Chớp mắt một cái, là mười giờ đêm.
Tống An Hạo dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Chuyện xảy ra ở Thụy Sĩ, anh không tự mình giải quyết thì không thể được.
Hạ Nguyên từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt cũng vô cùng mệt mỏi.
“Tổng giám đốc! Tôi đã đặt vé máy bay rồi.
Chuyến bay sẽ cất cánh vào lúc hai giờ ba mươi sáng nay.”
“Tôi biết rồi! Hạ Nguyên, lần này vất vả cho anh rồi.
Khi tôi không có mặt ở đây, chuyện của công ty sẽ giao lại cho anh.”
“Vâng!”
“Còn nữa! Giúp tôi để ý đến cô ấy.”
“Tôi hiểu rồi.
Tôi sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết cho ngài.”
“Ừm.”
Hạ Nguyên vừa rời khỏi phòng, Lương Khải Phong lại lập tức đi vào trong.
Vừa bước vào cửa, anh đã vội nói.
“An Hạo à! Anh phải sang Úc một chuyến.
Giám đốc chủ quản ở đó đã bị bắt tạm giam rồi.”
An Hạo ngồi dậy, ánh mắt mệt mỏi nhìn Khải Phong.
“Anh vừa mới nói gì?”
“Giám đốc Lưu ở chi nhánh bên Úc đã bị bắt tạm giam để hỗ trợ điều tra rồi.
Anh phải qua bên đó giải quyết rắc rối.”
“Em cũng phải bay sang Thụy Sĩ.
Chuyến bay lúc hai giờ sáng nay.”
“Gì chứ?”
Cả hai người đều cùng rời khỏi, vậy tập đoàn Bạch thị chẳng phải sẽ không có ai quản lý hay sao?
Bạch Chí Thanh đã có tuổi, cũng không thể để ông ấy một mình giải quyết chuyện của công ty được.
“Dì lớn có về kịp không?”
“Bên phía mẹ của anh cũng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Sớm nhất thì cũng phải ba ngày nữa mới về được.”
“Đúng là…”
Chuyện xui rủi ai muốn đâu người ơi.
Nhưng… đây có thật sự là chuyện xui rủi hay không?
“An Hạo! Bây giờ phải tính sao đây?”
“Trước mắt chúng ta chỉ có thể giao lại tập đoàn để ông tạm thời đứng ra làm chủ.
Em sẽ để Hạ Nguyên ở lại để giúp ông.”
“Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Hy vọng mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết.”
“Ừm! Em về nhà một lát.
Còn phải chuẩn bị vài thứ để sang Thụy Sĩ.”
“Ừm!”
An Hạo mệt mỏi đi ra khỏi phòng làm việc.
Khải Phong đứng đó, im lặng nhìn theo bóng lưng anh rồi chỉ biết thở dài.
Anh… cũng muốn đi đâu đó một lát.
Trở về nhà với tâm trạng không tốt, An Hạo mở cổng đi vào trong.
Cả căn nhà vẫn còn sáng đèn, anh lại nhíu mày không vui.
“Chẳng lẽ giờ này mà vẫn còn thức đó chứ?”
Vội mở cửa đi vào trong, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim anh bỗng dưng xao động.
Tâm Di nằm đó, co ro trên chiếc ghế sofa, đôi mắt nhắm nghiền say sưa giấc ngủ.
Bất giác, anh lại cảm thấy lòng mình rất bình yên.
Bước thật chậm đi đến bên cạnh cô, anh cúi mặt, đôi mắt dịu dàng nhìn cô thật lâu.
Chỉ khi ở cạnh cô, anh mới có được cảm giác vô lo vô nghĩ, bình yên thật sự.
“Không… Đừng mà… Không phải như vậy… Không ggggggg!”
Sau tiếng hét đau đớn đó, Tâm Di mở mắt thức dậy.
Vừa mở mắt ra, gương mặt quen thuộc của anh hiện rõ trong đáy mắt của cô.
“An Hạo…”
Ngồi xuống bên cạnh cô, anh lo lắng hỏi.
“Em sao vậy? Gặp ác mộng sao?”
“Ưm… Đáng sợ… Rất đáng sợ.”
“Không sao! Chỉ là mơ thôi, sẽ không sao đâu.”
Cô không trả lời, hai mắt đỏ hoe ôm chầm lấy anh.
“Em sợ! Thật sự rất sợ.”
“Ngoan! Không sao đâu.
Chỉ là một cơn ác mộng thôi mà.”
“Nhưng mà… tại sao giờ này anh mới về?”
“Tập đoàn xảy ra chút chuyện, anh phải giải quyết.”
“Có nghiêm trọng không?”
“Tạm thời cũng chưa biết được.
Thời gian tới, có lẽ anh sẽ phải đến Thụy Sĩ.”
“Vậy… anh đi trong bao lâu?”
“Anh cũng không nói trước được.
Chỉ khi nào giải quyết xong thì mới có thể trở về.”
“Khi nào anh đi?”
“Hai giờ sáng.”
Tâm Di im lặng.
Cô cũng không biết nói sao nữa, chỉ biết là bản thân không muốn để anh đi.
Nhưng đây là chuyện của Tập đoàn lớn, anh lại không thể không đi.
Nếu như cô đã không thể giúp được gì cho anh thì cũng không thể cản trở anh được.
“Em sao vậy? Anh sẽ cố gắng về sớm mà.”
“Em… Để em giúp anh chuẩn bị đồ.”
“Được!”
[…]
Chiếc xe của Lương Khải Phong dừng lại trước cổng nhà của Giang Mỹ Mỹ.
Anh đã đứng ở đây hơn ba mươi phút đồng hồ, bản thân cũng đã hút không biết bao nhiêu điếu thuốc mà vẫn không đủ can đảm để nhấn chuông.
Anh sợ! Sợ phải đối diện với cô.
Anh sợ ánh mắt tuyệt tình của cô.
Sợ thái độ lạnh lùng của cô.
Sợ lời nói sắc bén của cô.
Sợ phải nhìn thấy bộ dạng giả vờ mạnh mẽ của cô.
Sợ… thật sự rất sợ.
Điếu thuốc trên tay cuối cùng cũng tắt.
Lương Khải Phong thở dài vứt chiếc tàn thuốc xuống dưới chân mình.
Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám nhận.
Dù có sợ thì cũng phải dũng cảm mà đối mặt với chuyện của gây ra.
Lấy điện thoại ra nhấn lên một dãy số, anh chần chừ một lúc rồi nhấn nút gọi.
Cuộc gọi được kết nối, từng hồi chuông tút tút giống như đang từng hồi gõ vào tim anh.
Sau vài hồi chuông thì người ở đầu dây bên kia cũng nhấc máy.
“Alo!”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng vang lên qua chiếc loa điện thoại.
Lương Khải Phong im lặng một lúc rồi khẽ thở dài trả lời cô.
“Là anh!”
Giang Mỹ Mỹ đương nhiên biết là anh.
Chỉ là cô lại không biết phải nói gì với anh mà thôi.
“Anh gọi em có chuyện gì sao?”
“Anh đang ở dưới cổng nhà em.
Em… Có thể xuống đây một chút được không?”
“Để làm gì?”
“Anh chỉ muốn gặp em một chút.
Vài tiếng nữa anh phải bay sang Úc, cũng không biết là phải đi bao lâu.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi dứt khoát tắt máy.
Lương Khải Phong nhìn màn hình hiển thị chữ cuộc gọi kết thúc mà chỉ biết cười nhạt.
Xem ra cô ấy là không muốn gặp anh rồi.
Cúi mặt giấu đi nụ cười buồn, anh lặng lẽ xoay người bước đi.
“Khải Phong!”
Bước chân anh đột ngột dừng lại.
Giang Mỹ Mỹ đứng trước cánh cổng, nhìn bóng lưng anh mà vừa thấy chua xót lại vừa có chút vui mừng.
“Anh còn nghĩ là em không muốn gặp anh.”
“Anh… Lúc nãy anh nói… phải đi Úc sao?”
“Ừm!”
“Vậy anh đi trong bao lâu?”
“Anh cũng không biết nữa.”
Hai người nhìn nhau, thoáng chốc đều yên lặng.
Dáng người nhỏ nhắn trước mặt đột ngột chạy về phía anh.
Hai cánh tay mềm mại ôm chầm lấy thân thể của anh, cô vùi mặt vào ngực anh mà nhỏ giọng nói.
“Em nhớ anh!”
“Mỹ Mỹ…Anh xin lỗi!”
“Hứa với em đi… dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải bình an trở về.”
“Ngốc quá! Anh chỉ đi giải quyết chuyện của công ty thôi mà.”
“Lí do gì cũng được, anh hãy hứa với em đi.”
“Được! Anh hứa.
Đợi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, chúng ta kết hôn có được không?”.