảm ơn nhã ý của chị, để bà cháu tôi bàn lại xem có mua thêm đất của chị được không.
Bà về, nó đợi sẵn bên mâm cơm, sốt ruột hỏi ngay:
- Kết quả thế nào ạ?
Bà cười:
- Xong rồi, cháu cứ gọi cho ông kia.


Ngày mai ta tiến hành càng sớm càng tốt.
Người đàn ông ấy tên Trương Tất Thắng, đang sống ở thành phố cách nơi này rất xa, ông là một doanh nhân, về đây lập trang trại để mở mang công việc kinh doanh.

Ông rất vui mừng khi mua được khu đất có phong thủy và vị trí vừa ý.

Mấy hôm sau, giấy tờ đã xong, ông đến nhà thanh toán tiền lần cuối, không quên gửi cảm ơn nó một phong bì.
Ông ấy ra về, bà xếp những xấp tiền dày cộm vào tủ, khóa lại và nói với nó:
- Đây là phần lãi của bà cháu mình, còn hơn một tỷ.

Mấy tháng nữa đến tết là cháu tròn 18 tuổi, bà sẽ gửi vào tài khoản của cháu.

Giờ thì đừng nói gì cho mẹ cháu cả và cũng đừng chuyển vào tài khoản mẹ cháu, vì nhỡ mẹ mà có chồng mới là cháu mất tiền ngay.
Nó lắc đầu:
- Tiền ấy là phần công của bà, cháu chỉ nhận một ít thôi.

Cháu định mua mấy khu đất kế bên vì ông Thắng đang cần mua thêm, ta bán lại sẽ có lãi.

Nếu ông ta không mua, cháu cũng có phần đất của riêng mình, bà thấy có được không?
Bà đồng ý và sẽ mua ngay mấy khu đất còn lại trước khi ông ta mua được.

Nó gọi điện cho đám bạn, lòng lâng lâng vui sướng vì được một số tiền lớn.

Nhưng dĩ nhiên, nó chỉ nói rằng nó vừa gặp may, sẽ đãi chúng nó một chầu no nê.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận