Hai giờ chiều, dưới cái nắng gần 40 độ, Giang Miểu đúng giờ có mặt ở trường.
Trong cuộc họp trao đổi học thuật nhàm chán, ban giám hiệu nhà trường thay phiên nhau lên bục phát biểu.
Mỗi người một vẻ, nhưng nghìn bài chỉ có một giọng điệu, nghe nhiều khiến người ta mơ màng buồn ngủ.
Giang Miểu và Lý Thần ngồi cạnh nhau nhưng lại ở trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau.
Giang Miểu một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào điện thoại, còn Lý Thần đang nhìn vào gương cầm tay để kẻ mắt.
Khi đảo mắt qua, chợt thấy cô gái nhỏ nào đó có vẻ đang buồn buồn.
“Đang chờ tin của ai à?”
“Hả?”
Người nào đó sửng sốt rồi chột dạ lắc đầu: “Không có.”
Lý Thần liếc mắt nhìn cô: “Hiện hết lên mặt rồi kìa.
Tớ đâu có mù.”
Giang Miểu tắt màn hình điện thoại, nhỏ giọng phủ nhận: “Không có thật mà…”
Lý Thần giơ bàn tay mảnh khảnh được gắn móng giả nhẹ chọc chọc vào trán Giang Miểu: “Cậu cứ mạnh miệng đi, một ngày nào đó đuôi cáo cũng lộ ra thôi.”
Giang Miểu bĩu môi, một lần nữa khôi phục trạng thái trông mong nhìn điện thoại.
Thầy hiệu trưởng trên bục vẫn đang nói dài dòng.
Chỉ là khi nói xong lời cuối cùng, ông ấy thay đổi chủ đề, đột nhiên nói về trại hè của giáo viên được tổ chức trong thành phố.
Sau đó huyên thuyên cả đống về tầm quan trọng của việc tham gia.
Mặc dù là tự nguyện đăng ký nhưng mong mọi người có thể vượt qua cái nóng thiêu đốt, tích cực đăng ký tham gia.
Lý Thần vừa nghe đã tức giận, không nhịn được phải mỉa mai: “Cái gì mà trại hè chứ? Không phải lôi kéo nhóm giáo viên tham gia quân huấn nửa tháng ư? Nói hay như vậy, sao ông ta không đi đi?“
Bên này cô ấy còn đang luyên thuyên không ngừng thì hiệu trưởng đã chuyển qua tiết mục giơ tay đăng ký.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, yên lặng đến mức xấu hổ.
“Cậu nhìn xem, chỉ có kẻ ngốc mới đăng…”
Cô ấy vừa nói được một nửa thì “kẻ ngốc” bên cạnh đã dũng cảm giơ tay lên.
Cô ấy khiếp sợ đến nỗi nói năng lộn xộn, sốt ruột lôi kéo vạt áo Giang Miểu: “Cậu… Cậu đừng xúc động.
Nếu cậu muốn đổ mồ hôi thì tớ đi với cậu đến phòng tập thể thao, chứ nơi kia không phải là nơi con người nên đến đâu…”
Giang Miểu quay mặt qua nhìn Lý Thần, kiên định gật đầu mỉm cười: “Tớ muốn đi.”
Lý Thần không còn gì để nói, tiếc hận lắc đầu.
Giang Miểu giơ tay, thầy Lục dạy Toán cũng giơ theo.
Toàn trường chỉ có hai người bọn họ báo danh.
Tuy rằng hiệu trưởng không hài lòng, nhưng trước mắt hiếm ai tình nguyện đăng ký nên ông cũng không dám yêu cầu quá nhiều.
Khi rời khỏi hội trường, Lý Thần kéo Giang Miểu sang một bên, nhìn Lục Hạo đang nhe răng mỉm cười cách đó không xa, trong lòng ớn lạnh.
“Cậu tránh xa thầy Lục một chút, đặc biệt là không được ở một mình với anh ta, nghe rõ chưa?”
Điều này cô ấy đã nói mấy lần rồi.
Giang Miểu hoang mang: “Thầy ấy sao vậy?”
“Trực giác phụ nữ, chỉ có thể hiểu không diễn tả được.
Cậu phải nhớ kỹ lời tớ nói, không được tiếp xúc với anh ta.”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Quỹ đạo sinh hoạt của Giang Miểu lần nữa khôi phục lại hai điểm một đường.
Nếu có điều gì đó khác thì chính là cô đã hình thành thói quen chia sẻ mọi chuyện với một người.
Nhưng dù cô có gửi bao nhiêu tin nhắn WeChat đi chăng nữa thì đầu bên kia vẫn không trả lời lại.
Ban đầu cô còn lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra với người đàn ông đó không.
Nhưng vào một buổi tối, khi nói chuyện điện thoại với bà ngoại, bà cười tủm tỉm nói Kỷ Viêm có đến đây ăn tối và vừa mới rời đi.
Tâm tình vốn buồn bực của cô gái nhỏ bỗng rơi xuống đáy vực.
Anh rất khỏe nhưng lại không muốn trả lời tin nhắn của cô.
Cô trầm mặc suy nghĩ, nếu anh bận thì gửi cái icon hay hai ba chữ đơn giản là được, còn như này là sao? Rõ ràng là không muốn quan tâm tới cô.
Nửa đêm, Giang Miểu không ngủ được, lấy điện thoại trên đầu giường rồi mở WeChat của anh ra, đọc lại những tin mà mình gửi mấy ngày qua.
Cô bất lực gãi đầu, chẳng lẽ… Mình đột nhiên nhiệt tình khiến anh sợ hãi?
Trong vòng 5 ngày, cô đã gửi hơn 100 tin nhắn Wechat.
Đa số đều là những tin tức không mấy thú vị, nhiều lúc cô còn tri kỷ gửi kèm thêm hình ảnh.
Chắc hẳn anh… sẽ không thấy nhàm chán chứ?
Nhìn chung thì nếu xem thử toàn bộ nội dung tin nhắn, sẽ thấy chúng đều không nằm ngoài những kiểu dưới đây.
[Buổi sáng/ trưa/ tối em ăn bánh rán/ hải sản/ gà rán…]
[Hôm nay em đọc một cuốn sách, chủ yếu nói về… (đã lược bỏ vài trăm từ)]
[Hôm nay em đã gọi điện thoại hỏi thăm gia đình, Lý *, Vương *, Lưu * tình hình rất phức tạp (đã lược bỏ N từ)]
[Hôm nay em ra ngoài tập thể dục, nhảy dây/ chạy/ bơi…]
Nhìn đến tin cuối cùng, Giang Miểu vùi mình vào trong gối kêu một tiếng, xấu hổ buồn bực điên cuồng rung chân.
Phiền muộn khiến tinh thần và thể xác của cô đều mệt mỏi.
Về sau cô không bao giờ gửi tin nhắn Wechat nữa.
Cô muốn gỡ cài đặt, chặn thông báo, dù sao cũng không có ai trả lời lại….
Tìm tìm kiếm kiếm, lạnh lẽo lạnh lẽo, thê thê thảm thảm.
Lần này sao mà sầu thảm quá đi!
Vài ngày sau, thông báo bắt đầu trại hè được gửi đến nhóm giáo viên.
Gần như cùng lúc đó, Lý Thần cũng gọi điện thoại đến.
Cô còn chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã nói không ngừng nghỉ.
“Tớ đã chuẩn bị cho cậu một chai xịt chống nắng nhập từ nước ngoài về, cậu vào doanh trại, cứ một tiếng xịt một lần, không được để sót góc nào.
Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của cậu không thể tùy tiện phơi thành trứng kho được… Tớ là người đầu tiên không đồng ý!”
Giang Miểu cảm thấy ấm áp: Cảm ơn cậu nha.”
“Được rồi, ngày mai cậu xuất phát.
Chiều nay, kem chống nắng sẽ được giao tới, cậu nhớ cất vào trong hành lý.”
“Nhớ rồi.”
“Vậy…”
Vừa nghe cô ấy muốn cúp máy, Giang Miểu vội vàng gọi: “Cái kia… Tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
Ở đầu bên kia, vẻ mặt Lý Thần như người da đen đầy dấu chấm hỏi*.
Chuyện gì mà có thể khiến Giang Miểu không ngại mà muốn học hỏi vậy?
*img
”Cậu nói đi…”
Cô cắn môi, ngập ngừng nói: “Là thế này, tớ có một người bạn đang gặp rắc rối trong chuyện tình cảm.
Tớ nghĩ cậu có kinh nghiệm tình trường phong phú, với trí thông minh của cậu nhất định có thể…”
Lý Thần sốt ruột ngắt lời: “Bỏ qua khúc dạo đầu, vào thẳng vấn đề đi…”
“Khụ khụ.”
Cô ho khan vài tiếng tiếp thêm can đảm, không có gì mà không dám hỏi, bình tĩnh lại.
“Nếu cậu liên tục gửi tin nhắn cho ai đó, nhưng người ta không trả lời, cậu nói xem người này có ý tứ gì?”
Lý Thần cười ái muội: “Đàn ông à?”
“Cô ấy… cô ấy nói là vậy.”
Lý Thần nghe thấy cô gái nhỏ lắp bắp thì cảm thấy buồn cười, nhưng da mặt Giang Miểu vốn mỏng, không cần thiết phải vạch trần.
Cô nghiêm túc trả lời Giang Miểu: “Thái độ cảm tình của người đàn ông được chia làm ba loại.
Chủ động là tương đương với thích, bị động là đối phó, còn làm lơ thì hiển nhiên là không, quan, tâm.”
“Không quan tâm à?”
Giang Miểu lẩm bẩm lặp lại, chán nản cụp mắt, cảm giác mình vốn đã nhỏ bé nay lại còn hoàn toàn bị đè xuống mấy mm nữa thành người lùn.
Cúp điện thoại, cô bị đả kích trầm trọng, kéo lê cơ thể lên giường.
Người ta còn thiếu điều chưa thẳng thừng từ chối mình thôi, còn gì mà không rõ.
Giang Miểu tức giận thề thốt.
Về sau không bao giờ gửi tin nhắn cho anh nữa.
Nếu như gặp nhau thì cũng sẽ đi đường vòng.
Tuy rằng rất là buồn nhưng lòng tự trọng là chiếc ô cuối cùng của cô, cô không thể đánh mất nó.
Cô đã thức trắng đêm.
Ngày hôm sau, Giang Miểu mang theo đôi mắt đầy tơ máu đúng giờ tập trung ở cổng trường.
Chiếc va li không lớn, nhưng chứa đầy chai xịt chống nắng mà Lý Thần gửi cho cô.
Thầy Lục ở bên cạnh ríu rít nói chuyện với cô, nhưng cô không để ý mà chỉ thuận miệng đáp lại hai câu.
Không bao lâu, xe buýt đưa đón bọn họ đã tới.
Giang Miểu vừa lên xe đã tìm vị trí dựa ra sau, bởi vì quá buồn ngủ nên vừa ngả đầu là ngủ thiếp đi, không cảm nhận được có người ngồi chỗ bên cạnh mình.
Xe chậm rãi chạy đến nơi, cô mơ màng tỉnh lại.
Lúc tầm mắt mơ hồ nhìn ra ngoài, cô trợn mắt há mồm vì hàng chữ lớn kia.
—— Đội Phòng Cháy Chữa Cháy Diêm Thành.
Trong lòng cô rơi “lộp bộp”, có lẽ… Sẽ không xui xẻo đến vậy chứ?.