Trong rèm lụa, sóng đỏ chăn lật, đóng cảnh uyên ương ghen chết tiên.
Da thịt sáng sủa trắng nõn của nữ tử bởi vì kích tình mà ửng đỏ, giống như sắp bị tách ra cả đời, sẽ không còn được gặp mặt, ngón tay ngọc thon dài của nàng ôm nam tử thật chặt, ra sức lắc vòng eo.
"Tướng quân, đừng xa cách thiếp. . . Không cần. . ."
"Ta cũng không muốn!"
Ngày đó hắn bị cho đòi vào cung hết sức khẩn cấp, chính là vì biên cương bị man tộc xâm phạm, mà hắn nhất định phải lập tức thống lĩnh đại quân tiến về phía biên cương trong vòng ba ngày.
Man tộc đáng chết cắt đứt thời gian đoàn viên thật tốt của hắn và thê tử.
Ân ái xong, nử tử nằm ở trong lồng ngực trần truồng dầy rộng của nam tử.
"Tướng quân, chuyến này phải đi bao lâu?" Nàng nâng mắt đẹp lên hỏi.
"Song nhi, ta sẽ mau mau trở về."
Chuyện chiến tranh, ai cũng không biệt sẽ kéo dài bao lâu.
"Thiếp và hài tử sẽ đợi ngài."
"Hài tử? Hài tử nào?"
"Mấy ngày trước đây thiếp ăn không ngon, lại thường thấy đau bao tử, mẹ không yên lòng thiếp, liền gọi đại phu chẩn mạch cho thiếp, mới biết thì ra là thiếp đã có thai hai tháng."
Nam tử ngốc lăng ở trong khiếp sợ khổng lồ, không thể tin được nói: "Ta. . . . Ta sắp làm cha!"
Nử tử xấu hổ gật đầu, xác nhận tin vui làm người ta mừng như điên này.
Đêm khuya mười hai giờ, trong các loại quán ăn đêm ở Tokyo vẫn có tiếng người ồn ào, ánh đèn sáng như ban ngày.
Cung Đằng Á Hi là người pha rượu hàng đầu trong tiệm, mặc dù hắn xấu hổ không biết ăn nói, cũng không dỗ con gái vui vẻ, nhưng hắn luôn không tự chủ tản mát ra mùi vị như mật, hấp dẫn từng con bướm xinh đẹp tới hút mật.
"Bao nhiêu?"
Một phụ nữ trung niên mặc đồng phục ngồi xuống ở bên quầy bar, lặng lẽ hỏi hắn một câu.
Cung Đằng Á Hi cười cười, đang muốn lắc đầu cự tuyệt thì một người đàn ông ăn mặc hoa lệ quyến rũ ngàn vạn đi tới đây, dậm chân một cái bên cạnh người phụ nữ trung niên.
"Tiểu Á Hi chưa bao giờ tiếp khách! Hắn a, là hàng không bán, không bằng anh hưởng thụ thế giới hai người với em được không?"
"Trong quán rượu trai bao thậm chí có hàng không bán? Có lầm hay không?"
"Đi, chúng ta đi uống rượu."
"Được, được, được."
Cung Đằng Á Hi vô cùng cảm kích Thứ Tỉnh luôn giúp hắn giải quyết xong những khách nữ coi trọng hắn.
Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Á Hi có bộ mặt con nít chẳng khác gì chiêu bài trong tiệm.
Á Hi tuấn mỹ mang theo một chút mềm mại ngượng ngùng thường hấp dẫn rất nhiều ưu ái của những phụ nữ đã kết hôn, nhưng hôn nhân không hạnh phúc, tất cả mọi người rất muốn yêu thương hắn.
Cũng vì vậy, lão bản Jerry cho hắn tiền lương nhiều gấp đôi, thuê hắn đảm nhiệm người pha rượu trong tiệm quan hệ xã hội này, chẳng khác gì là đem một miếng thịt béo hương vị ngọt ngào ngon miệng treo ở cửa, khiến mỗi vị khách nữ nhìn thấy lại ăn không được.
"A, anh chính là thiếu niên thần toán trợ giúp người ta trúng một trăm ngàn trên tin tức hôm nay!" Một nữ khách hàng nhận ra Cung Đằng Á Hi, chỉ hắn kêu to.
Cung Đằng Á Hi nhất thời đỏ mặt, chai rượu đang điều chế trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, hắn vội vàng cất chai rượu.
"Chị nhận lầm người."
Cung Đằng Á Hi theo bản năng mở miệng phủ nhận.
"Không thể nào! Anh xem, hình ở trang đầu tờ báo thật lớn!" Nữ khách hàng mở ra tờ báo trong tay, chỉ vào tấm hình rực rỡ màu sắc.
Cung Đằng Á Hi nhìn cũng không dám nhìn, vội vàng xoay người cúi đầu sửa sang lại tủ rượu. Hắn luôn luôn khẩn trương đổ mồ hôi khi nói chuyện với người xa lạ, huống chi là một người gây sự xa lạ.
"Chị thật, thật nhận lầm người!"
Những người khác cũng bị tiếng kêu gào của nữ khách hàng hấp dẫn tới, Thứ Tỉnh mới vừa rồi đi mất cũng quay trở lại, những nhân viên nam và khách nữ khác cũng rối rít túm tụm lại, bao bọc vây quanh quầy bar.
"Thật, không nghĩ tới Á Hi thật sự là thần toán! Thật là khó tưởng tượng đó! Hắn bình thường thật yên tỉnh, không thích nói chuyện, không nghĩ tới hắn lại là người lợi hại như vậy!"
"Á Hi, cậu thật là thâm tàng bất lộ đó!"
Lúc này, gương mặt Cung Đằng Á Hi trướng đến đỏ như trái táo, giống như có một ngọn lửa từ trong thân thể không ngừng thiêu đốt tới trên mặt, lên đỉnh đầu, khiến cho hắn sắp nổ tung.
Cảm thấy hô hấp cứng lại, Cung Đằng Á Hi rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt tò mò của mọi người, chạy trốn ra từ cửa nhỏ trước mắt mọi người.
Cung Đằng Á Hi vừa đi ra khỏi cửa nhỏ, tiếp xúc được không khí trong sạch, nhất thời hít một hơi thật sâu.
Mới vừa rồi thật là hù chết hắn!
Cung Đằng Á Hi căn bản không dám trở về nữa, hắn định ngồi cả đêm trên ghế đẩu ở công viên, cuối cùng còn mơ mơ màng màng ngủ đi. Đợi đến sắc trời sáng, hắn mới đem theo ý thức mơ hồ đi về nhà.
Ai ngờ hắn đi ở lối đi bộ, bị một vài người ra cửa mua thức ăn nhận ra, hắn lập tức mắc cỡ cúi đầu bước nhanh chạy về nhà.
Phịch một tiếng, khóa lại cửa, Cung Đằng Á Hi tựa tại cạnh cửa thở.
Cảm thấy người khó chịu kinh khủng, cảm thấy mọi cử động của mình đều bị người nhìn kỹ, không thể làm chuyện mình thích theo ý mình.
Trời ạ, hắn có thể thay đổi thời gian không thể? Sớm biết hắn cũng không giúp cha lười biếng cha mở hàng! Tất cả đều là ông ấy làm hại!
Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ cửa kéo về thần trí của Á Hi.
Cung Đằng Á Hi vừa mở cửa, còn chưa thấy rõ ràng người đến là ai, liền bị một đôi tay mạnh mà có lực kéo đi qua, cả người không vững ngã vào trong một lồng ngực thật dày.
Trong nháy mắt, hắn sững sờ.
"Anh rốt cuộc tìm được em!"
Từ trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm trầm thấp đậm đà, giống như gió xuân phất qua lòng hắn, khiến Cung Đằng Á Hi cảm thấy thật thoải mái, nhưng. . . .
Hắn đột nhiên đẩy lồng ngực trước mắt ra, muốn ngẩng đầu lên thấy rõ người tới.
"Anh là ——"
Cung Đằng Á Hi còn chưa hỏi xong, lập tức trước mắt choáng váng, cả người bị kéo qua lần nữa, một vật thể ấm áp dán lên môi của hắn.
Cung Đằng Á Hi mở to mắt, gương mặt không dám tin. Bởi vì quá kinh hãi, hắn nhất thời sững sờ, không có làm ra cử động phản kháng.
Đợi đến đầu lưỡi linh xảo khuấy động trong môi hắn, cũng nhẹ nhàng phớt qua hắn hàm răng thì hắn mới đột nhiên ý thức được một chuyện ——
Trời ạ, hắn lại bị cường hôn rồi !
Hai tay hắn vung loạn, dùng sức đẩy lồng ngực cứng như đá không ngừng dựa sát vào.
Hắn sắp không thể hít thở!
Cứu. . . . . . Cứu mạng!
Lâu giống như qua mấy đời, Quan Long Tam mới giống như sói đói thoả mãn, chậm rãi buông Cung Đằng Á Hi chịu đủ kinh sợ ra.
Ánh mắt hắn mờ mịt, khóe miệng nâng lên khẽ mỉm cười.
"Anh cuối cùng tìm được em rồi ! Song nhi, anh tìm em đã lâu, tìm thật khổ!"
Trong mắt Cung Đằng Á Hi nổi lên một tầng ánh nước bị khi dễ cũng vô lực phản kháng, hắn ra sức bôi đôi môi, ý đồ lau dấu vết nước bọt bị khi dễ phía trên.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm người bộ dạng xinh xắn lại là người háo sắc không hơn không kém này.
"Song nhi? Song cái đầu ngươi!" Người này nhất định là kẻ điên!
Quan Long Tam chậm rãi đeo mắt kính lại, nhăn mày đưa mắt nhìn tên thiếu niên gầy yếu mảnh khảnh trước mắt.
Hắn có vẻ yếu đuối không xương, vô cùng cần người ta bảo vệ, nhưng ánh mắt lại để lộ ra một cỗ ý chí kiên cường, đó là ánh mắt của Lãnh Song Nhi mà hắn quá quen thuộc.
Một hồi lâu, hắn phát ra nghi vấn: "Song nhi, em không nhớ anh?"
Đây là kết quả hắn bất ngờ.
Cho dù cô biến thành nam nhân, hắn cũng nhận ra được! Hắn thấy bộ dáng xấu hổ cười khúc khích trên màn hình, chỗ nào cũng giống cô ở cổ đại như đục.
Huống chi bây giờ hắn là thần toán, hắn không thể nào không nhận a mình.
Hắn là Quan Long Tam, trượng phu kiếp trước của hắn!
Cung Đằng Á Hi nắm chặt hai quả đấm, rốt cuộc không thể nhịn được bạo rống một tiếng: "Nhớ cái đầu ngươi á! Tôi tên là Cung Đằng Á Hi! Bệnh thần kinh!"
Pằng một tiếng, Cung Đằng Á Hi tát một cái lên mặt Quan Long Tam, tiếp theo là tiếng mang đóng cửa mạnh mẽ.
Cung Đằng Á Hi tựa cạnh cửa, phủ ngực phập phồng không ngừng thở dốc.
Gặp quỷ, một người đàn ông không biết ở đâu chạy tới, chẳng những cường hôn hắn, còn luôn miệng kêu tên hắn căn bản chưa từng nghe.
Song nhi, Song nhi, tên này hắn căn bản chưa từng nghe!
Hắn trăm phần trăm nhận lầm người!
Cung Đằng Á Hi không tự chủ lau môi mềm mới vừa rồi bị khi dễ sưng đỏ, phía trên hình như vẫn còn nhiệt độ của người ta.
Tim của hắn đập thật là nhanh!
Cung Đằng Á Hi lắc đầu một cái. Trời ạ, hắn bị cường hôn rồi, nhưng sao một chút cảm giác chán ghét cũng không có? Chẳng lẽ hắn cũng bị lây bệnh thần kinh?
Cửa phía sau bị đánh nặng nề, thật giống như sắp bị đập nát rồi.
"Em đừng muốn chạy trốn anh! Đi ra gặp anh một lần có được hay không? Song nhi. . . ."
Cung Đằng Á Hi cả kinh, cả người nhảy dựng lên, bị dọa cho sợ đến vội vàng tránh đi, chạy qua lấy cái ghế, mang tất cả những món có thể tới chận cửa lại.
Rầm rầm rầm đụng ba tiếng, tiếng vang lớn đến giống như động đất dọa người.
Cung Đằng Á Hi đổ mồ hôi lạnh, cố ý giả bộ hung ác hô to với cánh cửa: "Ngươi. . . ngươi đi mau. . . . Không đi. . . . Tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Vừa thốt lên đe dọa xong, quả nhiên ngoài cửa không có động tĩnh.
Cung Đằng Á Hi nghiêng tai lắng nghe thanh tĩnh bên ngoài, xụi lơ giống như bong bóng bị xì tựa bên đống đồ nhà thật cao.
Dọa chết người! Ở đâu ra người khủng bố như vậy?
Đúng rồi, không phải người nọ đã xem tin tức rồi nên chạy đến tìm hắn xin xem bói ?
Mấy ngày nay hắn đã gặp phải nhiều thứ người như thế, mỗi hắn đều mất thật lớn hơi sức mới bỏ rơi.
Cung Đằng Á Hi làm sao cũng không nghĩ đến vì gặp may mà phiền toái liên tiếp tới.
"Con đang làm gì? Dọn nhà à?"
Cung Đằng Thái Lang ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, mới biếng biếng nhác nhác từ bên trong phòng đi ra. Hắn chỉ phủ một áo lót mỏng manh, nơi hốc mắt còn có ghèn.
"Không. . . ." Cung Đằng Á Hi chưa tỉnh hồn, bị hù đến cả nói chuyện cũng cà lăm, ". . . ."
"Tới?" Cung Đằng Thái Lang cả kinh nhảy dựng lên. "Là chủ cho thuê nhà tới sao? Này này này. . . . Á Hi con có đủ tiền chưa? Làm sao bây giờ? Chúng ta nợ ba tháng tiền mướn phòng!"
"Không. . . . ." Cung Đằng Á Hi thở gấp lắc đầu một cái.
"Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Nhìn hắn xanh cả mặt, mặt ướt mồ hôi, nhất định là có chuyện. "Đến đây, uống một ngụm trà chậm rãi nói."
Cung Đằng Thái Lang nâng Cung Đằng Á Hi mềm nhũn lên ghế nhỏ bốn chân, rồi ngồi lên ghế sa lon.
Cung Đằng Á Hi lấy hơi, ổn định hô hấp xong, nói cho hắn biết từ đầu đến cuối những chuyện vừa mới xảy ra ngoài cửa, trước mắt chỉ có Cung Đằng Thái Lang.
Sau khi Cung Đằng Thái Lang nghe xong, nắm lấy bả vai Cung Đằng Á Hi lắc mạnh.
"Theo như con hình dung, người vừa rồi có phải xã hội đen không?"
"Có thể! Âu phục đen, giày da đen, còn mang theo một cái kính đen, trên người hắn có một cảm giác uy nghiêm làm người ta sợ!"
Không sai, hắn nhất định là bị hù bởi khí thế uy nghiêm của hắn, cho nên tim mới đập nhanh như vậy, cũng không phải vì nụ hôn không giải thích được kia.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Cung Đằng Thái Lang bị dọa cho sợ đến ôm lấy Cung Đằng Á Hi.
"Con không biết! Hắn hình như nhận sai con, sẽ không có phiền toái gì chứ?"
Cửa bị gõ vang lần nữa.
Cung Đằng Á Hi ổn ổn tâm tình bất an, thẳng lưng.
"Cha, con sẽ bảo vệ cái nhà này, bất kể người kia rốt cuộc muốn làm cái gì, con đều sẽ không để cho hắn phá hư cái nhà này."
Chỉ cần về đến nhà, Cung Đằng Á Hi sẽ đặc biệt trở nên dũng cảm.
Thật ra thì Cung Đằng Á Hi cũng có trăm cái bất đắc dĩ.
Trời mới biết hiện tại hắn cũng sợ tới mức tóc cũng run, nhưng hắn cũng không thể mềm yếu giống cha.
Trong hai người nên có một người kiên cường, nếu không làm sao có dũng khí đối mặt nguy hiểm trước mắt.
Nói xong, hắn bước dài một bước, đang muốn dùng tay xoay tay cầm cái cửa thì ngoài cửa truyền ra giọng nữ thanh thúy!
"Thái Lang tiên sinh, tôi là ký giả tạp chí Tân Nhật. Chúng ta đã hẹn buổi chiều gặp mặt, mời mở cửa được không? Thái Lang tiên sinh, ông ở đâu?"
Ký giả?
Cung Đằng Á Hi quay đầu lại nhìn về phía Cung Đằng Thái Lang, lại thấy Cung Đằng Thái Lang gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười lúng túng.
"Xem ba thật là mau quên, ngay cả hẹn ký giả ba cũng quên! Ha ha, là ba hẹn á!"
Sắc mặt Cung Đằng Á Hi bị che lên một tầng đen, hắn lạnh lùng nói: "Không phải con đã nói con không muốn tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn của ký giả? Khiêm tốn khiêm tốn, con muốn giữ vững khiêm tốn!"
Cung Đằng Thái Lang không đợi Cung Đằng Á Hi bộc phát núi lửa, lướt qua hắn đi trước mở cửa, trong miệng còn ha ha cười nói:
"Ba có nói với ký giả chỉ chụp hình trong nhà chúng ta, không làm sưu tầm cá nhân con. Con yên tâm, sẽ không phiền đến con, tuyệt sẽ không mang đến phiền toái cho con."
Mặc dù không phải tên kỳ quái vừa rồi gõ cửa, nhưng hắn vẫn rất không vui vẻ.
Hiện tại hắn chỉ muốn yên lặng qua cuộc sống của mình, thần toán gì, hư danh gì, chỉ mang đến phiền toái cho hắn mà thôi!
Cung Đằng Á Hi nhìn Cung Đằng Thái Lang sợ hãi mở cửa, trong lòng vẫn tức giận khó tiêu, ngay tại lúc Cung Đằng Thái Lang mở cửa thì hắn lại trợn mắt há mồm nhìn phía trước.
Tại sao quái nhân kia lại xuất hiện?
Chỉ thấy Quan Long Tam âm trầm đứng ở miệng, phía sau là nữ ký giả cầm micro chào hỏi.
Mà dấu năm ngón tay trên mặt Quan Long Tam vẫn có thể rõ ràng thấy được. . . . . .
Đó là hắn đánh!
Quan Long Tam đứng ở ngoài cửa chau mày kiếm chết chặt nhìn gương mặt sợ sệt đó, Cung Đằng Á Hi thật giống như căn bản không muốn gặp hắn.
Kiếp này Song nhi biến thành thiếu niên mảnh khảnh trước mắt mới vừa thưởng hắn một cái tát cùng một cánh cửa đóng, hắn cho mình là lũ lụt thú dữ sao?
Không, hắn là trượng phu của hắn!
Hắn nên vui sướng nghênh đón mình, mà không phải coi hắn là biến thái thích ăn đậu hũ!
Quan Long Tam hết lòng tin mình tuyệt sẽ không nhận sai linh hồn quen thuộc dưới thân xác kia, cho nên hắn rất tin nguyên nhân Song nhi cự tuyệt hắn là cô đang trốn tránh mình.
Nhưng tại sao cô muốn trốn tránh mình?
Tất cả nhất định có liên quan tin tức Song nhi mất tích hắn nhận được lúc từ biên quan về nhà!