Tô Dĩ Thiên đang chủ trì cuộc họp với các chủ quản của công ty thì trong lòng bỗng dưng cảm thấy vô cùng bất an.
Cũng chẳng biết tại sao, mí mắt của ông lại cứ giật mãi không thôi.
Cảm giác giống như lửa đốt, trong lòng cũng cứ bức rức không yên.
“Hôm nay đến đây thôi.
Mọi người mau trở về làm việc đi.”
Tô Dĩ Thiên kết thúc cuộc họp sớm hơn dự định.
Nhìn các chủ quản lần lượt ra khỏi phòng, ông buồn bực dựa lưng vào ghế, bàn tay đưa lên day day mi tâm.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao ông laik cứ cảm thấy bất an.
Đắn đo suy nghĩ một chút, ông lấy điện thoại ra gọi cho cô cháu gái của mình.
Bây giờ, với ông mà nói, sự an toàn của cô mới là thứ quan trọng nhất.
Cuộc gọi được kết nối nhưng lại truyền đến tiếng của cô tổng đài viên.
Gọi đi gọi lại mấy lần, lần nào cũng như thế, Tô Dĩ Thiên bắt đầu có linh cảm chẳng lành.
Đứng dậy đi khỏi phòng rồi lao ra khỏi công ty.
Ông lái xe một mạch đi đến cửa hàng thời trang của Tô Uyển Ninh.
Tô Uyển Ninh vừa mới tiếp một vị khách đặc biệt, bà đang định đi lên tầng thì nhìn thấy xe của ông.
Đi vội ra cửa, nhìn thấy biểu cảm gấp gáp của Tô Dĩ Thiên, bà lo lắng hỏi.
“Anh ba! Có chuyện gì sao?”
“Tâm Di đâu?”
“Hôm nay con bé không có đi làm.
Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh không gọi được cho nó.
Anh lo nó đã xảy ra chuyện rồi.”
“Sao lại như vậy?”
“Anh không biết.
Anh phải đi tìm nó đã.”
“Em đi với anh!”
“Ừm!”
Tô Uyển Ninh ngồi vào trong xe cùng Tô Dĩ Thiên rời khỏi cửa hàng.
Trên đường đi, bà luôn chú ý đến biểu cảm của anh trai mình.
Dáng vẻ lo lắng này hình như không được bình thường cho lắm.
“Anh ba! Em có chuyện này muốn hỏi anh.”
“Là chuyện gì?”
“Anh… Anh và Tâm Di là mối quan hệ gì vậy?”
Nghe Tô Uyển Ninh hỏi, Tô Dĩ Thiên bỗng nhiên im lặng.
Bí mật này, ông vốn định đến thời điểm thích hợp thì mới nói ra.
Nhưng bây giờ… e là không thể giấu được nữa rồi.
Không thấy Tô Dĩ Thiên trả lời, bà liền hỏi lại.
“Anh ba! Anh có nghe em hỏi gì không?”
“Em thật sự muốn biết sao?”
“Ừm! Có phải con bé có liên quan đến Tô gia chúng ta không?”
“Uyển Ninh! Chuyện này rất hệ trọng, liên quan đến rất nhiều người.
Em phải hứa với anh, tuyệt đối không được để cho người khác biết.”
“Được! Em hứa.
Anh mau nói cho em biết đi, có phải Tâm Di là con gái của anh và chị hai không?”
Câu nói của Tô Uyển Ninh khiến Tô Dĩ Thần giống như hoá đá.
Ông thật sự không hiểu nổi, tại sao IQ của cô em gái mình lại có thể thấp đến như vậy.
Thật là tức chết ông rồi.
“Em nghe ở đâu ra vậy?”
“Em… Em chỉ đoán vậy thôi.
Con bé nói mẹ của nó là Diệp Tâm Ly.
Còn anh… Thái độ của anh đối với con bé … không giống như đối với người bình thường.
Cho nên…”
“Tô Uyển Ninh! Em nhận của anh một lạy đi.”
“Anh… Sao lại nói vậy?”
“Không thì thế nào? Em nhìn em xem, đã bao nhiêu tuổi rồi tại sao lại cứ ngu ngốc như vậy?”
“Vậy anh nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tâm Di và anh cùng với chị hai đến cuối cùng là có quan hệ gì?”
“Em nghe cho kĩ đây.
Tâm Di đúng thật là con gái của Diệp Tâm Ly.”
“Hả? Là con riêng sao?”
“Tô Uyển Ninh! Chẳng lẽ em không nhìn thấy ánh mắt của con bé rất giống một người sao?”
Tô Uyển Ninh bắt đầu nhớ lại.
Lần đầu gặp Tâm Di, nhìn vào đôi mắt đó, quả thật là rất giống một người.
Hình như là…
“Anh hai…”
“Ừm! Tâm Di là con của anh hai và Diệp Tâm Ly.”
“Gì chứ?”
[…]
Liêu An cả đêm đứng ngồi không yên.
Tô Gia Di cả đêm qua không về nhà, điện thoại gọi lại là thuê bao.
Ngày hôm qua, cô vừa biết được một tin sốc, Liêu An thật sự rất lo lắng, liệu cô có nghĩ quẩng mà làm chuyện dại dột hay không.
Mọi người trong nhà đều đã ra ngoài, ở đây bây giờ chỉ còn có mỗi mình bà đứng ngồi không yên.
Nếu như Tô Gia Di có xảy ra chuyện gì, bà sẽ hối hận đến hết cả cuộc đời.
Từ bên ngoài cổng, một dáng người gầy gầy đang chậm rãi đi vào trong.
Vừa nhìn thấy bóng người quen thuộc ấy, Liêu An không thể kiềm chế được mà vội vã chạy về phía người kia.
“Gia Di! Cuối cùng con cũng về rồi.
Cả đêm qua con đã đi đâu? Có biết là mẹ lo lắng lắm hay không hả?”
“Con mệt rồi! Con đi ngủ một lát.”
“Gia Di!”
Mặc kệ bà có gọi thế nào thì cô cũng không hề quay đầu lại.
Liêu An nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng rối bời với một mớ cảm xúc hỗn loạn.
Gia Di đi lên tầng, bước vào phòng rồi khóa trái cửa.
Cô đi về phía chiếc giường êm ái của mình, mệt mỏi mà nằm bẹp xuống tấm nệm êm ái.
Trong đầu cô chợt nảy lên một suy nghĩ.
Nếu như chuyện cô không phải là con gái ruột của Tô Dĩ Đông bị bại lộ, thì cô sẽ mất tất cả mọi thứ.
“Diệp Tâm Di! Tại sao lại là cô chứ?”
Cướp mất An Hạo của cô, giờ lại muốn cướp luôn cả vị trí đại tiểu thư Tô gia.
Cô hận, thật sự rất hận Tâm Di.
Chỉ khi cô ấy biến mất, thì bí mật của cô mới có thể chôn vùi vĩnh viễn.
Nghĩ đến điều gì đó, Tô Gia Di bật người dậy.
Mở cửa đi ra ngoài, cô chạy xuống tầng tìm Liêu An.
“Mẹ! Con muốn nói chuyện với mẹ một chút.”
Liêu An nhìn thấy con gái tìm mình thì thật sự rất vui vẻ.
Đi về phía cô bà dịu dàng nói.
“Con tìm mẹ có chuyện gì vậy?”
“Vào phòng rồi nói.”
Tô Gia Di xoay người đi về phía phòng ngủ của Liêu An.
Khi hai người đã vào trong, Gia Di đề phòng quan sát xung quanh.
Khi không thấy ai lén lút theo dõi mình, cô mới yên tâm mà đóng cửa.
Nhìn thấy biểu cảm của con gái mình,.
Liêu An lo lắng hỏi.
“Gia Di! Thật ra là có chuyện gì?”
“Mẹ à! Chuyện thân thế của con…”
“Gia Di! Đừng lo, ba mẹ sẽ tìm đủ mọi cách để nó không bị lộ ra ngoài.”
“Cách… Chỉ có một.
Mẹ… Phải tìm cách để cô ta biến mất khỏi đây mãi mãi.”.