Nuôi con trong game yêu đương

Thế là, Diêu Lâm thành thật kể lại mọi chuyện: “Thấy ở trước cửa một quán net cafe. Cậu ấy đi vào cùng với một nam sinh, cậu ta còn nắm tay em ấy nữa, hai người cùng vào quán net cafe.”
 
“Đưa địa chỉ cho tôi.”
 
Giọng của cậu thiếu niên nghe có chút lạnh lùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa nói địa chỉ xong, Giang Vọng cúp máy cái rụp.
 
Diêu Lâm đứng ngẩn ra một lúc, thầm nghĩ mình có nói sai gì không nhỉ? Nhỡ đâu cậu ấy đang lén ra ngoài thì sao? Sao mình còn lắm mồm đi kể chuyện nắm tay nữa chứ?
 
“Diêu Lâm, con lại nghĩ gì thế? Đứng ngây ra đó làm gì.”
 
“Con đến ngay, đến ngay đây.”
 
Diêu Lâm nghĩ lát nữa sẽ hỏi lại Giang Vọng, vội chạy theo mẹ.
 
Tám giờ rưỡi, chiếc taxi dừng trước cửa quán net cafe “Xuân Thiên”.
 
Giang Vọng xuống xe, đóng cửa xe, ngẩng đầu nhìn tên quán net cafe rồi đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào, mùi khói thuốc nhàn nhạt và tiếng lách cách cùng lúc vang lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quản lý quán net cafe nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên.
 
Anh ta ngẩn người, nói: “Ở cửa có dán thông báo, cấm người chưa thành niên vào.”
 
Giang Vọng lướt nhìn một vòng quanh tầng một, lạnh lùng nói: “Em không tới chơi, em đến tìm người.”
 
Quản lý quán cafe internet còn chưa kịp nói gì, Giang Vọng đã trực tiếp gọi điện cho Giang Nghiêu.
 
Tầng hai, khu vực riêng.
 
Giang Nghiêu nói khe khẽ: “A Dụ, chờ cậu ăn xong rồi chúng ta về đi, cô nhóc này buồn ngủ rồi.”
 
Nói rồi cậu ấy liếc nhìn Lục Lê bên cạnh đang co người trên ghế, mắt nhắm mắt mở, cái đầu nhỏ gật gù, trông như sắp ngủ gật đến nơi rồi.
 
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Giang Nghiêu giật mình, cuống quýt bấm nút tắt âm, ngẩng đầu nhìn Lục Lê rồi mới nghe máy, giọng bực tức: “Gọi gì đấy?”
 
Giọng nam lạnh lùng vang lên: “Giang Nghiêu.”
 
Giang Nghiêu: "..."

 
Chết tiệt, thì ra là Giang Vọng, chưa kịp nhìn tên đã bắt máy rồi.
 
Giang Nghiêu gần như dùng giọng thì thào trả lời: "Giang Vọng, anh là anh của cậu đấy, sao lại gọi anh như thế?"
 
Giang Vọng hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh đang ở đâu? Tầng hai à?"
 
Giang Nghiêu: "... Mẹ kiếp, ai nói với em vậy?"
 
Giang Vọng: "Em đang ở tầng dưới đây."
 
Giang Nghiêu: "..."
 
Năm phút sau.
 
Giang Nghiêu ủ rũ dẫn Giang Vọng lên tầng, miệng còn lẩm bẩm: "Anh có dẫn Lục Lê vào quán cafe internet đâu, sao anh lại đưa con bé đến đây được. Là nhà bạn của A Dụ tình cờ cũng ở gần đây, bọn anh ngồi ở khu vực riêng tư mà, chỉ có ba người bọn anh thôi, Lục Lê cũng rất vui vẻ mà..."
 
Lâm Thanh Dụ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn một cái, rồi lại quay lại, tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.
 
Cậu ấy ăn bữa này mất phải hơn nửa giờ, ăn vài miếng lại dừng lại để thao tác vài cái.
 
Giang Vọng nén cơn giận, chỉ là dáng vẻ lạnh lùng của cậu khiến Giang Nghiêu cũng phải e dè.

 
Dù sao thì cậu em trai này của cậu ấy từ nhỏ đã trầm tính, tuy ít nói nhưng tính cách lại ấm áp. Dáng vẻ lạnh lùng này thật sự rất hiếm thấy, rõ ràng là đang tức giận.
 
Giang Nghiêu chỉ vào tường, khẽ nói: "Đừng mắng con bé, nó sắp ngủ rồi."
 
Đôi mắt đen láy của Giang Vọng khẽ động, nhìn Giang Nghiêu, nói: "Không có lần sau."
 
Giang Nghiêu bực bội, nhưng cũng không dám cãi lại Giang Vọng, dù sao cũng là lỗi của mình, đành nói: "Biết rồi biết rồi, em còn mắng anh trai mình nữa à. Chiều nay Lê Lê chơi với bọn anh một lúc rồi đi xem người ta chơi đàn. Giang Vọng, con bé vẫn luyện đàn hàng ngày hả? Có mệt quá không, nghỉ lễ mà vẫn nghĩ đến chuyện đánh đàn."
 
Nói lắm tới nỗi Lâm Thanh Dụ nghe mà cũng thấy chán.
 
Mọi ngày Giang Nghiêu là người khá bình thường, nhưng cứ gặp em gái là như biến thành người khác vậy. Cơ mà cô nhóc đó lại biết chơi đàn à? Dòng suy nghĩ ngắn ngủi thoáng qua trong đầu Lâm Thanh Dụ.
 
"Giang Nghiêu." Giang Vọng hạ giọng thật thấp: "Anh nói nhiều quá đấy."
 
Giang Nghiêu: "..."
 
Cậu ấy bực bội đứng yên, trừng mắt nhìn Giang Vọng đi về phía Lục Lê.

 
Giang Vọng nhẹ nhàng bước đến góc xa nhất.
 
Cô nhóc này hai năm gần đây mới bắt đầu cao lên, giờ đang thu mình lại trên ghế sofa như một cục bông tuyết trắng, mái tóc dài bị đè dưới thân. Có lẽ do ánh đèn quá chói nên hàng mi khó chịu rũ xuống, tay vẫn nắm chặt một quả bóng bay.
 
Giang Vọng cúi đầu nhìn một lát, cúi xuống gọi: "Lục Lê."
 
Thấy Lục Lê không phản ứng, cậu lại gọi thêm một lần.
 
Lục Lê đang bị cơn buồn ngủ đánh gục, cố gắng mở mắt ra.
 
Cô nhóc ngước mắt nhìn cậu, nhìn một lúc lâu mới mơ màng gọi: "Anh?"
 
Giang Vọng "ừ" một tiếng, bế thốc cô lên, cô nhóc tự giác vòng tay ôm lấy cổ cậu.
 
Động tác này của cô làm tâm trạng Giang Vọng tốt hơn một chút, cậu ôm chặt cô, nhẹ giọng hỏi: "Anh đưa em về nhà. Còn muốn bóng bay không?"
 
Lục Lê không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt sợi dây.
 
Giang Vọng hiểu ý cô, rồi lập tức bế cô ra ngoài.
 
Giang Nghiêu lẽo đẽo tiễn người xuống tầng, nhìn họ lên xe rời đi mới không vui trở lại lên tầng. Vừa lên tầng cậu ấy đã nổi giận: “Cậu nói xem, sao thằng nhóc đó biết được chứ? Bộ cậu ta mọc thêm mắt à?”
 
Lâm Thanh Dụ nhét một thìa cơm vào miệng, mắt vẫn dán vào màn hình, thản nhiên nói: “Em gái cậu nói?”
 
Giang Nghiêu không cần nghĩ ngợi mà phủ nhận ngay: “Không thể nào, Lục Lê thà bị mắng còn hơn là nói với em trai tôi và ba tôi chuyện này. Em ấy từ nhỏ đã thế rồi, nhìn thì thông minh, nhưng thực ra ngốc lắm.”
 
Nghe cậu ấy nói vậy, Lâm Thanh Dụ đặt đũa xuống, hỏi: “Em ấy họ Lục à?”
 
Từ khi quen Giang Nghiêu, Lâm Thanh Dụ luôn nghe cậu ấy gọi là “Lê Lê”, lại nói là em gái, nhưng do quan hệ của cậu ấy với Giang Vọng mà Lâm Thanh Dụ cứ ngỡ Lục Lê là em gái ruột của Giang Vọng.
 
Giang Nghiêu suy nghĩ một chút rồi chỉ nói đơn giản: “Ừ, em ấy không có quan hệ gì với nhà họ Giang hết. Nhưng em ấy vẫn là em gái tôi, ba tôi cũng thừa nhận rồi. Dù sao thì em gái tôi cũng là em gái cậu, lần sau đừng làm mặt lạnh dọa em ấy.”
 
Lâm Thanh Dụ nhếch môi cười: “Tôi dọa em ấy á? Em ấy thậm chí còn không thèm nhìn tôi nữa.”
 
Giang Nghiêu không nhịn được cười: “Ha, cô nhóc cũng khá lanh lợi đấy chứ.”
 
“Mà em ấy học đàn à?” Lâm Thanh Dụ thoát game, đứng dậy cùng Giang Nghiêu đi ra ngoài: “Về thôi.”
 

Giang Nghiêu đáp: “Ừ, con bé học từ khi còn bé tí. Ban đầu chỉ là sở thích thôi, nhưng hai năm gần đây giáo viên piano của em ấy cứ liên tục đề nghị với ba tôi là nên để em ấy tham gia thi đàn đi. Con bé đàn giỏi lắm đấy, gần đây học với một giáo viên mới, tên tiếng Anh, cũng khá xinh đẹp. Này, sao dừng lại vậy?”
 
Cậu ấy ngạc nhiên nhìn Lâm Thanh Dụ: “Hôm nay cậu sao thế?”
 
Lâm Thanh Dụ nhíu mày hỏi: “Lizzy à?”
 
Giang Nghiêu sững lại: “Hình như đúng rồi. Sao vậy, cậu quen à?”
 
Giọng Lâm Thanh Dụ trở nên nghiêm trọng hơn: “Năm ngoái mẹ tôi tìm giáo viên âm nhạc cho tôi cũng là chị ta. Gần đây tôi mới biết, chị ta là bạn gái của anh trai tôi, là mẹ tôi cố ý đưa người vào.”
 
“Xì, mẹ cậu lấy lòng anh trai cậu à?” Giang Nghiêu nghĩ đến mớ chuyện lộn xộn trong nhà Lâm Thanh Dụ thì thấy nhức nhức cái đầu: “Chẳng phải cậu ghét anh trai mình nhất sao?”
 
Nhớ đến chuyện này, Lâm Thanh Dụ lại bực mình: “Đừng nói nữa, về thôi.”
 
.
 
Trong xe taxi.
 
Giang Vọng ôm chặt Lục Lê, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
 
Hơi thở ấm áp và nhẹ nhàng của cô gần như áp sát vào cổ cậu. Dường như chỉ khi ở bên cạnh cậu, cô mới có thể ngủ yên ổn như thế.
 
Giống như hồi bé vậy.
 
Ý nghĩ này khiến Giang Vọng không nén được cảm giác vui sướng trong lòng.
 
Quả bóng bay chạm vào trần xe, ánh sáng mờ mờ trong xe khiến người ta không nhìn rõ màu sắc ban đầu của nó.
 
Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, im lặng không nói gì.
 
Giang Vọng cúi đầu, cơn bực tức trong lòng dần dần lắng xuống.
 
Bao lâu rồi cậu không ôm cô như thế này? Thực sự là lâu lắm rồi.
 
Lúc này, Giang Vọng chợt lóe lên một ý nghĩ mà đến chính cậu cũng cảm thấy sợ… Cậu muốn mãi mãi có thể ôm Lục Lê như vậy, muốn ở bên cạnh cô, nhìn cô lớn lên.
 
Nhưng cô lại muốn về nhà.
 
Còn cậu, lại muốn giữ cô bên mình.
 
Lục Lê bị tiếng còi xe đánh thức.
 
Vì là ngày lễ nên một số đoạn đường bị tắc nghẽn, tiếng còi xe vang lên không ngừng. Vừa mở mắt ra, Lục Lê đã nhìn thấy ánh đèn xe nhấp nháy như sao băng, dòng xe dài như nối những ngôi sao lẻ loi đó thành một dải ngân hà vậy.
“Cậu tỉnh rồi à?”
 
Giọng nam trầm thấp mang theo sự trong trẻo của tuổi trẻ vang lên bên tai Lục Lê.
 

Cô ngẩn người trong giây lát, mở to mắt, ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Giang Vọng. Mất một lúc Lục Lê mới tỉnh táo lại, hỏi: “Anh, sao anh lại đến đây?”
 
Giang Vọng đưa tay vuốt tóc cô, nói: “Đến đón em về nhà. Lục Lê, nhà bạn của bạn, là quán cafe internet à?”
 
Lục Lê cứng đờ người, chột dạ lén nhìn Giang Vọng.
 
Cô im lặng một lúc, nhỏ giọng nhận lỗi: “Xin lỗi anh, em đã không nói thật.”
 
Giang Vọng cũng không thu tay lại, vuốt những sợi tóc rối ra sau tai cô.
 
Cậu cúi đầu, nhớ lại tấm ảnh mà lúc chiều Sầm Tuế gửi… Giang Nghiêu cúi người buộc bóng bay cho Lục Lê, Lục Lê ngẩng đầu nhìn chùm bóng bay được thả lên, còn Lâm Thanh Dụ thì đang nhìn cô.
 
“Bóng bay ở đâu vậy?”
 
Giang Vọng liếc nhìn quả bóng bay lẻ loi kia.
 
Lục Lê giải thích: “Anh họ sợ em đi lạc, nên đã đi mua ạ.”
 
Ánh mắt Giang Vọng hạ xuống, nhìn Lục Lê trong lòng, hỏi tiếp: “Em thích không?”
 
Ánh mắt của chàng trai trong bóng tối trở nên nóng rực.
 
Rõ ràng giọng của Giang Vọng vẫn bình thường như mọi khi, nhưng Lục Lê lại thấy có chút bất an. Cô nhìn Giang Vọng hồi lâu, chợt nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần.
 
Hơi thở ấm nóng của cậu làm cô căng thẳng.
 
Lúc này Lục Lê mới nhận ra mình đang ngồi trong lòng cậu, cô lúng túng vội leo xuống khỏi chân Giang Vọng, không quên nhận lỗi lần nữa: “Anh à, lần sau em sẽ không làm vậy nữa đâu.”
 
Lòng ngực đột nhiên trống rỗng, Giang Vọng có chút bực bội.
 
Nhưng cũng không thể bắt cô lại để ôm được, cậu đành nhắc đến chuyện quán cafe internet, lạnh giọng hỏi: “Lục Lê, em bao nhiêu tuổi rồi?”
 
Lục Lê biết chuyện hôm nay không thể chối cãi.
 
Cô khẽ mím môi, kéo tay áo cậu, nhỏ giọng gọi: “... Anh.”
 
Giang Vọng nhìn Lục Lê nhỏ giọng làm nũng, thấy đôi mắt ươn ướt của cô phản chiếu ánh đèn ngoài cửa sổ xe, nhịp tim cậu cũng dần ổn định trở lại.
Một lúc lâu sau, cậu dời tầm mắt, nói: “Tuần này không được ra ngoài với Giang Nghiêu nữa.”
 
“...Vâng ạ.” Lục Lê đáp, có chút thất vọng, rõ ràng cô mới là người lớn, vậy mà luôn bị Giang Vọng mắng. Một lát sau, cô chợt nhớ đến ID game của Giang Vọng.
 
Tâm trí Lục Lê cứ xoay quanh hai câu thơ đó, thử thăm dò hỏi: 

 
“Anh, sao anh lại đặt tên game như vậy?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận