Chuyến bay của An Hạo vừa hạ cánh tại sân bay quốc tế ở Thụy Sĩ.
Do Hạ Nguyên đã liên lạc từ trước nên vừa mới hạ cánh là đã có người đến chờ để đón anh.
Theo đám vệ sĩ đi lên xe, anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế, hai mắt khép hờ để cố gắng giảm bớt sự căng thẳng đang vây lấy anh.
Điện thoại cũng chỉ vừa mới bắt được sóng, tiếng chuông báo tin nhắn và cuộc gọi lại cứ nối đuôi nhau mà reo lên.
Anh Hạo khẽ thở dài, cầm điện thoại lên xem.
Dãy số của Hạ Nguyên hiển thị trên màn hình.
Anh ta đã gọi cho anh tổng cộng là bốn mươi lăm cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.
Nội dung trong tin nhắn chính là:[ Chủ tịch lên cơn đau tim, đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu.]
Xem xong tin nhắn, anh lập tức gọi lại.
Cuộc gọi đổ chuông một hồi lâu, cuối cùng mới có người bắt máy.
Vậy nhưng đầu dây bên kia lại chẳng phải giọng của Hạ Nguyên, thay vào đó là giọng của một người phụ nữ.
“A Hạo!”
Tống An Hạo vừa nghe qua thì liền nhận ra người ở đầu dây bên kia.
Anh lên tiếng trả lời với giọng trầm trầm vô cùng mệt mỏi.
“Dì Hai! Dì về rồi sao?”
“Ừm! Dì và dượng cũng vừa mới về tới thôi.”
“Ông ngoại thế nào rồi?”
“Tạm thời đã qua cơn nguy kịch.
Chỉ là… Chỉ là ông ngoại của con… có thể sẽ không tỉnh lại nữa.”
Lời nói vừa dứt, Bạch Tuyết Nghi vừa nấc lên nghẹn ngào.
An Hạo im lặng, trong nhất thời cũng không biết phải làm gì nữa.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, anh thật sự không biết bản thân mình nên làm gì vào lúc này.
“Dì Hai! Ông ngoại tại sao lại thành ra nông nổi này?”
“Dì cũng không rõ.
Chỉ nghe trợ lý Hạ nói, hôm nay trong cuộc họp cổ đông có một cổ đông mới.
Sau khi ông ngoại nói chuyện riêng với anh ta xong thì liền ngất xỉu.”
“Nói với Hạ Nguyên, lập tức điều tra thân phận của người đó.”
“Dì biết rồi.
An Hạo! Khi nào con mới trở về?”
“Con cũng không rõ nữa.
Khi nào giải quyết xong mọi chuyện con sẽ lập tức trở về.”
“Vất vả cho con rồi!”
“Không có! Dì Hai chăm sóc ông ngoạ cho tốt.
Có chuyện gì thì phải lập tức báo cho con biết.”
“Được!”
An Hạo tắt máy.
Mệt mỏi dựa lưng vào ghế, anh đưa tay lên bóp lấy mi tâm.
Chỉ trong vòng hai mươi bốn giờ đồng hồ mà lại xảy ra quá nhiều chuyện.
Anh cũng không biết là ai lại có thể một tay che trời, cùng lúc gây ra nhiều sóng gió như vậy.
Trước mắt, vẫn là phải giải quyết chuyện của xưởng sản xuất vải ở Thụy Sĩ này đã.
Lần nữa mở điện thoại lên, anh lướt trên danh bạ rồi nhấn vào cái tên hiển thị “Bà Xã”.
Nhấn nút gọi đi, An Hạo lại không nghĩ tới, người trả lời anh lại chính là cô tổng đài viên với câu nói quen thuộc.
“Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được.
Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Nhấn số gọi lại thêm vài lần, đều là một kết quả giống nhau.
An Hạo nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại đầy nguy hiểm.
“Tại sao lại không gọi được?”
Đang trong dòng suy nghĩ, chuông điện thoại bất ngờ reo lên.
Không chút chần chừ, anh vội vàng bắt máy.
Đầu dây bên kia, Hạ Nguyên nhỏ giọng nói.
“Tổng giám đốc! Lại xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”
“Người đi theo bảo vệ cô Tâm Di đã bị người ta nổ súng bắn chết.
Cô Tâm Di mất tích rồi.”
Biểu cảm trên gương mặt điển trai ấy trong chốc lát liền trở nên vô cùng khó coi.
Anh chỉ vừa mới rời khỏi vậy mà lại có kẻ nhắm vào cô rồi.
“Lập tức lôi cổ hắn ra đây.
Bằng mọi giá phải tìm được cô ấy.”
“Tổng giám đốc yên tâm! Tôi đã cho người đi điều tra rồi.
Dù có phải chết tôi cũng nhất định bảo vệ cho cô ấy.”
“Tôi tin tưởng anh.”
Nói là tin tưởng, nhưng tận sâu trong lòng anh vẫn cứ đứng ngồi không yên.
“Quay xe lại, đến sân bay.”
Người phụ nữ của anh gặp chuyện, anh làm gì còn tâm trí để giải quyết công việc nữa kia chứ.
Bây giờ, anh phải trở về tìm cô.
Chỉ khi thấy cô bình an vô sự, anh mới có thể yên tâm.
Nhưng người tính vĩnh viễn cũng không bằng trời tính.
Xe của anh vừa dừng lại, chỉ vừa mới bước chân xuống, đã có ba viên cảnh sát đến trước mặt anh.
“Cảnh sát! Anh có phải là Tống An Hạo, Tổng giám đốc tập đoàn Bạch thị, người đại diện cho xưởng sản xuất vải T.A không?”
“Là tôi! Các anh có chuyện gì?”
“Chúng tôi mời anh đến cục cảnh sát, hỗ trợ điều tra về vụ cháy ở xưởng sản xuất.”
“Xin lỗi! Nhưng bây giờ tôi đang có việc gấp.”
“Tôi yêu cầu anh hãy phối hợp với chúng tôi.
Nếu không thì tôi đành phải dùng biện pháp mạnh.”
An Hạo nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Xem ra, chính là có người cố ý đây mà.
Nhưng… là ai lại có thể làm ra những chuyện như vậy?
Dưới sự thúc giục của cảnh sát, anh không còn cách nào khác đành phải theo họ trở về.
Khi đến cục cảnh sát, anh nhắn cho Hạ Nguyên một tin nhắn rồi tiến hành phối hợp điều tra.
Bên ngoài cửa phòng lấy khẩu cung, một đôi mắt thâm trầm nhìn vào người đang ngồi bên trong.
Cuộc gọi trong điện thoại được kết nối, hắn ta trầm giọng nói.
“Chuyện anh muốn tôi đã làm xong rồi.
Anh có thể yên tâm mà tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.”
“Được! Cảm ơn.”
[…]
Tấm vải đen được cởi ra, đập vào mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.
Cô bị hai người lạ mặt kia đã bắt trói cô lên xe, dùng một tấm vải đen để che mắt cô lại.
Bây giờ cô cũng không biết, bản thân mình đang ở đâu nữa.
“Lần này cứ giải quyết dứt khoát một lần đi.”
“Anh yên tâm.
Tôi sẽ để nó kết hôn với Lâm tổng của Lâm thị.
Sau khi kết hôn, anh ta sẽ đưa nó đi định cư ở Mỹ.”
Bên ngoài cửa vang lên giọng của hai người đàn ông.
Tâm Di nghe qua liền nhận ra được một trong hai người kia chính là Lục Đình Phong.
Hoá ra là ông ta cho người bắt cô đến đây.
“Lục Đình Phong! Tôi mong là ông sẽ không quên thoả thuận trước kia của chúng ta.”
“Liêu An! Cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không hé răng dù chỉ là nửa chữ.”
“Tốt nhất là như vậy.
Nếu không thì tôi nhất định sẽ bắt ông chết không toàn thây.”
Nghe qua cuộc đối thoại của họ, Tâm Di còn nghe được giọng của một người phụ nữ.
Rốt cuộc, hai người kia là ai, cùng Lục Đình Phong lại có thoả thuận gì?
Tâm Di không biết.
Nhưng có một điều cô dám chắc chắn rằng, thoả thuận của họ nhất định có liên quan đến cô.
Một lúc sau, bên ngoài kia trở nên im lặng.
Cánh cửa phòng mở ra, Lục Đình Phong mở cửa đi vào.
Nhìn thấy cô ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình, ông ta bật cười khinh bỉ.
“Sao hả! Bất ngờ lắm đúng không?”
“Lục Đình Phong! Rốt cuộc ông muốn gì ở tôi?”
“Ba có muốn gì đâu.
Chỉ muốn tìm cho con một người chồng tốt để nương tựa mà thôi.”
“Lòng tốt của ông tôi không dám nhận.
Ông mau thả tôi ra.”
Lục Đình Phong không trả lời, ông ta chậm rãi đi về phía cô.
Bàn tay với những vết chai sạn đưa lên bóp chặt chiếc cằm nhỏ.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung bạo nhìn cô rồi lạnh giọng nói.
“Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn ở lại đây chờ ngày làm cô dâu của Lâm tổng đi, bởi vì mày không thoát được đâu.”
“Ông thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Tao biết mày muốn nói gì.
Thằng nhóc đó sẽ không tới cứu mày đâu.
Đợi đến lúc nó trở về thì có lẽ mày đã không còn ở đây nữa rồi.”
Tâm Di tức giận, cô ra sức giãy dụa phản kháng.
“Các người đã làm gì anh ấy?”
“Không làm gì cả, chỉ là tạm thời giữ chân không cho nó về đây phá hỏng lễ cưới của Lâm tổng mà thôi.”
Cô mở to mắt nhìn Lục Đình Phong.
Hoá ra chuyện anh đi Thụy Sĩ lại có liên quan đến ông ta.
Để anh rồi khỏi đây sau đó bắt cô đi để ép cô phải kết hôn với người đàn ông họ Lâm đó.
Giờ thì cô hiểu rồi.
“Lục Đình Phong! Dù cho anh ấy không đến được nhưng lúc anh ấy trở về, anh ấy chắc chắn sẽ đi tìm tôi.
Đến lúc đó, người đầu tiên mà anh ấy tìm chính là ông.”.