Bảy giờ tối…
Dưới ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn lấp lánh màu sắc.
Tô Gia Di ngồi đó, trên tay mân mê một ly Whisky, cơ thể cô ta khẽ đung đưa theo tiếng nhạc sôi động ấy.
Nhớ đến những gì mà cô moi được từ trong miệng của hắn, khoé môi xinh đẹp lại không nhịn được mà khẽ nhếch lên cười.
Đưa ly lên hớp lấy một ngụm Whisky, Tô Gia Di tự nói với bản thân mình.
“Thứ mà Tô Gia Di này không có được thì Diệp Tâm Di cô cũng đừng mong lấy được.
Thứ mà tôi đang có thì cô có chết cũng đừng mơ đến chuyện sẽ cướp nó đi.”
Nơi đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nụ cười trên môi cũng trở nên đáng sợ hơn.
Dừng xe lại đối diện cửa quán bar, An Hạo im lặng ngồi trong xe hút một điếu thuốc lá.
Mọi chuyện cứ nối tiếp nhau xảy ra, hết bí mật này đến bí mật khác cứ liên tục được hé mở, thật sự mà nói, anh cũng sắp phát điên lên rồi.
Vừa mới hoá giải được một khuất mắt, anh và cô còn chưa vui vẻ được trọn một ngày thì đã có một chuyện khác ập tới.
Nhiều lúc anh tự hỏi, có phải kiếp trước bản thân đã gây ra rất nhiều chuyện tội lỗi hay không.
Nếu không thì tại sao, bao nhiêu chuyện bất hạnh đều đổ hết lên đầu của anh.
Khẽ hít vào một hơi thật sâu, An Hạo vứt điếu thuốc xuống mặt đường rồi lái xe đến bãi đỗ của quán bar.
Trong tiếng nhạc xập xình, anh nhìn thấy Tô Gia Di ngồi ở một chiếc bàn trên tầng một, trông biểu cảm của cô ta quả thật là rất phấn khích.
Tặng cho cô ta một ánh nhìn lạnh lẽo, anh chậm rãi lên phía tầng trên.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Đừng trước mặt Gia Di, anh lạnh giọng lên tiếng hỏi.
Tô Gia Di nâng tầm mắt, khẽ nhíu mày nhìn thẳng vào gương mặt điển trai kia.
“Anh tới hơi trễ đó.”
“Tôi không có thời gian nghe cô nói nhảm.”
“Vội gì chứ? Anh ngồi xuống uống một ly trước đã.”
Mặc dù không muốn nhưng An Hạo vẫn miễn cưỡng ngồi xuống đối diện với cô ta.
Tô Gia Di im lặng nhìn anh, tận sâu trong đáy lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
Trên đôi mắt xinh đẹp ấy, vài giọt nước lấp lánh đã trực chờ rơi ra.
“An Hạo… Tại sao… Chúng ta lại thành ra thế này?”
“Tô Gia Di! Tôi muốn biết toàn bộ mọi chuyện liên quan đến những thứ cô gửi cho tôi.”
“Anh thật sự muốn biết sao?”
“Đúng!”
“Vậy… Để em nói cho anh biết, anh và Diệp Tâm Di… hai người mãi mãi cũng không thể đâu.”
“Dựa vào đâu cô lại dám nói như vậy?”
“Dựa vào chuyện anh là con của cô Tuyết Lam còn Diệp Tâm Di là cháu gái của Diệp Thanh.”
Nói xong, Tô Gia Di mở túi xách, lấy ra một tờ giấy đưa đến trước mặt anh.
Trên tờ giấy đó đề mấy chữ to tướng… “Giấy xét nghiệm ADN.” Kèm theo đó là một xấp ảnh đã nhuốm màu thời gian.
“Đây là chứng cứ! Tin hay không thì tùy anh.”
An Hạo không nói gì, cũng không hề động đến những thứ đó.
Một cảm giác khó thở ập đến khiến cho anh khó chịu vô cùng.
Đôi mắt lạnh lẽo ánh lên một tia hoảng hốt.
Đến cả hai bàn tay của anh cũng bắt đầu run lên.
Thu hết mọi thứ vào trong tầm mắt.
Tô Gia Di nâng ly lên hớp lấy một ngụm rượu.
Đôi mắt kích động nhìn về phía anh, cô ta giống như biến thành một người khác.
Bạ???? có biết t????a????g t????u????ệ???? [ t ????ùⅿt????u????ệ????﹒V???? ]
“Anh nghĩ… nếu Diệp Tâm Di biết chuyện này thì sẽ như thế nào?”
Ngay lập tức, một bóng người vụt lên, chiếc cổ trắng ngần ấy đột ngột bị một bàn tay siết chặt.
An Hạo nhìn cô ta, trong ánh mắt toàn là sự tức giận.
Bàn tay hơi dùng lực siết chặt lấy cổ cô ta thêm một chút, anh cố nén lại sự giận dữ mà lạnh giọng nói với cô ta.
“Nếu như cô dám hé răng nửa lời, tôi nhất định khiến cho cô phải sống không bằng chết.”
[…]
Diệp gia…
Ăn xong bữa tối,.
Tiêu Lệ ở lại nói chuyện với Lâm Tịch Y thêm một lát.
Chỉ là ba người nói chuyện quá vui vẻ, vui đến quên cả thời gian.
Tiêu Lệ nhìn lên đồng hồ, mới đay mà đã tám giờ tối.
Trời cũng không còn sớm nữa, cô vội đứng lên xin phép ra về.
Tâm Di vốn muốn nhờ chú Lâm lái xe đưa Tiêu Lệ về nhà, vậy nhưng trùng hợp là ngày hôm nay chú Lâm lại xin nghỉ phép.
Bản thân cô lại không biết lái xe.
Mà bây giờ trời cũng đã về tối, cô không thể để cô ấy tự đi một mình.
Vừa hay lúc đó, Diệp Thanh từ trên tầng bước xuống, nhìn ông ấy có vẻ như là đang muốn đi ra ngoài.
Tâm Di liền đưa tay kéo kéo vạt áo của Lâm Tịch Y.
Hai bà cháu nhìn nhau, nghe hành động bằng chính đôi mắt.
Lâm Tịch Y mà mỉm cười, giả vờ lên tiếng hỏi.
“Thanh à! Con định ra ngoài sao?”
Diệp Thanh nhìn mẹ của mình rồi khẽ gật đầu đáp lời.
“Dạ vâng!”
“Tốt quá! Tiêu Lệ cũng muốn về nhà, chú Lâm hôm nay lại nghỉ.
Hay là… con đưa cô ấy về được không?”
Tiêu Lệ đứng bên cạnh, nghe xong liền ngượng đến chín mặt.
Vội vàng xua xua tay, cô khẽ nhỏ giọng từ chối.
“Không cần đâu ạ! Con có thể tự về.”
“Vậy sao được chứ, con gái đi một mình nguy hiểm lắm.”
“Con bắt taxi là được rồi ạ.”
“Để tôi đưa cô về.”
Người lên tiếng là Diệp Thanh.
Giọng nói của ông làm cho mọi người có mặt ở đó phải ngạc nhiên.
Tiêu Lệ im lặng người nhìn ông một lúc rồi nói.
“Như vậy thì ngại lắm.”
“Không sao mà.
Chúng ta đi thôi.”
Người ta đã lên tiếng, Tiêu Lệ cũng không tiện từ chối.
Khẽ cuối người trước Lâm Tịch Y, Tiêu Lệ chào tạm biệt bà rồi theo Diệp Thanh đi ra ngoài.
Hai người ngồi vào trong xe, Diệp Thanh khởi động xe rời đi.
Tiêu Lệ ngồi bên ghế phụ lái, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở cùng một chỗ với người đàn ông này thật khiến cho cô… ài… Rất bối rối.
“Cô Tiêu Lệ!”
Diệp Thanh nhỏ giọng lên tiếng gọi cô.
Tiêu Lệ nghe thấy thì liền lên tiếng.
“Sao ạ?”
“Có chuyện này… tôi muốn nói rõ.”
“Vâng! Chuyện gì anh cứ nói.”
“Tôi biết mẹ của tôi và Tiểu Di cố tình để tôi và cô ở gần nhau.
Hy vọng cô sẽ không suy nghĩ nhiều.”
“Anh Diệp! Ý của anh là gì?”
“Tôi xin lỗi! Sau này cô đừng đến nhà tôi nữa có được không?”
“…”
“Trong lòng tôi chỉ có duy nhất một người phụ nữ.
Ngoài cô ấy ra, tôi thật sự không thể mở lòng với ai nữa.
Tôi không muốn cô hiểu lầm, càng không muốn mẹ của tôi hy vọng.
Cho nên…”
“Dừng xe!”
“Tôi đã hứa với Tiểu Di sẽ đưa cô về nhà an toàn…”
“Tôi muốn xuống xe, anh dừng xe đi.”
“Cô Tiêu Lệ…”
“Anh không dừng thì tôi sẽ nhảy xuống đó.”.