Nước Sôi Lửa Bỏng FULL


Mặt cô hồng như quả đào, giả vờ bình tĩnh đi đến dưới tán cây.

Cô sợ bị ai đó trêu chọc nên dứt khoát quay lưng về phía anh.

Đối diện với thân cây uốn lượn, Giang Miểu chuyên chú học thuộc văn cổ.
Khoảng chừng mười phút sau, giọng nam mạnh mẽ vang lên sau lưng cô: “Giang Miểu.”
“Hả?”
Cô nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, thấy xe của mình vẫn yên lặng đậu ở đó.

Người đàn ông đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, tay cầm chìa khóa xe.
Anh vừa nói vừa đi đến chiếc xe Jeep màu đen: “Thiết bị đánh lửa của xe đã bị hỏng, hiện tại không thể nạp được điện.”
Giang Miểu nóng vội đuổi theo: “Vậy làm sao bây giờ?”
Anh mở cửa ghế lái ngồi vào, cụp mắt nhìn cô: ”Giờ này mấy tiệm sửa xe trong huyện đều đóng cửa rồi, tôi đưa em về trước, ngày mai xe sửa xong, tôi đưa xe lại cho em.”
Cô cắn môi.

Cách này nghe có vẻ không phức tạp lắm, nhưng anh phải đi qua đi lại bốn vòng, không biết có làm chậm trễ chuyện của anh không.
“Nhưng… như vậy thì phiền cho anh quá.” Cô gái nhỏ nhẹ giọng nói.
Kỷ Viêm nhướng đôi mày rậm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ông Ngô là đội trưởng mà tôi kính trọng nhất, em lại là cháu gái của ông ấy, đương nhiên tôi cũng phải chăm sóc cho em.”
Giang Miểu cái hiểu cái không.

Anh thấy cô cả nửa ngày không nói gì, xoa trán rồi kiên nhẫn hỏi: “Còn có vấn đề gì à?”
Giang Miểu lắc đầu, nói không có.
“Lên xe.” Anh thu hồi ánh mắt, khởi động xe.
Cô ngoan ngoãn đi vòng qua bên kia, mở cửa ra.

Sàn xe khá cao, cô không còn cách nào khác, chỉ đành dùng cả tay và chân để leo lên, tư thế giống như một người đàn ông thô lỗ.
Người đàn ông lưu loát vào số, một tay cầm vô lăng đánh vòng, một chân đạp ga.

Chiếc ghế của Giang Miểu lắc lư theo cái đánh lái.
Đợi mọi người hoàn hồn thì chiếc xe đã tiến vào con đường nhỏ ở thôn quê.
Trong xe chưa bật điều hòa, Giang Miểu ấn cửa sổ xuống, làn gió đêm mát lạnh thổi hương hoa thấm vào tận trong tim gan.

Xe chạy qua cánh đồng, tiếng nước chảy róc rách trong trẻo kèm theo tiếng ếch nhái trầm thấp ngâm xướng.

Đêm ở thôn quê phong phú kỳ ảo, yên tĩnh mà thư thái.
Cô thoải mái nheo mắt.

Chờ cái nóng nực trong cơ thể theo gió tan biến, cô mới xoay người lại, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào góc nghiêng khôi khô tuấn tú của người đàn ông.
Hình như cô muốn nói gì đó, mấy lần muốn mở miệng nhưng lời nói đến cổ họng lại ngoan ngoãn ngậm chặt.

Trên người anh như có vô số cặp mắt, những động tác rất nhỏ của cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Người đàn ông thấp giọng nói.
Anh đột nhiên mở miệng, khiến cô hơi bị doạ.

Giang Miểu ho hai tiếng cho thanh giọng rồi hỏi: “Trước kia anh từng là lính dưới trướng ông ngoại tôi à?”
Anh trả lời rất nhanh: “Đúng.”
Giang Miểu chớp mắt, tiếp tục hỏi: ”Bà ngoại nói vai vế của chúng ta khác nhau cũng là thật à?”
Kỷ Viêm nghi ngờ liếc mắt nhìn cô, cảm thấy câu hỏi này của cô có chút ý tứ.

Anh im lặng vài giây, sau đó gật đầu thừa nhận: “Nghiêm túc mà nói thì không sai.”
Cô gái nhỏ cụp mắt, cảm xúc suy sụp khó có thể miêu tả, hô hấp nôn nóng dồn dập chìm xuống.

Cô im lặng rất lâu, đột nhiên ngước mắt nhìn anh, đôi mắt to trong veo như giọt sương ban mai, cô cẩn thận hỏi: “Nếu tôi gọi anh là chú, anh có chịu không?”
Đội trưởng Kỷ sững sờ một giây, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối mặt với bầu trời đêm đen kịt, suýt nữa không nhịn cười được.
“Không.”
“Tại sao?”
Người đàn ông không để ý nói: “Gọi như vậy thì tôi rất già.”
Giang Miểu cười rộ lên, theo lời anh nói mà gật đầu: “Anh không già, anh còn trẻ lắm.”
Cô gái nhỏ vẫn còn rất đơn thuần, một câu nói chỉ mấy chữ cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.

Cảm xúc ấy từ âm u chuyển thành nhiều mây.

Khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ sáng lên.
Kỷ Viêm nhất thời dở khóc dở cười.

Anh vốn không phải là người nói nhiều, lại còn độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ đã hơn ba mươi năm, đặc biệt không giỏi tiếp xúc với phụ nữ, nhất là kiểu nũng nịu.

Hung dữ không được, la mắng lại càng không, sợ nói nặng lời làm người ta khóc, không giống như đám nhóc thúi tha kia, không hài lòng thì lôi ra dùng cách xử phạt thể xác là xong việc.
Anh nhìn thấy mặt cô ửng hồng, tưởng trong xe quá nóng nên nâng cửa sổ lên, rồi mở điều hoà.

Gió lạnh thổi vào mặt, cô vô thức đưa tay sờ lên mặt mình, lúc này cô mới phát hiện mặt vẫn còn nóng rực.
Lại bị nóng lên nữa à?
Giang Miểu mơ hồ nghĩ, từ khi gặp anh, vệt hồng trên mặt mình hình như đã mất đi chức năng tự động biến mất, lúc lơ đãng lại hiện ra.
Cô chợt nhớ đến cuốn sách “Lạc Đà Tường Tử” mà mình từng đọc.
“Lời nói thật ở cõi đời này vốn chẳng nhiều, đôi má hồng của một người con gái còn hơn cả ngàn câu nói.”
Ban đêm ít xe nên rút ngắn được đoạn đường đi.
Người đàn ông lái xe rất ổn định.

Trên đường cô chợp mắt một chút, lúc tỉnh dậy thì xe đã đậu vững vàng trước cửa chung cư của cô.
Giang Miểu dịu dàng nói cảm ơn, sau đó đưa chìa khoá xe của mình cho anh rồi đẩy cửa bước xuống.
Kỷ Viêm thu hồi tầm mắt, vừa định khởi động xe thì chợt có một bóng dáng nhỏ nhắn đi vòng qua đầu xe đến vị trí ghế lái, gõ nhẹ vào cửa sổ xe.
Cửa sổ chậm rãi hạ xuống.

Cô gái nhỏ nhón chân lên, ngón tay trắng nõn gầy gò cào cào vào cửa, ngẩng đầu hỏi anh: “Kỷ Viêm, anh có Wechat không?”
Đội trưởng Kỷ không hiểu cô muốn làm gì, giọng điệu hơi lạnh lùng: “Cơ bản là không dùng.”
Giang Miểu bỏ qua thái độ không thân thiện của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười, chân thành hỏi: “Vậy tôi thêm bạn với anh được không?”
Ánh mắt người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, không nói tiếng nào.

Cô cũng không lùi bước, mở to đôi mắt thuần khiết, chờ câu trả lời của anh.
Cô gái này thật đúng là, nhìn có vẻ mềm yếu nhưng trong xương cốt lại lộ ra sự quật cường cứng cỏi.

Nếu như anh không đồng ý, cô sẽ bám riết không tha sau mông anh, cho đến khi anh thoả hiệp mới thôi.
Không khí như đọng lại hồi lâu.
Người đàn ông thở dài, cuối cùng vẫn bại trận.

Anh tiện tay đưa điện thoại đưa cho cô, giọng điệu cứng ngắc: “Tôi không biết, em làm đi.”
Giang Miểu cầm lấy điện thoại, không giấu nổi ý cười tràn tới sau đầu.
Điện thoại không phải là kiểu thời thượng, thậm chí có thể nói là hơi lỗi thời, nhưng không hiểu sao lại rất phù hợp với khí chất của anh.

Ba phần cũ kỹ, ba phần chất phác, ba phần lạnh lùng, một phần còn lại là ương ngạnh.
Cô đột nhiên nhớ tới khi ông ngoại còn sống, ông có dùng chiếc Nokia cũ chỉ có thể nghe gọi và gửi tin nhắn.

Cô từng tò mò hỏi ông, ông trả lời rất hài hước: “Cứng cáp.

Sau khi rơi từ tầng sáu xuống vỡ năm vỡ bảy, ông vẫn có thể tiếp tục dùng nó.”
Nghĩ đến gương mặt hiền từ của ông ngoại, cô lại có hơi đau lòng, cô hít hít mũi rồi ấn mở ứng dụng Wechat trên điện thoại, nhập số điện thoại, sau đó xuất hiện ảnh đại diện có hình con khủng long nhỏ màu xanh lá.

Cô gửi lời mời kết bạn, chờ điện thoại trong túi vang lên, cô mới trả lại điện thoại cho anh.
“Con khủng long nhỏ này là tôi, số Wechat là số điện thoại.

Nếu anh muốn tìm tôi, phương thức nào cũng được.”
Người đàn ông trầm mặc nhận lấy điện thoại, thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Cô đã đạt được mục đích nên cũng không nán lại lâu, chỉ nói câu “Đi đường cẩn thận” rồi vui vẻ xoay người bỏ đi.
Khi người đó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh vươn tay rút một điếu thuốc từ ngăn chứa đồ, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu. 
Ngón tay cái thô ráp lướt trên điện thoại, giao diện hiện lên thông báo mới.
Anh mở Wechat, có số một màu đỏ trên chú khủng long nhỏ, anh nhấp vào khung chat thì nhìn thấy đó là ảnh động của một chú mèo con màu trắng sữa đang lăn lộn làm nũng trên mặt đất.
Đội trưởng Kỷ từ từ nhả khói thuốc, liếc nhìn cái tên Wechat ở góc bên trái, Nông Phu Sơn Tuyền.

Anh cong môi cười vui vẻ, cánh tay to lớn ngăm đen duỗi ra ngoài cửa sổ búng nhẹ tàn thuốc.
Nông Phu Sơn Tuyền…
Một chút ngọt ngào?
Giang Miểu chạy chậm về nhà, phía sau cứ như có dã thú đeo theo vậy.

Đến khi vào cửa nhà, cô dựa lưng vào cửa, ngẩng đầu há miệng thở dốc, trái tim đập loạn xạ từ từ trở về lồng ngực.
Cô cụp mắt, cả khuôn mặt ẩn dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi cong lên, cả thế giới đang nở rộ mùa xuân.

Trước khi đi ngủ, cô ngâm mình trong bồn tắm cả tiếng đồng hồ, gần như suýt ngất đi cô mới bò ra ngoài.
Cửa phòng tắm mở toang, cô mặc chiếc váy ngủ tơ lụa gần như trong suốt, mỏng như cánh ve sầu, quyến rũ trêu người.

Mái tóc cô dài nhu thuận như sa tanh buông sau đầu.

Vệt ửng hồng đã tan đi, làn da trắng nõn còn tươi hơn quả vải mới lột vỏ, non mềm đến mức có thể vắt ra được nước sốt thơm ngon.
Bộ đồ ngủ này là Mạt Lỵ tặng cô làm quà sinh nhật năm hai mươi tuổi.

Lúc đó, cô ấy còn mờ ám nói bên tai cô: “Bộ váy này có tên là xuân triều tràn lan.”
Khi đó cô còn chưa hiểu, ngốc nghếch hỏi lại: “Ý của cậu là gì?”
Mạt Lỵ cười thần bí: “Sau này cậu sẽ hiểu.”
Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi mốt, Mạt Lỵ hào phóng tặng cô trọn bộ phim hành động “Tình yêu trên đảo”.
Không hiểu sao ban đầu cô cứ nghĩ đây là bộ phim tình cảm.

Ai ngờ đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ khỏa thân, bộ binh xung trận, phim chất lượng cao chưa bị kiểm duyệt.
Hai người hôn nhau say đắm, sắc tình vuốt ve cơ thể đối phương.

Vật thể thô to tím đen của người đàn ông và phần dưới ướt át của người phụ nữ hiện rõ không sót thứ gì.
Vào lúc nước sữa giao hoà với nhau, người đàn ông phát ra tiếng gầm nhẹ, người phụ nữ rên rỉ dâm đãng quyến rũ.
Mặt cô đờ ra, sững sờ mấy giây.

Thế giới quan của cô hoàn toàn sụp đổ trong giây phút này.
Đây là lần đầu tiên cô chân chính tiếp xúc với văn hóa tình dục, ngoài sốc ra thì còn có ngại ngùng, cô cũng không kháng cự như đã nghĩ.
Mạnh Tử từng nói: “Thực sắc, tính dã.”
Ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Cho nên cô không cho rằng làm tình là chuyện gì đó khó nói.

Quan trọng là bạn làm với ai, người này có xứng đáng để bạn tin tưởng hay không? Có khiến bạn tự nguyện trao thân cho anh ấy không?
Trước khi đi ngủ, cô bước đến cửa sổ, kéo tấm rèm cửa màu xanh lá cây nhạt sát đất ra.

Cô thích nhất là hình ảnh đẹp đẽ của tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng mình vào buổi sáng.
Cô trèo lên giường rồi tắt đèn ngủ, cả người chôn trong chiếc chăn mềm mại.

Tầm nhìn của cô hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại.
Cô ấn mở tài khoản Wechat của người đàn ông, ảnh đại diện là quốc kỳ năm sao rực rỡ, nick name là tên của anh, Kỷ Viêm.
Cô mím môi cười, phong cách đặt tên của thẳng nam cứng rắn không đáng yêu bằng “Nông Phu Sơn Tuyền” của cô.

Sau đó cô bấm vào vòng bạn bè của anh, không có giới thiệu, không có ký tên, vòng bạn bè cũng không, sạch sẽ như một tờ giấy trắng.
Cô gái nhỏ bĩu môi, cảm giác hơi mất mát.
Người ta nói rằng mạng xã hội là một tấm gương khác của con người, phản ánh tính cách sở thích khác nhau của mỗi người.

Bây giờ cô có thể chắc chắn rằng, anh là tấm gương bình thường nhất lại vừa cứng rắn đơn giản.
Ngàn đập muôn va vẫn cứng chắc, bốn bề gió cuộn mặc thổi qua.
Nửa tiếng sau.
Giang Miểu lăn qua lộn lại trên giường ngủ không được.

Cô kéo chăn xuống, hít sâu mấy lần, bàn tay gõ chữ hơi run run, thử gửi cho anh một tin Wechat.
[Hôm nay cảm ơn anh.

Chúc anh ngủ ngon.]
Cô nhìn thời gian, đã hơn mười hai giờ.
Quân nhân sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật.

Cô cũng không ôm hi vọng anh sẽ trả lời lại.
Dù như vậy nhưng cô vẫn ngây ngốc ôm điện thoại chờ đợi mười phút, mỗi giây trôi qua đều là một loại giày vò với cô.

Cho đến khi…
Trong không khí yên tĩnh vang lên một tiếng “Ting”.
Tim cô nhảy dựng, hô hấp rối loạn, căng thẳng đến không dám cầm điện thoại.
Mở điện thoại rồi nhấp vào số một màu đỏ.
Giang Miểu chỉ nhìn lướt qua, sau đó vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào gối, cả người trên dưới đều bị đốt cháy.
Giao diện sạch sẽ, từ ngữ đơn giản.
[Ừ, ngủ đi.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui