Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược

Phương Huyền thẹn quá hóa giận, so chiêu với A Chiêu trên lôi đài.

Lần này các chiêu của Phương Huyền ra
rất tàn nhẫn. A Chiêu dễ dàng tránh, điêu luyện như Phương Huyền ban
nãy. Hay đại cao thủ đấu nhau, người trên khán đài nhìn không chớp mắt,
chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cái gì hay ho.

Ninh Tu hồi hộp, đến thở cũng không dám.

Đao kiếm không có mắt, Phương Huyền kia
lại tàn nhẫn như vậy, nhỡ khiến sư phụ bị thương, Ninh Tu nhất định sẽ
liều mạng với hắn!

Ninh Tu siết chặt hai nắm tay.

Đúng lúc đó, A Chiêu nghiêng người,
chiếc kiếm bất ngờ đặt ngang trên cổ Phương Huyền. A Chiêu hỏi: «
Phương Huyền, ngươi chịu thua chưa? » Người trên khán đài vỗ tay liên
tục, một thân kiếm thuật như vậy, không ai còn nghi ngờ cô nương mặc y
phục màu hồng trên lôi đài không phải là Hồng kiếm khách nữa.

Sắc mặt Phương Huyền âm u, trong ánh mắt như có hàng vạn mũi tên phi ra.

Hắn nói: “Ngươi không phải Hồng kiếm khách.”

A Chiêu nói: “Đừng cố chối nữa.”

Phương Huyền nói: “Ngươi có chứng minh được mình là Hồng kiếm khách không?”

“Ta có phải Hồng kiếm khách không không
quan trọng, quan trọng là… không được vũ nhục thanh danh của Hồng kiếm
khách.” Lời chưa dứt, Vệ Cẩn đã túm tên kiếm khách mặc đồ màu hồng ban
nãy lên lôi đài.

Trường kiếm đặt ngang cổ hắn.

Vệ Cẩn lạnh lùng nói: “Sai người giả trang Hồng kiếm khách, Phương Huyền ngươi đã có tâm muốn giết người.”

Kiếm khách kia quỳ xuống đất xin xỏ, “Phương đại nhân, cứu ta.”

Lời vừa nói, tất cả mọi người đều hiểu
ra chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt nhìn Phương Huyền cũng trở nên kì lạ. A Chiêu nói: “Còn lần sau, ta sẽ lấy mang ngươi.”

Dứt lời, A Chiêu thu Trầm Thủy kiếm về.

Phương Huyền nghiến răng, hằm hằm xuống lôi đài.

Có chuyện như vậy xảy ra, A Chiêu cũng
không quan tâm đến đại hội luận kiếm nữa. Hơn nữa kể từ khi tin A Chiêu
là Hồng kiếm khách được lan truyền, ngày nào trong khách điếm cũng có
người nhìn chằm chằm A Chiêu. A Chiêu dù thích xem náo nhiệt, nhưng cũng không muốn mình trở thành náo nhiệt để người khác xem.

Mấy ngày sau, A Chiêu dọn đồ chuẩn bị rời khỏi Ngũ Hoa Sơn.

Trước khi đi, A Chiêu hỏi: “Sư phụ định đi đâu nữa?”

Vệ Cẩn ngẩn người, “Đi đâu cơ?”

A Chiêu khẽ run người, nàng hỏi: “Sư phụ muốn đi với A Chiêu sao?”

Vệ Cẩn nói: “Nếu không thì..?”

A Chiêu cười cười, nói: “Trước khi sư
phụ bảo A Chiêu đến mười sáu tuổi phải ra ngoài trải nghiệm, A Chiêu dù
đi trước một năm nhưng giờ cũng đang mười sáu tuổi. Sư phụ đã nói khi đi trải nghiệm phải một mình mình rèn luyện nhân cách.”

Đã nghe là không quên cũng tính là chuyện xấu.

A Chiêu sao lại nhớ rõ từng câu hắn nói như vậy chứ…

Vệ Cẩn ho vài cái, đang nghĩ cách phản
bác lại lời mình nói trước đây thì đột nhiên nhớ tới đồ tôn Ninh Tu, dù
hắn phản bác được, sau này Ninh Tu cũng xin A Chiêu đi cùng như vậy thì
mất còn nhiều hơn được.

Nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Vệ Cẩn hơi đau đầu. Hắn hỏi: “A Chiêu định đi đâu?”

A Chiêu nghĩ một lát, nói: “A Chiêu muốn xuống phía nam, nhưng phải qua Uyển quốc trước đã. Trước đây con được
người ta nhờ đưa đồ tới Ngũ Hoa Sơn.”

Sau khi A Chiêu rời khỏi Vệ Cẩn thì chỉ
mang theo ít bạc, chưa được nửa tháng đã dùng hết. Sau đó A Chiêu cùng
làm vài công việc, mấy tháng trước lại cùng Tu Nhi cướp của cướp, cũng
có không ít bạc, tiền nong giờ không thành vấn đề.

Giờ đồ đã đưa tới, nàng cũng nên về Uyển quốc nhận nốt một nửa số bạc còn lại. Cũng vừa đúng mùa thu hoạch lê
Kim Sơn, tiện thể mua vài sọt để ăn luôn.

Vệ Cẩn nghe vậy thì suy tính một lát rồi nói: “Đúng lúc vi sư cũng có việc tới đó, tiện đường thì đi cùng đi.”

Từ đây đến Uyển quốc mất khoảng nửa
tháng, tới lúc đó chắc sẽ tìm được biện pháp khác. Dù sao hắn cũng không muốn tách khỏi A Chiêu. Hắn đi tìm đồ nhi một năm trời, giờ mới gặp
được mấy ngày thì làm sao thấy đủ. Không những vậy còn có một đồ tôn rất chướng mắt, để hai người họ đi một mình hắn thực sự không chịu được.

Vệ Cẩn lại âm thầm thở dài.

Lúc trước hắn còn không hiểu sao A Chiêu lại cố chấp như vậy, dù tuyệt thực* cũng không chịu đi trải nghiệm, đến giờ thì hắn đã hiểu được.

*tuyệt thực: không ăn gì cả.

Tiếc rằng lúc hắn hiểu ra thì đã muộn.

Sớm biết như vậy, trước đây hắn đã không nghiêm khắc như vậy.

Cuối cùng, ba thầy trò cùng nhau khởi hành.

Trên đường núi, hai chiếc xe ngựa từ từ
đi. Hôm qua trời đổ mưa, đất hơi trơn, gió khẽ thổi từ cửa sổ xe vào
mang theo cái se lạnh của mùa thu.

Vệ Cẩn cầm sách ngồi yên một chỗ, tiếng
lật sách vang lên đều đều. A Chiêu tựa vào vách xe, lau sạch Trầm Thủy
kiếm. Ninh Tu nhìn Vệ Cẩn rồi lại nhìn A Chiêu, nhỏ giọng ghé vào tai A
Chiêu hỏi: “Sư phụ, đằng sao không phải còn một chiếc xe sao?”

A Chiêu cười, khẽ trả lời: “Sư tổ con đi đâu cũng mang theo một xe chứa sách.” Trước đó thấy sư phụ mà lại không thấy xe sách, cứ ngỡ sư phụ đã bỏ thói quen này, thì ra là do xe chưa
tới mà thôi.

Xem ra sư phụ vẫn không thay đổi.

A Chiêu cất Trầm Thủy kiếm đi, ngước mắt nhìn Vệ Cẩn, đúng lúc thấy Vệ Cẩn cũng đang nhìn.

Vệ Cẩn ôn hòa hỏi: “A Chiêu đang nói gì thế?”

“Nhớ hồi trước A Chiêu đi cùng sư phụ
tới Quỳnh quốc, gặp phải sơn tặc trên đường, sư phụ cầm kiếm lấy một
địch mười.” A Chiêu cười, nói: “Sư phụ lúc ấy còn đang phạt A Chiêu học
thuộc cơ. Cũng chính khi đó thấy phong thái dùng kiếm oai hùng của sư
phụ mới khiến A Chiêu muốn trở thành một kiếm khách.”

Nhớ tới chuyện xưa, khóe môi Vệ Cẩn lại nở nụ cười.

A Chiêu lại nói: “Nhưng mấy năm nay, sư
phụ cũng không thay đổi gì, khi đi xa cũng không để sách rời người.” Ánh mắt dừng trên mái tóc Vệ Cẩn, A Chiêu kinh ngạc trừng mắt: “Sư phụ, đây chẳng phải cây trâm ngọc bích trước kia A Chiêu tặng sư phụ sao?”

Vệ Cẩn gật đầu.

A Chiêu còn nhớ sư phụ rất ít đi dùng
trâm, trước không để ý nhưng hay nhìn kĩ mới nhận ra đây chính là cây
trâm trước kia nàng đã tặng cho sư phụ. Nàng nói: “Lúc đó A Chiêu tới
Quỳnh quốc gặp Thẩm sư bá, nói chuyện với sư bá mới biết được thì ra sư
phụ không thích trâm ngọc.”

“Cũng không phải là không thích, chẳng qua…”

Ninh Tu nói chen lời: “Ngại nặng phải không ạ?”

A Chiêu cười thành tiếng, nói: “Thẩm sư bá nói vậy, A Chiêu mới nhớ ra trên người sư phụ không hề có đồ gì.”

Vệ Cẩn ho khụ một tiếng, nói: “Không phải vậy.”

A Chiêu ngẩn người.

Vệ Cẩn nghiêm túc nói: “Vi sư dù không
thích đồ linh tinh, như đây là vật A Chiêu tặng.” Vệ Cẩn nhìn chăm chú,
trong mắt dường như hơi khác thường. Lòng A Chiêu hồi hộp, cảm giác như
hình như mình phát hiện ra chuyện gì, nhưng nghĩ lại, A Chiêu lại thấy
mình nghĩ nhiều rồi. Nàng đang không biết nên nói gì thì Ninh Tu đã nói: “Ngọc bội sư phụ tặng con, con cũng rất thích.”

Ninh Tu vuốt vuốt ngọc bội bên hông, ngón tay khẽ nâng niu.

Vệ Cẩn nhìn vậy, đột nhiên nói: “A Chiêu, vi sư cũng thích ngọc bội.”

“Dạ?” Ý của sư phụ… là gì?

Đúng lúc này, tiếng đao kiếm vang lên
ngoài xe, xa phu hoảng sợ hét lên. Ninh Tu còn chưa kịp phản ứng đã thấy A Chiêu theo phản xạ rút kiếm xông ra ngoài.

Ninh Tu rướn người ra nhìn, đường núi
đang rộng không biết từ khi nào đã có năm hắc y nhân* đầy sát khi đứng
đó. Vệ Cẩn nhíu mày, vừa định xuống xe thì đã nghe A Chiêu nói: “Sư phụ, bảo vệ Tu Nhi!”

*hắc y nhân: người mặc đồ đen (để nguyên hán việt cho đỡ dài dòng)

Ninh Tu thở dài.

“Sư tổ, người ra giúp sư phụ đi.” Cậu cũng có thể tự bảo vệ mình, sư phụ lúc nào cũng lo lắng thái quá như vậy.

Vệ Cẩn nói: “Con đợi ở trong xe.”

Ninh Tu gật đầu.

Ở ngoài, A Chiêu đã đang đánh với năm hắc y nhân.

Các chiêu thức của năm hắc y nhân kia vô cùng tàn nhẫn, chỉ sơ suất một chút thôi là sẽ chết dưới kiếm bọn hắn. A Chiêu rùng mình, biết năm hắc y nhân này không vừa, cách đánh rất giống của sát thủ.

A Chiêu không dám lơ là, vô cùng tập trung đánh với bọn hắn.

Lấy một địch năm cũng phải dùng hết sức
mình, A Chiêu đánh một lúc mới giải quyết được một tên. Bỗng chốc, một
bóng trắng vụt lên, một kiếm trí mạng đâm vào hắc y nhân đằng sau A
Chiêu.

“Sư… Sư phụ.”

Vệ Cẩn nói: “Vi sư sẽ không để bọn hắn yên.”

A Chiêu gật đầu, xoay người, áp lưng vào lưng Vệ Cẩn, kiếm trên tay chém dọc chém ngang khiến quần áo trên người hắc y nhân đều rơi xuống, lộ ra hai chân lớn và một chân nhỏ… khụ khụ.

A Chiêu phì cười.

Mặt Vệ Cẩn đen lại, nhanh chóng giải
quyết hai hắc y nhân. Còn một người còn lại thấy vậy thì lui về sau mấy
bước, giơ kiếm lên định chém vào xe ngựa còn lại.

A Chiêu kinh hãi, vội chạy tới chiếc xe.

Mặt Vệ Cẩn trắng bệch.

May mà A Chiêu tới nhanh, đâm hắc y nhân kia một kiếm trí mạng. Máu phun ra, hắc y nhân ngã xuống.

A Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Nàng xoa ngựa, nói với Vệ Cẩn: “May mà
tới kịp, không xe chứa sách của sư phụ nhất định bị hỏng…” Lời nàng còn
chưa dứt, Vệ Cẩn đã quát lớn: “Hỏng thì hỏng! Nếu ban nãy có chuyện gì
không may, người bị hỏng* sẽ là con đấy!”

*hỏng: hỏng ở đây mang nghĩa A Chiêu sẽ bị thương. Trong nguyên văn Vệ Cẩn dùng cùng một từ nên tớ không đổi sang từ khác với từ ở trên.

Tim hắn ban nãy như ngừng đập!

A Chiêu mím chặt môi, nàng nói: “Lời của sư phụ, A Chiêu luôn nhớ kĩ.”

Chỉ có sách là không được bỏ rơi.

Vệ Cẩn hít thật sâu, cố gắng bình tĩnh
lại, nhẹ giọng nói: “Sách vở không quan trọng bằng đồ nhi của vi sư.
Sách mất đi còn chép lại được, nhưng con thì chỉ có một.”

Hắn giơ tay lau vết máu bắn lên mặt A
Chiêu, “A Chiêu nhỡ thật kỹ, sau này không được bồng bột như vậy. Trước
đây vi sư quả thật đã nói là chỉ có sách là không được bỏ rơi, nhưng giờ đây chỉ có đồ nhi mới không được bỏ rơi.”

Tim A Chiêu đập nhanh.

Đúng lúc đó Ninh Tu ra khỏi xe, nghe
được lời Vệ Cẩn thì mở to hai mắt hỏi: “Sư phụ cũng chỉ có đồ nhi là
không được bỏ rơi đấy!”

A Chiêu hồi hồn, cười nói: “Còn cả Trầm Thủy kiếm nữa.”

Lòng Vệ Cẩn se lại.

Kém Ninh Tu còn nói được, giờ đến cả thanh kiếm cũng không bằng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui