Cửa nhà số 32 mở rộng.
Sân nhà tuy bật sáng đèn nhưng vẫn tối như mực.
Trong góc sân có một cây quýt rất xum xuê, những quả quýt tròn trịa nấp ở trong chỗ tối như sợ bị mấy người ở trong sân nhìn thấy. Chỉ có một vài quả to gan mới ló nửa cái đầu của mình ra khỏi tán lá để nhìn bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những quả quýt cũng đang nghe lén cuộc trò chuyện của con người…
Giang Nghiêu tùy tiện ngồi xổm xuống dưới đất, ngửa đầu nhìn Lục Lê thật kỹ, nói: “Lê Lê, có phải luyện đàn vất vả lắm hay không, anh thấy em gầy quá. Này, Giang Vọng, cậu có trông coi con bé ăn cơm kỹ không vậy?”
Giang Vọng bưng ly nước đi từ trong bếp ra, liếc nhìn cậu ấy một cái, hỏi: “Anh có uống hay không?”
Giang Nghiêu hừ nhẹ, duỗi tay nhận lấy: “Uống, sao lại không uống chứ?”
Giang Vọng nhìn về phía Lục Lê.
Lục Lê xua tay với Giang Vọng tỏ vẻ mình không uống, đồng thời cũng ngồi xuống chống cằm nhìn Giang Nghiêu, trả lời từng vấn đề của cậu ấy: “Không vất vả mà, em cũng có gầy đi chút nào đâu. Em ăn cơm thường xuyên lắm, anh ấy cũng có trông em nữa.”
Trừ những lúc ở trước mặt Giang Vọng ra, khi có người ngoài Lục Lê vẫn luôn gọi Giang Vọng là anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Nghiêu nhếch miệng cười phì, duỗi tay xoa xoa đầu của Lục Lê: “Lê Lê ngoan quá.”
Bên này hai anh em trò chuyện hăng say, bên kia Lâm Thanh Dụ cũng rất ung dung tự tại.
Cậu ấy đi theo như nhà của chính mình vậy, còn thoải mái nằm trên chiếc ghế dưới tán cây quýt nghe hai anh em họ nhỏ giọng nói thì thầm đủ mọi chuyện, từ trường học đến cuộc sống, sau đó lại nói từ chuyện cuộc sống đến Quốc khánh…
Cứ nói mãi không dứt như vậy.
Bình thường Giang Nghiêu cũng không nói nhiều như thế.
Sự kiên nhẫn của Lâm Thanh Dụ có hạn, vốn tưởng rằng Giang Nghiêu tới đây để đưa vé vào cửa, không ngờ lại lôi kéo con gái nhà người ta lải nhải cả nửa ngày, cậu ấy đang muốn mở lời để thúc giục thì liền nghe thấy bên cạnh có người hỏi mình: “Anh uống nước không?”
Cậu ấy không nhìn sang bên cạnh mà chỉ lạnh nhạt nói: “Không cần, cảm ơn.”
Giang Vọng bình tĩnh mà liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, sau đó xoay người bỏ đi.
Chỉ gián đoạn một chút như vậy, Giang Nghiêu lại tiếp tục trò chuyện với Lục Lê tới đề tài tiếp theo.
Ngày kia chính là lễ hội âm nhạc.
Giang Nghiêu liếc qua Giang Vọng, hỏi: “Lễ hội âm nhạc có nhiều người tham gia lắm, đến lúc đó để anh tới đón em nhé. Giang Vọng đi không?”
Lục Lê lắc đầu nhè nhẹ: “Anh ấy không thích chỗ nào nhiều người quá đâu ạ. Tuế Tuế nói cậu ấy tới tìm em, anh, chúng ta cùng nhau đi nhé?”
Cô biết, nếu cô chủ động nói thì chắc chắn Giang Vọng sẽ đi với cô.
Nhưng... Lục Lê nhớ tới dự định đêm nay, đành phải lại nuốt mấy lời còn lại vào bụng.
Cô lặng lẽ che miệng ngáp một cái, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo tới.
Còn chưa được hưởng thụ niềm vui khi biết Giang Vọng không đi thì đã nghe được tin dữ là phải đi cùng Sầm Tuế, Giang Nghiêu bất mãn: “Con nhóc hung ác kia là cái đuôi của em hay sao chứ?”
Vừa nói lời này xong, Lâm Thanh Dụ ở bên cạnh cười nhạt một tiếng.
Giọng nói của thiếu niên hơi hơi khàn: “Giang Nghiêu, cậu không biết xấu hổ mà nói những lời này à? Thôi đi, cậu không thấy em gái cậu đang mệt lắm rồi hả? Mau đi thôi.”
Giang Nghiêu sửng sốt, vội nhìn về phía Lục Lê.
Quả nhiên mặt mày cô có hơi ủ rũ.
Cậu ấy đứng dậy, kéo cô dậy theo: “Anh thấy hôm nay em luyện đàn mệt rồi, lại còn phải về muộn như vậy nữa. Hai ngày này em cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi, ngày kia anh sẽ gọi lại cho em.”
Lục Lê xoa xoa mắt, nhấp môi cười: “Dạ, em biết rồi ạ.”
Giang Nghiêu lại tóm Giang Vọng nói nói mấy câu, dặn trái dặn phải, mãi tới khi Lâm Thanh Dụ kêu phiền một lần nữa thì mới chịu rời đi.
Cửa lớn đóng lại, trong sân chỉ còn Giang Vọng và Lục Lê.
Giang Vọng đang ngồi ở bồn nước để rửa cốc, Lục Lê liền ngồi xổm ở trên phiến đá phiến bên cạnh nhìn chằm chằm cậu, cô cũng chẳng giấu diếm ánh mắt của mình chút nào.
Tắt nước đi, Giang Vọng nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Không phải là mệt rồi sao?”
Lục Lê lắc đầu: “Chỉ một chút thôi, tôi muốn nói với cậu vài chuyện.”
Giang Vọng hơi dừng động tác lại, sau đó buông cái cốc vẫn còn dính một vài giọt nước đang lăn xuống và nói: “Muốn nói chuyện gì?”
Lục Lê nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu: “Giang Vọng, cậu có quầng thâm mắt rồi.”
Làn da của Giang Vọng rất trắng, nhưng thật ra sau khi nghỉ hè thì đã bị đen đi một chút.
Vệt màu xanh đen nhàn nhạt ở trên mặt cậu vẫn rất dễ thấy. Từ khi bắt đầu nghỉ hè, Lục Lê liền thường xuyên thấy Giang Vọng mệt rã rời, ban đầu cô tưởng cậu nhóc này đang có tâm sự gì nên cũng không hỏi nhiều, song tình trạng như vậy lại diễn ra rất lâu.
Tuổi này của cậu là lúc cơ thể đang phát triển, vì thế Lục Lê có hơi lo lắng.
Lời Lục Lê muốn nói vừa mới nảy ra trong đầu mà Giang Vọng đã biết cô muốn nói gì.
Cậu im lặng một lát, nói: “Gần đây tôi có đi theo anh Nhượng để rèn luyện thân thể.”
Lục Lê biết chuyện này, nhưng không biết hai người luyện tập với nhau theo phương pháp như thế nào, cô hỏi: “Buổi sáng cậu thường dậy lúc mấy giờ? Đã vậy rồi mà về còn phải làm đồ ăn sáng cho tôi nữa.”
Nghe vậy, Giang Vọng nhẹ nhàng thở ra.
Cậu cho rằng Lục Lê đã phát hiện ra chuyện mình lén tới đội cứu hộ để huấn luyện.
Thiếu nữ nhìn cậu bằng đôi mắt trong suốt và rất dịu dàng, hơn nữa còn cất giấu rất nhiều lo lắng.
Giang Vọng nhìn thấy Lục Lê như thế nên căn bản cũng không thể nói dối cho được.
Cậu nói đúng như sự thật: “... Bốn giờ ra ngoài, sáu giờ về làm bữa sáng cho cậu.”
Lục Lê méo miệng, nghĩ thầm may mà cậu còn chưa nói dối, vì cô đã từng canh chừng thử lúc nửa đêm coi xem thế nào.
Cô không định bàn sâu hơn mà chỉ hỏi: “Lần nào chú Bùi cũng ra ngoài với cậu sao?”
Giang Vọng “Ừm” một tiếng, nói: “Thi thoảng anh Nhượng đi làm nhiệm vụ thì tôi sẽ không lên núi, mà tập luyện ở gần núi.”
Lục Lê giữ thái độ thương lượng, thử thăm dò hỏi: “Anh trai à, sau này em sẽ tự làm bữa sáng, khi nào anh về là có thể ăn được luôn rồi. Buổi sáng anh sẽ được ngủ thêm nửa tiếng nữa, có thể bàn bạc lại thời gian với chú Bùi được không?”
Giang Vọng khác với cô, cô còn có thể nằm bò trên trường để ngủ một lát.
Nhưng từ nhỏ Giang Vọng đã sinh hoạt ở trong hoàn cảnh nhạy cảm như vậy, hơn nữa tính riêng tư ở trường học cũng kém nên cậu hoàn toàn không thể nào vào giấc được, càng không nói tới chuyện xung quanh còn rất ồn ào.
Trừ ở nhà ra thì hầu như Giang Vọng chẳng có thời gian nghỉ ngơi chút nào.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lục Lê kiên trì đến vậy.
Giang Vọng nhìn Lục Lê rất chăm chú, cô hỏi cực kỳ cẩn thận, sợ quấy rầy đến kế hoạch của cậu.
Cậu cũng không muốn làm cô phải lo lắng, vì thế liền đồng ý luôn: “Được, để tôi nói với anh Nhượng.”
Lục Lê chớp chớp mắt, mặt mày hiện lên một chút vui vẻ.
Cô nói thầm: “Chờ cậu nói hả, chờ tới khi nào chứ, tôi sẽ tự nói!”
Nói rồi Lục Lê đứng bật dậy, mở cửa lớn chạy ra ngoài và gõ cánh cửa ở bên cạnh, tiếng la còn rất ngọt: “Chú Bùi! Cháu biết chú đang ở nhà mà, chú mau ra đây mở cửa cho cháu đi”
Giang Vọng: “...”
Cậu bất đắc dĩ đi ra với cô, nói: “Lục Lê, cậu gõ nhẹ chút thôi, không đau tay hay sao?”
Nhà số 33 ở bên cạnh.
Bùi Nhượng buông tượng gỗ đang khắc trong tay ra, không khỏi cười khẽ.
Vừa rồi những gì hai đứa nhóc kia nói ở trong sân, anh ấy đều nghe chẳng sót một chữ nào.
Ban đầu, anh ấy cũng đã từng nói qua chuyện này với Giang Vọng, chỉ là thằng nhóc kia không nghe. Hôm nay cô bé này còn chưa dùng sức, mới mở lời nói hai câu, còn chưa làm nũng hay gì mà Giang Vọng đã hạ vũ khí đầu hàng rồi.
Bùi Nhượng đứng dậy, lười nhác mà trả lời: “Tới đây, con nhóc này cháu vội cái gì chứ?”
Lục Lê tiếp tục ồn ào: “Chú Bùi!”
Bùi Nhượng cũng bất đắc dĩ: “Biết rồi, tuân lệnh.”
Cả hai đứa nhóc này, chỉ khi nào vì nhau thì trông chúng mới giống những đứa trẻ mười mấy tuổi.
.
Ngày thứ hai đầu tuần, sáu giờ sáng.
Lục Lê giãy giụa trên giường, mắt còn không mở ra nổi.
Trong đầu cô vẫn đang mơ mơ màng màng, trước kia khi ở cùng Tống Minh Nguyệt cô cũng chưa từng rời giường một cách khó khăn thế này bao giờ, vì cô luôn muốn làm một đứa bé ngoan hiểu chuyện.
Từ sau khi ở với Giang Vọng, rõ ràng là muốn chăm sóc cậu thật cẩn thận nhưng giờ hình như ngược lại thì phải.
“Lục Lê, tiền đồ của mày đâu hả...”
Cô lẩm bẩm, lăn một cái sau đó bò từ trên giường dậy.
Chờ khi Lục Lê rửa mặt xong và đi xuống lầu, vào phòng bếp, đối mặt với nồi niêu xong chảo, lúc này cô mới dần tỉnh táo lại. Cô chạy tới tủ lạnh nhìn thử, quyết định nấu cho Giang Vọng một bát mì bò, sau đó tự mình chuồn ra ngoài ăn, tiện thì đi chợ để mua thức ăn luôn.
Giờ này phút này, Lục Lê mới có chút cảm giác của người lớn trong gia đình, cô còn thấy rất vừa lòng.
Cùng lúc đó, ở núi Nam Hoa.
Bùi Nhượng liếc mắt nhìn Giang Vọng. Không biết thằng nhóc này đang gấp gáp cái gì mà mặt lại căng thẳng như vậy. Chờ khi xuống núi thấy xe sắc mặt cậu mới nhẹ nhàng hơn chút. Anh ấy uể oải đặt tay lên vai Giang Vọng, hỏi: “Giờ này vẫn còn sớm, gấp cái gì chứ.”
Cả người Giang Vọng toàn là mồ hôi, cậu tiện tay lau mồ hôi giữa trán, trả lời: “Em ấy muốn tự vào bếp, em không yên tâm.”
“Cô bé đó rất thông minh mà.” Bùi Nhượng cười cười: “Cái gì con bé cũng hiểu, còn thông minh hơn em nhiều đó.”
Giang Vọng im lặng một lát, thấp giọng nói: “Em không thể nhịn được.”
Mấy năm nay nhìn thì có vẻ như là cậu đang chăm sóc Lục Lê, nhưng đó chỉ là trong phạm vi ở nhà.
Ra khỏi cửa, cậu không hay tiếp xúc giao lưu cùng với những người khác, ít bạn bè một cách đáng thương. Khi đó, là Lục Lê nhỏ bé dẫn cậu đi để chào hỏi với mọi người ở quê, mỗi lần như vậy cô đều cười tủm tỉm, bởi vậy bình thường ở quê mọi người cũng giúp đỡ bọn họ rất nhiều.
Mặc dù cô rất nhát gan nhưng trong cuộc sống sinh hoạt, thật ra Lục Lê còn giúp đỡ cậu nhiều hơn cả.
Bọn họ lớn lên từ nhỏ với nhau, có sự tin tưởng lẫn nhau, ỷ lại vào nhau, cũng bởi vì thế mà cậu mới không nhịn nổi.
Không nhịn nổi mà bắt đầu lo lắng cho cô.