Diệp Thanh chao mày nhìn cô gái trước mặt.
Biểu cảm và lời nói của cô, còn có cả ánh mắt kiên định kia nữa.
Bất giác, Diệp Thanh tự hỏi có phải bản thân mình đã nói gì sai rồi hay không.
Tiêu Lệ hít thở một hơi thật dài, cô lạnh giọng lập lại câu nói của mình thêm một lần nữa.
“Một là anh dừng xe, hai là tôi nhảy xuống.”
Diệp Thanh không trả lời, chỉ lặng lẽ tấp xe vào lề đường.
Khi chiếc xe dừng lại, Tiêu Lệ cố gắng để điều chỉnh cho cảm xúc của mình thật ổn định.
Thở một hơi thật dài, cô quay sang nhìn Diệp Thanh rồi nói.
“Anh Diệp à! Tôi không có ý gì cả, cho nên anh không cần dùng những lời nói đó để tổn thương lòng tự trọng của tôi đâu.”
“Tôi không có ý tổn thương cô.
Tôi chỉ là hy vọng cô sẽ không có suy nghĩ kia mà thôi.”
Đôi môi nhỏ khẽ nở một nụ cười nhạt.
Cô quay đi rồi đáp.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không nghĩ ngợi gì cả.
Cảm ơn anh đã có ý tốt đưa tôi về nhà.
Nhưng tôi cảm thấy, bản thân mình có thể tự đi được.”
“Cô… Tôi đã chọc giận cô sao?”
“Tôi cảm thấy chuyện đó không quan trọng.
Xin lỗi, tôi xin phép xuống xe.”
Rất dứt khoát, cô mở cửa xe rồi bước xuống.
Quay người đi thẳng về phía trước, Tiêu Lệ đến cả việc quay đầu lại nhìn một lần cùng không có.
Xem ra, đúng là anh nghĩ nhiều rồi.
Nhưng mà anh sẽ mãi mãi không biết được, cái khoảnh khắc cô quay lưng đi, đôi mắt xinh đẹp ấy đỏ hoe.
Cô dù sao cũng là một cô gái, dĩ nhiên cũng sẽ có lòng tự trọng của mình.
Cô chỉ là nhìn anh với đôi mắt có chút rung động, anh vậy mà lại nói những lời khiến cô phải ngại ngùng.
Chiếc xe sang trọng cứ đậu ở đó, đôi mắt vô cảm của Diệp Thanh cứ nhìn chằm chằm vào cô.
Cho đến khi bóng lưng nhỏ bé ấy khuất khỏi tầm mắt, anh mới vội vàng lái xe đuổi theo.
Dẫu sao thì người ta cũng là con gái, để cô ấy đi một cách thế bày anh cũng không yên tâm.
Tiêu Lệ cảm giác có người đi theo mình thì liền đứng lại.
Diệp Thanh dừng xe rồi bước xuống.
Đứng trước mặt cô, anh nhỏ giọng nói.
“Vẫn là nên để tôi đưa cô về.”
“Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi có thể tự mình bắt xe về được.
Không cần anh phải phiền lòng.”
“Tôi xin lỗi!”
“Anh không cần phải xin lỗi, cũng không cần phải lo lắng gì cả.
Từ nay về sau, chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu.”
Tự dưng Diệp Thanh lại chẳng nói được một câu nào nữa.
Nơi cổ họng có thứ gì đó nghẹn lại, anh chỉ có thể im lặng, đưa đôi mắt nhìn cô rời đi.
Phụ nữ … thật là phiền phức.
[…]
Nhà tổ Tô gia…
Một bữa cơm thịnh soạn được bày ra trên bàn.
Tất cả các thành viên của gia đình ngồi trên bàn và cùng nhau ăn cơm.
Chỉ là hôm nay, bầu không khí có chút quái lạ.
Ai cũng nhìn nhau với một ánh mắt khác thường.
Tô lão gia đưa mắt nhìn đám con cháu đang ngồi yên lặng ở đó mà không khỏi khó chịu.
Truớc đây khi bày mâm cơm, bầu không khí lúc nào cũng vui vẻ.
Vậy mà bây giờ…
“Các con có chuyện gì sao?”
Tô lão gia đặt đôi đũa xuống, tựa lưng vào ghế, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía đám con cháu của mình.
Nghe tiếng ông hỏi, tất cả mọi người đều ngưng đũa rồi ngẩng mặt lên nhìn ông.
Nhưng tất cả đều chỉ im lặng mà không trả lời.
Bởi lẽ có những chuyện, dù có muốn cũng không thể nói.
“Sao vậy? Tại sao lại không trả lời ta?”
“Ba à! Gần đây áp lực công việc cho nên mới có chút không thoải mái.”
Tô Dĩ Đông nhỏ giọng an ủi ba của mình.
Tô lão gia nhìn con trai cả rồi lại nhìn một lượt đám con cháu của mình.
Khẽ thở một hơi dài, ông đứng dậy rồi nói.
“Ta không ăn nữa! Các con cứ ăn tiếp tục ăn đi.”
Nói xong ông xoay người đi ra khỏi phòng ăn.
Đám con cháu nhìn theo bóng lưng ấy rồi lại đưa mắt nhìn nhau.
Lần lượt từng người một đều buông đũa, ai nấy đều trở về phòng của mình.
Liêu An đi vào phòng, trong lòng bỗng dưng nảy lên một nỗi sợ.
Cánh cửa phòng mở ra, Tô Dĩ Đông bước vào.
Ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh cửa sổ, ông im lặng châm một điếu thuốc.
Hút vào một hơi thật sâu rồi lại thở ra một làn khói trắng đục, Tô Dĩ Thần lạnh nhạt nói.
“Hai ngày nữa, ba muốn mở một cuộc họp báo để công bố người sẽ thừa kế tập đoàn Tô thị.
Em và Gia Di chuẩn bị cho tốt một chút.”
Hạ Liêu An cúi mặt xuống rồi gật đầu đáp.
“Em biết rồi! Anh yên tâm.”
“Tâm Ly…”
“Sao vậy?”
“Em… có từng gặp qua cô nhân viên mới ở cửa hàng thời trang của Uyển Ninh chưa?”
“Dạ… Em chưa!”
“Thật sao? Lần trước… anh đã gặp qua.
Cô bé đó cũng mang họ Diệp, tên là Diệp Tâm Di…”
Nghe xong câu nói đó, mặt của Liêu An bỗng dưng biến sắc.
Xoay người sang chỗ khác, bà cố gắng giấu đi sự kích động của mình rồi hỏi.
“Thật vậy sao?”
“Ừm… Anh còn đang muốn hỏi xem em có ấn tượng gì không? Có phải cô ấy cũng là con cháu Diệp gia hay không?”
“Chắc là không đâu.
Diệp gia … chỉ còn lại mình em thôi.”
“Ừm… vừa hay anh mới nhận được một tin tức.
Em có muốn nghe không?”
“Tin gì vậy?”
“Diệp gia vẫn còn hai người, một là vợ nhỏ của ba em, hai là con của bà ấy cũng là em trai của em.
Tâm Di… chẳng lẽ… em không biết sao?”.