Tô Uyển Ninh và Lý Hải Minh, hai mẹ con đều ngây người nhìn đối phương.
Cái tình trạng này, quả thật là khiến người ta đau đầu.
Đến cuối cùng thì cô gái tên Diệp Tâm Di đó có thân phận gì đây?
“Hai mẹ con đang nói gì mà vui quá vậy?”
Lý Minh Thành từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy biểu cảm của hai người thì liền vui vẻ hỏi.
Lý Hải Minh và Tô Uyển Ninh nhìn nhau, cả hai đều ra hiệu để cho người kia giữ im lặng.
Dẫu sao thì chuyện này cũng chưa biết đầu đuôi gốc ngọn thế nào, nếu để thêm người khác biết thì e là sẽ càng thêm rắc rối.
“Sao vậy? Tại sao lại không nói nữa?”
“À… không, không có gì đâu ba.”
Lý Hải Minh vội lên tiếng trả lời.
Lý Minh Thành im lặng nhìn hai mẹ con rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Tô Uyển Ninh nhìn thấy chồng mình tới thì có vẻ rất ngạc nhiên.
Trước nay, ông ấy chưa từng đến đây với bất kỳ lí do nào.
Tại sao bây giờ, tự dưng lại…
“Ông xã! Tại sao anh lại tới đây?”
Lý Minh Thành im lặng một lúc rồi nhìn vợ của mình.
Ông ta cười cười, đi tới khoác vai con trai của mình rồi nói.
“Hôm nay công việc xong hết rồi nên muốn tới đưa hai mẹ con đi ăn.”
“Thật vậy sao?”
“Bà xã à! Em hình như không tin anh lắm thì phải.”
“Em…”
Tô Uyển Ninh bị chồng chấp vấn như vậy thì cũng không thể phản bác được gì.
Lý Hải Minh nhìn thấy cảnh này thì không thể không bật cười.
“Ba à, ba đừng có bắt nạt mẹ nữa.”
“Ba có bắt nạt gì mẹ con đâu chứ.”
“Được rồi! Ba nói muốn đưa mẹ và con đi ăn tối mà, đi nhanh thôi.”
Lý Minh Thành mỉm cười, gật đầu với vợ của mình.
“Đi thôi.
Em cũng nên cho nhân viên của mình nghỉ sớm một hôm đi nhỉ.”
“Ừm! Em biết rồi.”
Ba người kéo nhau ra khỏi phòng làm việc.
Tô Uyển Ninh gọi Tiêu Lệ đến, dặn dò cô ấy khoá cửa cẩn thận rồi cho phép mọi người ra về.
Đi ngang qua quầy tiếp tân, Tô Uyển Ninh dừng lại trước mặt Tâm Di.
Bà nhỏ giọng nói.
“Hôm nay vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng! Tôi biết rồi, cảm ơn bà chủ.”
Trong một khoảnh khắc đó, Tâm Di lại cứ có cảm giác giống như ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Cô không biết người đó là ai hay chỉ là do bản thân cô tự sinh ra ảo giác.
Nhìn bóng lưng ba người một nhà đi ra khỏi cửa hàng, cảm giác kì quặc lúc nãy cũng biến mất.
“Nè nè! Mọi người mau dọn dẹp đi, hôm nay chúng ta được nghỉ sớm.”
Tiêu Lệ lớn tiếng kêu những người khác mau chóng thu dọn.
Sau khi đâu lại vào đó, bọn họ cũng hùa nhau ra về.
Tâm Di tạm biệt tất cả mọi người, cô một mình lũi thủi đi trở về nhà.
Dọc đường đi, cô ghé vào một cửa hàng tiện lợi để mua chút đồ thì lại vô tình gặp người không muốn gặp.
Thẩm Thiên Nam trên xách trên tay lỉnh kỉnh bao nhiêu túi lớn túi nhỏ.
Bên cạnh anh ta còn có một cô gái với cái bụng tròn trịa đang nhô ra.
Tâm Di vô tình nhìn thấy, im lặng một lúc lâu rồi lướt qua hai người.
Chỉ là cô không ngờ tới, người phụ nữ kia lại kéo cô lại.
Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm vào người trước mặt, lại nhìn vào cái bụng lớn của cô ta để nén lại sự bực dọc của bản thân mình.
“Ngại quá! Cô buông tay ra đi.”
Đới Hân Hân nhếch môi cười, giọng nói mỉa mai.
“Cô… Chẳng phải là người tình cũ của Thiên Nam sao?”
“Tôi và anh ta đã chia tay lâu lắm rồi, phiền cô buông tay tôi ra.”
Đới Hân Hân khẽ buông tay nhưng lại giả vờ giống như mình bị đẩy.
Ngã vào lòng Thẩm Thiên Nam, cô ta nũng nịu nói.
“Thiên Nam! Cô ta đẩy em.”
Thẩm Thiên Nam một tay ôm Đới Hân Hân, tay kia cũng đặt những túi đồ lớn nhỏ xuống.
Ánh mắt hời hợt nhìn về phía cô, anh ta lên giọng châm chọc.
“Tâm Di! Cô vẫn còn ghen tị sao?”
“Ghen tị? Xin hỏi tôi phải ghen tị vì chuyện gì?”
“Vì tôi có được trái tim của anh ấy, còn cô thì không.”
Đới Hân Hân vểnh mặt lên trả lời một cách rất đắc ý.
Tâm Di nhìn biểu cảm của cô ta, càng nhìn lại càng thấy buồn cười.
“Cướp bạn trai của người khác, sài lại món đồ mà tôi đã sài qua… cô cảm thấy bản thân mình có thành tựu lắm nhỉ?”
“Cô…”
“Tôi thế nào? Hửm? Cô cho rằng anh ta yêu cô sao? Suy nghĩ lại xem, nếu như cô không có tiền không có quyền thế thì anh ta có yêu cô không?”
Lời của Tâm Di khiến Đới Hân Hân rất tức giận.
Cô ta níu lấy tay của Thẩm Thiên Nam rồi giận dữ nói.
“Anh xem cô ta nói em thế nào kìa.”
“Bảo bối, đừng tức giận.
Để anh giúp em dạy dỗ cô ta.”
Thẩm Thiên Nam nhỏ giọng dỗ dành Đới Hân Hân.
Tâm Di nhìn một màn này mà chỉ cảm thấy buồn nôn chết đi được.
Lúc này ngẫm nghĩ lại, tại sao lúc trước, bản thân cô lại có thể yêu một kẻ giả tạo như anh ta kia chứ? Đúng là cô bị mù mắt rồi.
Thẩm Thiên Nam buông tay Đới Hân Hân Hân ra.
Anh ta ngang nhiên đi từng bước đến trước mặt cô.
“Cô… Mau xin lỗi vợ của tôi.”
Tâm Di ngẩng mặt, nhíu mày nhìn gã đàn ông bội bạc trước mặt.
Cô trừng mắt, lạnh giọng đáp trả.
“Tại sao… Tôi lại phải xin lỗi cô ta?”
“Cô đẩy cô ấy! Cô ấy đang có thai, lỡ như xảy ra chuyện gì, cô có gánh nổi trách nhiệm hay không hả?”
“Con mắt nào của anh thấy tôi đẩy cô ta? Cô ta có thai thì cô ta có lí sao? Hơn nữa, rõ ràng là cô ta kéo tôi lại, dựa vào đâu bắt tôi phải xin lỗi?”
Gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Tâm Di trừng mắt, một mình đối mặt với hai người kia.
Đới Hân Hân nhìn thấy cảnh này, tức giận đến mức chỉ muốn đến mà đánh vào gương mặt xinh đẹp kia một cái thật đau.
“Bây giờ tôi có thể đi rồi đúng không?”
Tâm Di vừa muốn bước đi thì Đới Hân Hân lại đứng ra chắn trước mặt cô.
Cô ta đưa tay xoa xoa lên cái bụng lớn của mình, ánh mắt nhìn cô đầy khiêu khích.
“Hôm nay, nếu như cô không dập đầu xin lỗi tôi thì đừng mong có thể bước ra khỏi chỗ này.”.