Tiệm ăn sáng bình thường đơn sơ.
Một chén cháo trắng cùng với bánh quẩy và dưa muối.
Giang Miểu chán ăn, miễn cưỡng ăn hai muỗng cháo rồi không nuốt nổi nữa.
Còn Mạt Lỵ đi quẩy xuyên đêm nên cực kỳ thèm ăn, cô ấy ăn một hơi hết ba cái bánh quẩy.
Sau khi ăn uống no say, cảm thấy thỏa mãn rồi cô mới lau miệng.
Cô ấy liếc nhìn cô gái đang ngồi ngây ngốc kia, trong lòng hiểu rõ: “Sao mất hồn mất vía thế? Có tâm sự à?”
Giang Miểu ủ rũ cụp đuôi, lúc lâu sau cũng chẳng nói gì.
“Không nói thì tớ đi đấy, mắt sắp không mở nổi nữa rồi đây này.”
Vừa nói xong, Mạt Lỵ lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.
Cô sốt ruột, kéo vạt áo của cô ấy.
Cô gái nhỏ do dự một lát, chợt ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem, làm cách nào để người khác chú ý đến cậu?”
Hai tay Mạt Lỵ chống lên bàn, đầu áp xuống, đôi mắt trang điểm màu khói quyến rũ, cặp mắt long lanh, cô nhướng mày: “Đàn ông à?”
Giang Miểu yên lặng cúi đầu: “Hở?”
Mạt Lỵ nghi ngờ híp mắt, khoé mắt thon dài tạo thành đường rãnh: “Giang Miểu, cậu có chuyện gì…”
“Không phải tớ.”
Cô bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến nỗi mất tự nhiên, chột dạ nhìn đi chỗ khác, bịa ra một chuyện mà ngay cả chính mình cũng khó tin: “Chỉ là… Có một đồng nghiệp hỏi tớ, nhưng tớ không biết trả lời sao.”
Mạt Lỵ nhìn Giang Miểu đầy ẩn ý, nhìn thấu mà không nói toạc ra.
“Để tạo ra cảm giác tồn tại không dễ.
Một ngày cậu gửi cho người ta 10 tin Wechat nhưng người ta lại không để ý tới, sau đó cậu gửi tiếp hai mươi rồi bốn mươi tin.
Cậu sẽ ngây ngốc chia sẻ cuộc sống, công việc, niềm vui, nỗi buồn của cậu.
Hầu hết mọi người đều có năng lực đồng cảm, chỉ cần cậu kiên trì, người ta sẽ dần dần quen với sự tồn tại của cậu, cho đến lúc không thể dứt ra được…”
Cô ngơ ngẩn lắng nghe.
Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô cảm thấy cách này không thích hợp.
“Cái này sẽ không cấu thành tội quấy rối tình dục chứ?”
Mạt Lỵ hai tay chống nạnh, trợn mắt lên trời: “Chị ơi, chị đây là theo đuổi đàn ông, chứ không phải nghe Phật tụng kinh, vứt mấy cái lễ nghĩa liêm sỉ qua một bên đi.
Chỉ cần chị can đảm, cẩn thận và đừng rơi vào túng quẫn là được, vừa phải có ngọt vừa phải có mặn.
Đàn ông mà, cua một cái là dính.”
Giang Miểu gật đầu như giã tỏi, dáng vẻ tiếp thu rất khiêm tốn, chỉ tiếc không thể lấy sách vở ra ghi những lời lẽ chí lý này vào.
Mạt Lỵ kiêu ngạo hất đầu, mái tóc cột đuôi ngựa quất vào mặt khiến da đầu đau đớn thắt lại.
Cô ấy giả vờ bình tĩnh xua tay: “Hôm nay đến đây thôi, cậu về nhà tiêu hoá đi.
Nếu có cái gì không hiểu thì tiết sau thảo luận tiếp.”
Giang Miểu cười tủm tỉm: “Được.”
Sau khi tạm biệt với Mạt Lỵ, cô đeo túi xách đi đến phòng bảo vệ.
Cô đối chiếu người với ảnh chụp, rất nhanh đã lấy được chìa khóa xe, sau đó tìm được xe mình ở bãi đậu xe.
Cô hạ ghế ra phía sau rồi cả người nằm thẳng xuống.
Trong không gian chật hẹp, dường như vẫn còn vương lại mùi hương của người đàn ông khiến cô bất giác nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Những giọt mồ hôi trong suốt như cơn mưa rơi xuống người anh, lướt qua làn da màu đồng, khối cơ bắp cứng rắn nhô lên như được bôi một lớp dầu, bóng loáng sáng chói.
Cô nghĩ, nếu có thể trộm sờ một chút thì chắc chắn xúc cảm sẽ khiến người ta muốn dừng mà không được.
Nhận ra mình lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Sau đó lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn Wechat cho anh.
Giang Miểu: [Tôi lấy được xe rồi, cảm ơn anh nhiều.
Nếu… anh tiện thì tôi có thể mời anh bữa cơm được không?]
Cô nín thở chờ hơn 10 phút, nhưng đầu bên kia vẫn chưa trả lời.
Giang Miểu suy nghĩ một chút, cô lại thử thăm dò, gửi cho anh một ảnh động hình con khủng long nhỏ đang bóp bóp mặt mình tỏ vẻ dễ thương.
Cho đến lúc cô xuống xe, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì.
Mặc dù trong lòng rất thất vọng, nhưng cô đã nhanh chóng thuyết phục được bản thân.
Tính chất công việc của lính cứu hoả không giống người bình thường, một khi bước vào hiện trường vụ cháy, ngoài đấu tranh anh dũng ra bọn họ thường không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.
Vì vậy, nếu cô muốn chọn cuộc sống giống như bà ngoại, đầu tiên cô phải học được cách chờ đợi.
Đây cũng là điều kiện để trở thành một người vợ quân nhân đủ tư cách, nhất định phải trải qua được khó khăn này.
Hiện trường vụ nổ vô cùng hỗn loạn.
Lúc xe cứu hỏa đến, ngọn lửa đã cháy lan sang cửa hàng nhỏ gần đó.
Kỷ Viêm không mặc đồ bảo hộ nên không thể tự mình ra trận, chỉ có thể đứng một bên chỉ huy.
Trong sân chứa một số lượng lớn bình gas, khí gas vẫn còn đang bốc cháy.
Làn khói dày đặc bốc lên, ngọn lửa đỏ rực ngày càng cháy mãnh liệt, có khả năng sẽ xảy ra vụ nổ thứ hai bất cứ lúc nào.
Kỷ Viêm lệnh cho các đội viên sơ tán người dân xung quanh ra khỏi hiện trường, đồng thời chỉ huy tác chiến đâu vào đấy: “Bố trí hai vòi nước.
Giang Mục, Lộc Bạch, Lý Tô, các cậu có nhiệm vụ làm loãng khí gas trong không khí.
Những người còn lại tập trung dập lửa, phải dập được lửa trong thời gian ngắn nhất.
“
Mọi người đồng thanh hô lên: “Đã rõ.”
Tại hiện trường, mọi người tranh thủ thời gian dập lửa.
Bọn họ nhanh chóng mở cửa xe cứu hỏa, động tác gọn gàng lấy súng nước ra.
Vài người hợp lực tấn công vào điểm cháy, dưới sức ép của súng nước siêu lớn, ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ đã từ từ được dập tắt.
Khoảng 15 phút sau, ngọn lửa đã cơ bản được khống chế.
Giang Mục, Lộc Bạch cùng nhóm người vào sân tìm kiếm các bình gas còn lại.
Bọn họ phát hiện van vặn khí gas đã bị cháy hư, trong bình phát ra tiếng “Xì xì xì”, khí không ngừng rò ra ngoài rất dễ cháy nổ.
Giang Mục nghiêm túc cau mày: “Những thứ này phải loại bỏ càng sớm càng tốt.
Gần đây có chỗ trống nào không?”
Lộc Bạch trả lời: “Tớ vừa hỏi người dân, đi một trăm mét về hướng Tây có một con sông nhỏ, ngày thường rất ít người qua lại.”
“Đi, mau đến đó thôi.”
Giang Mục lời ít ý nhiều, dẫn đầu cầm bình gas chạy ra ngoài, những người còn lại cũng kịp đuổi theo sau anh.
Bọn họ chạy với tốc độ nước rút hơn một trăm mét, xuyên qua khu dân cư, đồng thời mang theo những quả “bom hẹn giờ” đã rò rỉ đến khu đất trống bên sông.
Tám bình gas đã được sơ tán trong vòng chưa đầy năm phút.
Do bình gas bị rò rỉ nên vẫn còn tồn tại tai họa ngầm, tám người lính đều chưa dám rời đi.
Vào mùa hè oi bức, khoác trên người bộ đồ cứu hoả màu cam dày nặng, mồ hôi như tưới nước thấm vào da thịt.
Họ đứng thẳng tắp canh giữ tại hiện trường, cho đến khi xử lý xong vụ rò rỉ khí gas.
Đám đông xem náo nhiệt tụ tập ở bờ sông, chờ mọi chuyện hoàn toàn kết thúc thì vỗ tay như sấm, trầm trồ khen ngợi.
Giang Mục với gương mặt dơ bẩn ngượng ngừng sờ cái ót, cười đến nổi cao răng cũng lộ ra.
”Bớt bớt lại đi.” Lộc Bạch nhắc nhở.
Giang Mục ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo hừ một tiếng, cả người đầy khoe khoang.
Ngay lúc này, bàn chân cậu ta giẫm trúng tảng đá lớn, cũng may thân thủ cậu ta nhanh nhẹn, tránh được tai ương quỷ quái này.
Nhưng mà vẫn không thể trốn được lực hút trái đất, cả người ngơ ngác ngã trên bãi cỏ, thuận đà lăn hai vòng.
Lộc Bạch lắc đầu thở dài, chạy nhanh tới đỡ người dậy: “Cậu sao rồi?”
“Không sao, chuyện nhỏ.”
Cậu chống cùi chỏ đứng dậy, đột nhiên cảm thấy trong túi có thứ gì đó cứng cứng đè lên cơ đùi.
Cậu ta lấy nó ra rồi nhìn chằm chằm, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
“Xong rồi, đêm nay đùi gà không có, sáng mai cũng chẳng thấy mặt trời.”
Điện thoại đồ cổ của đội trưởng Kỷ nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay, đã bị cậu ta đè tới chia năm xẻ bảy.
Lúc còn ở trên xe, cậu ta mượn điện thoại của Kỷ Viêm báo bình an cho mẹ mình.
Sau khi cúp máy, cậu ta lại thuận tay nhét vào túi, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của thứ này.
Mọi chuyện tiếp theo được xử lý xong, mọi người ngồi trên xe cứu hỏa.
Lúc này Giang Mục mới đưa chiếc điện thoại bị hỏng cho người đàn ông, cụp mắt thừa nhận sai lầm: “Đội trưởng Kỷ, anh muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được.”
Kỷ Viêm cúi đầu liếc nhìn, tiện tay cầm lấy, hiền từ hiếm thấy vỗ vai cậu: “Đồ vật không quan trọng, người không sao là được.”
Giang Mục rưng rưng gật đầu, nước mắt lưng tròng.
“Trở về chạy năm kilomet để rèn luyện thân thể.”
Đội trưởng Kỷ cong môi: “Thể lực quá kém.”
Giang Mục: “…”
Ma quỷ! Cầm thú!
Lúc trở về, xe cứu hỏa cố gắng tránh những đoạn đường dễ ùn tắc, để giao thông không bị hỗn loạn.
Xe từ từ rẽ vào một con đường, Kỷ Viêm nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu nói với tài xế: “Dừng ở ngã tư đường.”
Giang Mục tò mò: “Trời nóng thế này, ngài định đi bộ đi đâu vậy?”
Lộc Bạch ho khan hai tiếng, dùng cùi chỏ huých vào người cậu ta, rầu rĩ nhắc nhở: “Nhìn đường.”
Nghe vậy, Giang Mục hướng tầm mắt ra ngoài đường thì lập tức hiểu ra.
Cậu ta thò người lại gần, nhỏ giọng hỏi Kỷ Viêm: “Dì… Hiện tại vẫn chưa chịu tha thứ cho anh sao?”
Kỷ Viêm ghé mắt nhìn cậu ta, đôi mắt tối tăm không rõ: “Có tha thứ hay không thì bà ấy vẫn là mẹ của tôi.”
Lộc Bạch ở bên cạnh lo lắng, lắm miệng khuyên một câu: “Mỗi lần anh đến đó đều bị tra tấn đến chết đi sống lại.
Chi bằng từ từ mà nói, nói không chừng ngày nào đó dì đột nhiên sẽ nghĩ thông suốt.”
“Không trách bà ấy, là do tôi sai.”
Đội trưởng Kỷ quay đầu nhìn ánh sáng chói mắt ngoài cửa sổ, khóe môi hạ xuống: “Dù bà ấy oán trách tôi thế nào, tôi đều chịu được.”.