Cuộc họp cổ đông diễn ra chỉ vỏn vẹn có ba mươi phút đồng hồ.
Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, Lâm Tứ chỉ muốn thông báo cho Bạch Chí Thanh về sự trở lại của mình mà thôi.
Cuộc họp cổ đông kết thúc, tất cả các cổ đông đều lần lượt ra về.
Đợi đến khi mọi người đi mất, Bạch Chí Thanh mới bảo Hạ Nguyên và Vũ Phong ra ngoài.
Bên trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại Bạch Chí Thanh và Lâm Tứ đối diện nhau.
“Sao đây? Ngài chủ tịch đây giữ tôi lại là có ý gì?”
Lâm Tứ dùng bộ dạng lơ đãng mà lên tiếng hỏi người trước mặt.
Người trước mặt này đáng tuổi ba anh, là ba của người phụ nữ mà anh yêu nhất Bạch Tuyết Lam.
Nghe Lâm Tứ hỏi, Bạch Chí Thanh nhíu mày rồi chậm rãi trả lời.
“Nói đi! Cậu quay về đây là để trả thù có đúng không?”
“Đúng thì sao? Bạch Chí Thanh, ông có còn nhớ, ngày đó ông đã đối xử với mẹ con tôi thế nào không?”
“Tôi biết cậu rất hận tôi.
Nhưng nếu như cậu ở trong vị trí của tôi thì cậu sẽ hiểu, tất cả những gì tôi làm đều là vì suy nghĩ cho Tuyết Lam mà thôi.”
“Suy nghĩ cho cô ấy?”
Lâm Tứ đột nhiên bật cười.
Nụ cười điên cuồng đến đáng sợ.
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào ông, anh lại nói.
“Nếu như ông thật sự nghĩ cho cô ấy thì đã không ép cô ấy đi vào con đường cùng rồi.”
“Bạch Chí Thanh! Ông đừng nghĩ là tôi không biết chuyện gì.
Sở dĩ, ông ép cô ấy phải kết hôn với Tống Gia Minh là vì muốn dựa vào thế lực của Tống gia để cứu Bạch thị thoát khỏi chuyện bị phá sản mà thôi.”
Bạch Chí Thanh mở to mắt, sửng sốt nhìn người trước mặt.
Những chuyện này đều là bí mật riêng của ông và ông cụ Tống.
Ngoài hai người ra, thì tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết được.
Lâm Tứ… tại sao lại có thể biết những chuyện này?
“Cậu… Cậu… Rốt cuộc cậu là ai?”
“Tôi là ai? Bạch Chí Thanh, chẳng lẽ ông không thấy tôi rất giống một người sao?”
“Không! Không đâu! Tuyệt đối không thể nào đâu.”
“Ha…Có chuyện gì mà không thể kia chứ? Đến cả chuyện trơ mắt nhìn bạn mình chịu oan ức, chết tức tưởi trong tù, lấy một phần tài sản của ông ấy để cứu lấy Bạch thị mà ông còn làm được.
Vậy thì còn có chuyện gì không thể xảy ra nữa kia chứ?”
Bạch Chí Thanh run rẩy, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lâm Tứ đang nở nụ cười lạnh.
Ông không tin! Thật sự không thể tin được.
Chuyện này quả thật là quá hoang đường, hoang đường đến nỗi ông chưa từng dám nghĩ tới.
Lâm Tứ nhìn thấy bộ dạng của ông, anh chỉ cười khẩy đầy khinh bỉ.
“Bạch Chí Thanh! Chuyện cũ chuyện mới, chúng ta tính luôn một lượt đi.
Ông hãy chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận sự trả thù của tôi đi.”
“Cậu…Cậu…”
“Ông yên tâm! Tôi sẽ từ từ tính đủ với các người.”
Nói rồi, Lâm Tứ liền đứng dậy rời đi.
Bước được mấy bước, anh lại không đi nữa.
Ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, anh nhỏ giọng nói với biểu cảm chua xót.
“Năm đó… Tuyết Lam đã mang thai con của tôi rồi.”
Khẽ thở một hơi thật dài, Lâm Tứ dứt khoát mở cửa đi ra khỏi phòng.
Bạch Chí Thanh ngồi đó, từng lời mà anh nói vẫn còn văng vẳng bên tai ông.
Toàn thân ông trở nên run rẩy, ánh mắt nhìn về phía cửa với biểu cảm cực kỳ sợ hãi.
Nhịp tim bắt đầu hỗn loạn, cảm giác khó thở ập đến khiến đôi mắt ông trở nên mờ đi.
Đầu óc choáng váng, đau đớn cực độ.
Bạch Chí Thanh cứ thế mà ngã từ trên ghế xuống bất tỉnh.
Hạ Nguyên và Vũ Phong nhìn thấy Lâm Tứ đi ra, một lúc sau lại nghe thấy tiếng động thì liền mở cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt khiến hai người hoảng loạn.
Vội đỡ ông lên, Hạ Nguyên vừa hét lớn.
“Mau gọi cấp cứu.”
[…]
Tâm Di một mình lang thang trên con phố rộn ràng.
Hôm nay cô cảm thấy tâm trạng không tốt nên xin phép được nghỉ một hôm.
Đôi mắt xinh đẹp ngắm nhìn dòng người và xe tấp nập, cô lại cảm thấy có chút nhẹ nhàng hơn.
Từ lúc cô gặp được anh, hai người chưa từng xa nhau.
Vậy mà bây giờ, anh lại phải bay sang tận Thụy Sĩ, lại còn không biết phải đi trong bao lâu.
Cô không lo gì cả, chỉ lo lắng cho sự an nguy của anh mà thôi.
Dáng người nhỏ nhắn đi đến một con hẻm nhỏ, Tâm Di hiền lành lại không hề hay biết bản thân mình sắp gặp nguy hiểm.
Hai kẻ mặc đồ đen đã lén lút theo dõi cô suốt cả chặng đường đi.
Lúc nãy vì là đường lớn có đông người qua lại, bọn chúng không thể ra tay.
Giờ vào con hẻm vắng, sẽ không có ai chú ý đến hành động của bọn họ.
Bước chân của hai người áo đen bắt đầu nhanh hơn.
Đi đến sau lưng cô,.
một trong hai tên đó đưa tay ra muốn túm lấy vai cô thì vai hắn đã bị người khác túm lấy.
Quay đầu nhìn lại, hắn lãnh trọn một cú đá vào bụng khiến bản thân phải ngã nhào xuống đất, ôm bụng đau đớn.
Tên còn lại thấy đồng bọn bị đánh thì liền lao vào đánh trả người kia.
Tâm Di quay đầu lại, nhìn thấy một khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Ba người mặc đồ đen đang lao vào đánh nhau, trong đó có hai người đeo khẩu trang còn người kia thì không.
Chuyện này cô vậy mà lại không biết là xảy ra vào lúc nào.
Chẳng lẽ… cô bị người ta theo dõi hay sao?
Nghĩ đến đó, cô liền quay đầu bỏ chạy.
Một trong số hai tên áo đen lúc nãy nhìn thấy liền hét lên.
“Cô ta chạy rồi.”
Lập tức, hắn lao đến đuổi theo cô.
Tên đồng bọn còn lại thì giữ chân người kia.
Nhưng người kia vốn dĩ là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp, làm sao có thể dễ dàng thua được.
Chỉ trong cái chớp mắt, tên đó đã bị hạ.
“Đừng mà… Buông tôi ra.”
Bị kẻ lạ mặt túm lấy, Tâm Di hoảng loạn hét lên.
Cô ra sức vùng vẫy, cố gắng muốn thoát khỏi hắn nhưng lại không được.
Cũng may là có người kia đến, kéo hắn ra khỏi cô.
Tâm Di vui mừng, thầm gật đầu cảm ơn người kia.
Chỉ là cô không ngờ tới, chỉ trong chưa đầy một giây, người đang cố gắng giúp đỡ cô lại cứ thế mà ngã xuống.
Trước khi ngã, anh ta đưa tay về phía cô rồi khó khăn hét lên.
“Chạy đi!”
Ngay sau đó, anh ta liền ngã xuống.
Khi thân người cao lớn ấy đã nằm xuống đất, Tâm Di mới biết đồng bọn của tên kia có súng.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô hoảng sợ, cô nhìn vũng máu chảy ra từ nơi ngực trái của anh ta mà tay chân run lẩy bẩy.
Tên kia liền nhân cơ hội túm lấy cô, hắn còn đe doạ cô rằng.
“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn đi theo tao.
Bằng không thì tao sẽ tiễn mày đi theo nó.”.