Hôm nay là một ngày nắng đẹp.
Thầy Tạ Minh vừa đi dạy về lập tức thay bộ đồ lao động ra vườn tưới rau.
Những cơn gió mát lành mơn man trên từng luống cải, rập rờn một thảm hoa vàng rực rỡ.
Khu vườn này bà cô của thầy đã chăm sóc nâng niu suốt cả một đời.
Bà không có chồng con nên trước khi qua đời, bà đã di chúc toàn bộ tài sản cho thầy.
Ngày tốt nghiệp trường sư phạm loại giỏi, thầy đã từ chối mọi cơ hội ở lại thành phố để về dạy trường quê.
Thầy luôn tâm niệm rằng, nếu mình biết xây dựng cuộc sống thì con đường nào cũng đi đến thành công.
Đang sửa lại mấy cây cọc rào xiêu vẹo, thầy nhác thấy bóng Diệp Minh Thư vừa quẹo xe vào con đường trước nhà.
Con bé nhìn cũng ngoan hiền xinh xắn nhưng có gì đó khang khác so với các bạn, nhất là những lúc giao tiếp với thầy.
Nếu cô ấy thường xuyên đến đây, chắc chắn sẽ xảy ra nhiều tiếng đồn không hay.
Thoáng nghĩ, thầy vội leo qua bờ rào, nấp sau vòm lá rồi chui tọt vào cái chuồng gà lụp xụp của nhà bác Nhân hàng xóm.
May quá, hôm nay nhà bác đi vắng cả, lũ gà thì đang kiếm ăn bới đất đằng sau vườn, thành thử cái chuồng gà trống không.
- Thầy ơi, thầy có ở nhà không ạ?
Giọng Minh Thư lảnh lót vang khắp khoảng sân rộng.
Thầy Tạ Minh nín thở đưa mắt nhìn qua khe hở quan sát
- Thầy ơi?
Cô bé gọi to lần nữa, bên đây thầy vẫn nín khe.
Chợt nghe tiếng lẩm bẩm:
- Hôm nay thầy chỉ có hai tiết thôi mà? Nếu vậy phải về nhà chứ? Hay thầy vừa bỏ đi đâu nhỉ? Vòi nước tưới còn chảy xối xả đây mà?
Thầy càng cố gắng im lặng hơn nữa, thầm thắc mắc sao cô học trò này biết rõ thời khóa biểu dạy học của mình đến thế.
Diệp Minh Thư từng bước lần dò vào nhà thầy ngó nghiêng, gọi thật to một lần nữa nhưng không thấy hồi đáp, nhỏ chép miệng:
- Chà, lẽ nào thầy đang tưới rau thì bị tào tháo dí phải chạy đi gấp không nhỉ? Thế thôi mình về vậy.
Hài lòng với "kết quả chẩn đoán" của mình, nhỏ dắt xe vòng ra được nửa sân thì nghe một cái rắc thật to từ cái chuồng gà sát vách bên kia.
Xui cho thầy, tấm gỗ làm vách chuồng gà do đã trải qua bao sương gió, chất lượng phai nhạt theo thời gian nên đã gãy đôi khi tay thầy vừa chạm đến.
Bàn chân đang rảo bước chợt dừng lại.
Diệp Minh Thư quay đầu tiến đến nơi phát ra tiếng động.
Thầy thấy thế thì thầm rủa cho số phận rủi ro của mình.
Trái tim thầy như ngừng đập, thầy nép sát vào góc chuồng gà, nơi có nhiều mạng nhện nhất.
- Hửm? Tiếng gì vậy nhỉ? Mình còn tưởng là thầy cơ.
Thôi về vậy.
À còn cái này nữa.
Nói xong nhỏ nhanh nhảu chạy vào viết một tờ giấy đặt trên bàn cho thầy xong rồi mới ra về.
Bên đây thầy Tạ Minh lồm cồm bò ra khỏi chuồng gà, phủi bụi đất và mạng nhện dấy trên quần áo, cảm thấy may mắn vì không ai nhìn thấy, không thì mặt mũi mà để đâu cho được.
*********
Khu công nghiệp bắt đầu xây dựng, các công trình trong giai đoạn thi công.
Xe tải nặng chở cát đá và vật liệu công trình cứ xuôi ngược như con thoi trên con đường trước nhà.
Bụi đường cứ bốc lên từng đám mịt mù rồi tỏa ra lãng đãng như sương, bám vào lá cây, bờ tường một màu đỏ quạch.
Đây là miền đất được nhà nước đầu tư quy hoạch đổi mới, đang trong giai đoạn hoàn thiện để phát triển, có rất nhiều triển vọng tốt đẹp cho đất nước.
Vì nơi đây vốn là vùng quê hẻo lánh, nên đất rộng người thưa, bây giờ nâng cấp lên thì nào là các nhà đầu tư, các chủ tịch, giám đốc tập đoàn từ tập đoàn này đến tập đoàn kia đổ xô về mua đất giá rẻ hơn so với thị trường mà chất lượng, vị trí lại tốt.
Bà ngoại Xuyến đang bực bội cầm cây chổi lông gà, vừa quét vừa phủi đám bụi lì lợm bám dày trên mấy kệ hàng.
Chợt có chiếc ô tô sang trọng tiến đến rồi dừng lại trước nhà.
Một người phụ nữ dáng vẻ quý phái, từ cổ chí kim là vòng vàng các loại, bước xuống hỏi với giọng lạnh căm:
- Thưa bà, đây có phải nhà cô Ngọc Xuyến không?
Cảm thấy có chuyện chẳng lành, bà buông cây chổi nhìn người phụ nữ dò xét:
- Cháu Xuyến đi học rồi, cô là ai, tìm cháu tôi có việc gì không?
Người phụ nữ lại hỏi:
- Vậy ta vào nhà nói chuyện có được không bà?
Bà nhấc cái ghế nhựa mời khách:
- Cô ngồi tạm nói chuyện, tôi còn bận trông hàng
Người phụ nữ cất giọng uy quyền:
- Vậy tôi không cần khách sáo mà nói thẳng, bà nuôi nó thì phải dạy được nó.
Bảo với nó từ nay còn dan díu với thằng Huy nhà tôi thì đừng trách tôi không báo trước!
Bà trừng mắt:
- Cô là gì mà đến đây ra lệnh cho tôi? Cô nghĩ tiền đầy túi là sai bảo được tôi à? Tiền của cô thì liên quan gì đến tôi?
Chợt thấy mình quá trớn, cô ta dịu giọng:
- Tôi sẽ trao đổi sòng phẳng.
Bà được một khoản tiền lớn nhưng đổi lại con Xuyến không được dính líu gì đến thằng Huy nhà tôi.
Bà gật đầu:
- Cô không cần phải bỏ tiền ra, tôi không phải kiểu người đó.
Chỉ cần cô quản thằng con trai cô cho tốt không cho nó gặp cháu tôi là ổn rồi.
Thế có đơn giản hơn không? Nếu cô làm được thì tôi sẽ làm được.
Người đàn bà quyền quý đứng lên:
- Tôi về đây.
Tiếc cho bà nuôi cái loại con hoang ấy, chỉ phí cơm thôi.
Bà bước đến chặn cô ta lại:
- Này, cô ăn nói cho đàng hoàng.
Nó là cháu tôi có giấy tờ khai sinh đầy đủ.
Cô là cái đồ trôi sông lạc chợ tự dưng xồng xộc vào nhà tôi gây chuyện, có gì chứng minh rằng cô không phải loại con hoang?
Cô ta cười khẩy:
- Trôi sông lạc chợ? Bà kia liệu mồm liệu mép mà ăn nói nếu muốn bảo toàn tính mạng.
Muốn biết tôi là ai thì xin mời đến biệt thự Nhật gia, gặp chủ tịch tập đoàn Hưng Phát.
Bà nhăn mặt:
- Cô bị dở à? Tôi đang buôn đang bán, công việc lo không xuể, việc gì phải tìm tới loại người vớ vẩn đó? Thôi, cô mau về cho tôi còn công còn việc.