Nước Sôi Lửa Bỏng FULL


Cuối tháng, ba Giang ra ngoài công tác.

Bất đắc dĩ, Giang Miểu vẫn duy trì tần suất mỗi tuần về nhà ăn cơm hai lần.
Giang Miểu đã ăn những món ăn gia đình giản đơn như thế này nhiều năm, có không ngon thì cũng đã quen rồi.

Cô cúi đầu nuốt món cải thìa mặn đến mức đắng chát, nhai như nhai sáp.
“Thứ sáu tuần sau là sinh nhật bà ngoại con, con nhớ qua sớm với bà.”
Giang Miểu nghi ngờ hỏi: “Nếu nhớ kỹ như vậy thì sao mẹ lại không qua mừng sinh nhật chung với bà?”
Mẹ Giang đã mệt mỏi trên trường cả ngày, bà dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Mẹ và bà đều nóng tính khó chiều, bà chê mẹ phiền, mẹ ngại bà cằn nhằn, vừa thấy mặt là cãi nhau không ngừng.

Bà càng già thì càng cố chấp, bây giờ lại còn bị cao huyết áp, mẹ cố gắng trốn được thì trốn, không lại khiến bà tức giận hại thân.”
Nói đến đây, dường như bà nhớ tới chuyện gì đó nên nhỏ giọng dặn dò: “Còn nữa, chuyện lần trước con nằm viện, mẹ tốn không ít công sức mới giấu được bà.

Con khéo léo một chút, đừng có lỡ lời nói lộ ra, bà lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích thích đâu.”
Giang Miểu gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Ăn cơm xong, Giang Miểu theo thói quen thu dọn bàn ăn và rửa chén, ném bát đũa bẩn vào bồn nước.

Mẹ Giang ở đằng sau gọi cô, cô không quay đầu lại, nhẹ nhàng “dạ” một tiếng: “Con và cái cậu Kỷ Viêm kia chia tay thật rồi à?”
Nhịp thở của cô dồn dập, nước từ vòi chảy xuống lạnh giá đến mức khiến cô run rẩy.

Suy nghĩ dần bay xa, cô đáp qua loa có lệ với mẹ: “Như ý của mẹ rồi đấy.”
Mẹ Giang tựa vào khung cửa, giọng điệu ôn hòa, lên tiếng: “Con còn nhỏ, thỉnh thoảng đi nhầm đường cũng không có gì đáng ngại, học cách dừng lại kịp thời trước lúc bị tổn thương cũng là một cách để trưởng thành.”
“Con hiểu ạ.”
Mẹ Giang hiếm khi nói chuyện nhỏ nhẹ như thế, Giang Miểu cũng ngoan ngoãn nghe.
Giữa mẹ và con đâu thể giận dỗi nhau lâu, nhiều nhất cũng chỉ bất đồng quan điểm trong một việc nào đó, nhưng nói cho cùng vẫn là người một nhà.
Trước khi cô đi, mẹ Giang ra vẻ tùy ý nhắc đến con trai hiệu trưởng đi du học trở về, âm thầm thăm dò ý tứ của Giang Miểu.
Giang Miểu nghĩ, dù sao quãng thời gian này đã xem mắt nhiều lần rồi, thêm một người hay bớt một người cũng không khác gì lắm.

Vì vậy, lần này cô không kiên quyết từ chối nữa, chỉ nói là không thích hình thức xem mắt xã giao, tuy nhiên có thể gặp mặt riêng tư.
Tất nhiên là mẹ Giang không vui, nhưng tốt xấu gì cũng là do con gái nói ra, cuối cùng vẫn chấp nhận yêu cầu của cô.
Hai ngày sau họ hẹn gặp mặt ở một quán cà phê.
Hôm đó sau khi tan học, cô tới quán cà phê từ rất sớm, chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi một ly nước chanh, phát ngốc nhìn gió tuyết ngoài cửa sổ, yên lặng chờ đợi.
Bên cạnh có thêm một người từ lúc nào cô cũng chẳng hay.

Chỉ đến khi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, cô mới hoảng hốt hoàn hồn, phát hiện người đàn ông ngồi phía đối diện.
Người nọ mặc tây trang gọn gàng vừa người, mang gọng kính kim loại nhỏ gọn, đôi mắt dài nhỏ, gương mặt trắng nõn, lịch sự tao nhã, ấn tượng đầu tiên rất tốt.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sự ngượng ngùng nhàn nhạt lan tràn khắp nơi.
Người đàn ông cười lễ phép, mở lời trước: “Xin chào, tôi là Lý Dục.”
Cô cũng cười nhẹ: “Tôi là Giang Miểu.”
Người đàn ông nói: “Tôi hay nghe chủ nhiệm Ngô nhắc đến cô lắm, hôm nay mới có vinh hạnh được gặp, quả thật là như lời bà ấy hay nói, trong vắt tựa nước sông tháng ba,thật sự xinh đẹp.”
Giang Miểu được khen nên hơi xấu hổ: “Anh quá lời rồi.”
Lúc này, Lý Dục tốt bụng đưa thực đơn cho cô, Giang Miểu nói: “Cappuccino là được.”
Người đàn ông gọi nhân viên phục vụ đến, ngoại trừ món của cô còn gọi thêm một ly Americano lạnh.
“Cô thích uống ngọt à?” Anh ta nhẹ giọng hỏi.
“Ừm.”
“Người ta hay nói rằng vị giác và tính cách có liên quan với nhau.

Người thích ăn ngọt thì thường lương thiện, dễ mềm lòng, thuộc chủ nghĩa mộng ảo.”
Giang Miểu thuận theo câu hỏi của anh ta: “Vậy anh thì sao?”
“Tôi thích chinh phục những thứ khó nhằn, càng không có khả năng đạt được thì càng có tính khiêu chiến.”
Cô gái nhỏ bắt được chủ đề, thoải mái tiếp nối câu chuyện: “Chủ nghĩa mạo hiểm hả?”
Người đàn ông nở nụ cười: “Có thể nói như vậy.”
Suốt quãng thời gian sau đó, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, rất nhanh đã uống xong một ly cà phê.

Anh ta lại gọi thêm salad và đồ ngọt, Giang Miểu nghiêm túc nghe anh ta nói chuyện, cũng không biết đã ăn hết đồ ăn từ khi nào.
Người đàn ông như Lý Dục rất thông minh và có chừng mực, nói chuyện chậm rãi, không nói một câu nào dư thừa, càng không nói ra những chủ đề khiến phụ nữ cảm thấy nhàm chán hay bị xúc phạm.
Ngoài ra, Giang Miểu hoàn toàn có thể xác định được một việc, học thức và kinh nghiệm sống của người đàn ông này hiển nhiên là ở trên cô, còn cao hơn cô rất nhiều.
Bởi vì anh ta có thể tiếp được tất cả những đề tài mà cô đưa ra, cho dù là những thứ cao thâm trong lĩnh vực của cô như cổ ngôn và Tứ thư Ngũ kinh, anh ta đều có thể đĩnh đạc đáp lại, khiêm tốn phát biểu ý kiến của mình.
Lúc ra về, người đàn ông muốn đưa Giang Miểu về nhà nhưng cô uyển chuyển từ chối.

Anh ta cũng không kiên trì thêm nữa, chỉ thêm Wechat để sau khi cô về nhà thì báo bình an.

Giang Miểu vừa bước vào nhà, Mạt Lỵ bà tám đã nhắn Wechat đến, gấp gáp hỏi tiến triển của buổi gặp mặt.
Giang Miểu nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm túc đáp lại cô ấy: [Tốt lắm, nhưng không có rung động.]
Sau đó Mạt Lỵ gửi đến một đoạn tin nhắn thoại thật dài, đại ý là tình cảm có thể bồi dưỡng, quan hệ môn đăng hộ đối, có chung sở thích thì mới ổn định được, bảo cô cố gắng tiếp xúc nhiều hơn, những thứ như tình cảm này sẽ bất chợt nảy sinh.
Giang Miểu cũng hiểu đạo lý này, chỉ là cảm thấy những cảm giác kia không phải thứ mà cô muốn.
Mạt Lỵ cười cô khác người,  cô cũng im lặng không phản bác.
Nếu ngay cả đời sống tình cảm cũng không thể khác người, chỉ biết thả mình trôi theo dòng nước, được rồi lại mất đi, vậy cần gì phải phí công bồi dưỡng tính cách độc lập, trực tiếp hoạt động máy móc như người máy không phải còn tuyệt vời hơn sao?
Mấy ngày sau đó, Lý Dục sẽ lựa chọn những lúc thích hợp để gửi những tin nhắn phù hợp.

Hai người không nói chuyện nhiều nhưng cũng không quá lạnh nhạt, nắm rất chắc giới hạn cũng như thời cơ.

Cô còn gặp anh ta thêm hai lần nữa, một lần là ở tiệm sách, một lần là cùng đi xem phim.
Giang Miểu cảm thấy ở cùng với anh ta quả thật rất thoải mái, hai người tự nhiên cứ như là những người bạn lâu năm, nhưng cảm giác cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè, nhiều hơn là không quen.

Đến thứ bảy, cô đi tham gia lớp bồi dưỡng giáo viên ở trường học, buổi tối, Lý Dục hẹn cô đi ăn tối.
Anh ta biết Giang Miểu thích ăn ngọt nên cố ý chọn một nhà hàng Pháp nổi tiếng về đồ ngọt, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Giang Miểu nếm thử một chút rượu vang, đôi má ửng hồng.

Cô không dám uống nhiều, vừa chạm môi rồi thôi.
Nhà hàng nằm ở tầng sáu của một câu lạc bộ tư nhân.

Hai người vừa mới ăn xong món chính thì trên lầu đột nhiên náo loạn, một mùi cháy khét thoang thoảng truyền đến, sau đó càng lúc càng nồng.
Người ở lầu trên hoảng hốt chạy xuống, một người phụ nữ mang giày cao gót hô lớn: “Cháy rồi!”.
Người trong nhà hàng hầu như đều đứng bật dậy.

Lúc này, nhân viên phục vụ bắt đầu vừa xin lỗi vừa sơ tán khẩn cấp đám người đến vị trí của lối thoát hiểm.

Lý Dục cực kỳ bình tĩnh, một tay xách túi nhỏ của Giang Miểu lên, một tay kéo cô bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Suốt cả quãng đường, đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, không gian trong lối đi lại nhỏ, người người lại tụ tập chạy xuống nên khó tránh khỏi va chạm.
Giang Miểu đang đi theo phía sau Lý Dục thì bên người đột nhiên có một quý bà chạy vượt lên, mông đẩy qua.

Giang Miểu gầy yếu bị đẩy như vậy lập tức va vào tường, nhất thời hụt chân, cả người ngã sấp xuống, đầu gối va vào bậc thang.

Cũng may Lý Dục ở đằng trước kịp thời đỡ được cô, suýt nữa thì đã lăn xuống.
Hai người giữ nguyên tư thế như vậy cho đến khi những người phía sau lục tục lướt ngang qua rồi chạy xuống dưới, đến khi đám người hầu như đã đi hết thì Lý Dục mới đỡ người đứng dậy.
Anh ta dịu dàng hỏi: “Cô sao rồi?”
Giang Miểu đau đến nhíu mày: “Không có gì, đầu gối đập xuống đất thôi.”
“Cô thử xem còn đi được không?”
Cô thử nâng cái chân đang tê dại lên, nhưng vừa cử động đã cảm thấy đau đớn vô cùng.
Lý Dục thấy trán cô rớm mồ hôi lạnh, yên lặng vài giây rồi nói: “Thất lễ rồi.”
Sau đó, anh ta không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của Giang Miểu, trực tiếp ôm ngang cô lên, đi từng bước ổn định xuống lầu.
Vốn Giang Miểu còn muốn lên tiếng từ chối, nhưng chợt nghĩ lại, chân mình bị thương không đi được cũng có nghĩa là đang lãng phí thời gian của anh ta, về công về tư, anh ta làm như thế cũng có lý.
Hai người đi không bao lâu đã đến tầng trệt, mở rèm cửa, vừa bước ra khỏi cổng lớn của câu lạc bộ thì đã va phải một người.
Lý Dục dừng lại, giọng nói đầy vẻ áy náy, nói: “Ngại quá.”
Giang Miểu nghe tiếng thì hơi ngước mắt lên, sau đó tầm mắt lập tức dừng lại, cũng quên cả thở.

Vận khí cỡ này cũng giống như đi mua vé số trúng được giải độc đắc vậy.
Người bị va trúng không phải ai khác chính là ba vị phật của đại đội phòng cháy Diêm Thành, gồm có Kỷ đại đội trưởng mặc quân trang, còn có tả hữu hộ pháp Lộc Bạch và Giang Mục võ trang hạng nặng.
Mặt Kỷ Viêm không cảm xúc, trông không khác gì lúc thường ngày.

Chỉ có điều, khi ánh mắt từ gương mặt của Giang Miểu chuyển đến trên người Lý Dục thì nhanh chóng trở nên lạnh lẽo đến mắt thường cũng thấy được.
“Các cậu vào xem hiện trường trước đi.”
“Vâng.”
Hai người nhìn đến ngơ ngác lập tức đồng thanh đáp, bọn họ cũng không muốn ở lại xem cảnh tượng kích thích như vụ nổ vũ trụ này dù chỉ một giây.
Lý Dục cũng là người biết quan sát sắc mặt, vừa nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Giang Miểu và vẻ thù địch của người đàn ông, anh ta lập tức cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
Đội trưởng Kỷ nhìn chằm chằm gò má của Giang Miểu, còn ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người cô thì sắc mặt càng khó coi hơn, trầm giọng hỏi: “Bị thương ở đâu?”
Giang Miểu vốn không muốn để ý đến anh, nhưng ngại tình huống xấu hổ hiện giờ không thích hợp, chỉ có thể căng da đầu đáp: “Đầu gối bị va phải thôi, không nghiêm trọng.”
Người đàn ông nhíu mày, giọng điệu không cho phép từ chối: “Bị thương có nặng hay không thì phải để bác sĩ kiểm tra rồi mới biết, đến bệnh viện kiểm tra vết thương trước đã.”
Giang Miểu nhìn gò má anh tuấn âm trầm đầy tính xâm lược của anh, không muốn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại không biết từ chối như thế nào.

Ngược lại, Lý Dục bị gạt qua một bên lại lễ độ nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, bây giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay.”
Kỷ Viêm không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn anh ta như có lực sát thương như vạn tiễn xuyên tim.
Lý Dục ôm Giang Miểu đi ngang qua, lồng ngực người đàn ông nóng lên, nhịn không được thốt ra: “Giang Miểu.”
Hai người phía trước dừng bước lại, Lý Dục xoay người, cô gái nhỏ trong lồng ngực mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh.
Kỷ Viêm tỉnh táo lại, bỗng chốc lại phát hiện mình đang làm chuyện ngu xuẩn, anh mấp máy môi, lại nói: “Không có gì.”
Lúc này, bên trong vang lên tiếng thúc giục của Giang Mục.

Có nhiệm vụ trên vai nên Kỷ Viêm cũng không thể ở lại quá lâu, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt Giang Miểu vài giây rồi xoay người đi vào bên trong.
Chờ đám người rời đi, Lý Dục nhàn nhạt hỏi cô: “Cô có quen biết với vị quân nhân hồi nãy ư?”
Giang Miểu không cảm thấy rằng mình và Lý Dục đã thân đến mức có thể nói về chuyện riêng tư, chỉ thuận miệng trả lời qua loa: “Cũng xem là vậy, trước kia anh ấy là lính dưới trướng của ông ngoại tôi.” Giang Miểu nói thêm một câu chẳng liên quan (*) gì: “Anh ấy rất kính trọng ông ngoại tôi.”
(Gốc là牛頭不對馬嘴(đầu bò sai miệng ngựa: nghĩa là nói một thứ gì đó không liên quan)
Nói đến đây, Lý Dục bỗng nở một nụ cười.

Anh ta biết là sẽ không thể hỏi ra được sự thật gì nên chỉ đơn giản là tán gẫu một vài chuyện vụn vặt để giảm bớt đau đớn trên đầu gối của cô.
Phòng bếp ở lầu tám bốc cháy, nhưng thế lửa không tính là quá lớn, chỉ có điều khói bốc mù mịt, phí chút thời gian mới dập tắt được hoàn toàn.
Kỷ Viêm chỉ huy những người khác xử lý hậu quả.

Hai anh em Lộc Bạch và Giang Mục đã xung phong ra trận hiện giờ người đầy bụi đất ngồi trên bậc thang bằng đá, một hơi uống hết cả chai nước.

Hai người trò chuyện vài câu, đề tài câu chuyện tự nhiên dời đến trên người Kỷ Viêm.
Lộc Bạch lau gương mặt dơ hầy: “Tôi đã nói là tâm trạng của Đội trưởng Kỷ dạo này không tốt mà, cũng khá lâu rồi đấy.

Thì ra không phải là thời kỳ tiền mãn tinh mà là đã mất cô giáo Giang.”
Giang Mục nói tiếp: “Theo tôi, đã làm công việc này thì phải bỏ hết toàn bộ ảo tưởng cái gì mà trai gái đủ đầy, gia đình mĩ mãn đi, cứ thành thật làm một con cẩu độc thân rồi cô đơn cả đời đi thôi.”
“Cậu nhìn Đội trưởng Kỷ kìa, có gương mặt, có thân hình, có địa vị xã hội, tiền trong thẻ dù không nhiều như mấy tên phá của nhưng nhân phẩm có thể ăn đứt bọn chúng luôn.

Nhưng rồi sao, có mẹ thì mẹ mất sớm, có vợ thì vợ lại chạy mất, có khổ cũng không nói nên lời, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống thôi.”
Nói đến đây, Lộc Bạch đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nghiêng đầu hỏi cậu ta: “Nói đến chuyện này thì tôi càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Cậu nói xem bác gái đã yên tĩnh đợi ở viện điều dưỡng mấy năm rồi, tuy rằng không tính là thân thiện với Đội trưởng Kỷ nhưng cũng chưa từng làm chuyện gì khác thường, sao bỗng nhiên lại uống thuốc ngủ?”
“Tâm tư của bác gái thì ai mà biết được.”
Lộc Bạch ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Hơn nữa, chiều hôm đó không phải bác gái được đưa đến bệnh viện cấp cứu sao? Sau này khi chuyển đến phòng bệnh nặng, tôi còn lén nghe được y tá Ninh nói chuyện với Đội trưởng Kỷ rằng đêm trước đó có người đến thăm bà ấy, ôi… cậu nói xem chuyện này có liên quan gì hay không?”
Giang Mục lắc đầu: “Có quỷ mới biết.

Tôi chỉ biết là cho dù Diêm Vương đến lấy mạng bà ấy thật thì với cái tính tình kia của Đội trưởng Kỷ, anh ấy cũng sẽ tính lên đầu mình mà thôi.”
“Lão Kỷ đáng thương thật, trên lưng không hiểu sao lại cõng hai mạng người, giờ vợ cũng không còn, tôi cũng không biết sau này làm sao anh ấy còn cười được nữa đây.”
Lộc Bạch cũng thở dài một tiếng: “Thảm, thảm thật…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui