"Để cho bọn họ ăn bát mì khủng bố kia của tỷ, xem như đã thay đệ báo thù rồi."
Dù cho cảm xúc trong dạ có phức tạp hơn nữa, vừa nghe được những lời ấy, lòng Thái Tử Trường Cầm vẫn dâng lên một chút cảm giác bất đắc dĩ, từ khi hắn gặp được cô bé vô tri này, lòng vẫn thường thường xuất hiện loại cảm khái ấy.
Độ hồn vô số kiếp, tâm tình như vậy hắn đã lâu chưa từng trải qua.
Trầm ngâm một lúc, hắn lạnh nhạt mở miệng: "Ngươi vẫn là mềm lòng."
"Phụt!" A Du phì cười, cúi người chăm chăm nhìn khắp khuôn mặt nho nhỏ của đệ đệ nhà mình, "A Nhiên, đệ rốt cuộc biết giận dỗi rồi sao?"
". . ."
"Chẳng qua là nói đến cùng tỷ vẫn là phải cảm tạ bọn họ, nếu không nhờ họ, tỷ sao có thể nhặt được đệ kia chứ?"
Là người, đều có bí mật.
A Du mặc dù trong mắt của Thái Tử Trường Cầm thật ngốc, nhưng nàng dù thế nào cũng không phải kẻ ngốc không rõ đầu cua tai nheo ra sao, nàng biết đệ đệ nhà mình có bí mật, song nàng không thèm để ý, là người ắt có bí mật, tỷ như chính nàng cũng có.
Nơi mà nàng đến, chính là bí mật tuyệt đối không thể nói.
Dùng cái cách gần như đáng kinh sợ đi đến thế giới này, trong nháy mắt nàng mất đi tất cả người thân bè bạn, thậm chí là ý nghĩa tồn tại, cho đến khi nàng nhặt được đứa bé mới sinh ấy, khoảnh khắc ôm lấy thân thể yếu ớt của hắn -- A Du cảm nhận được, hắn cần có nàng.
Nếu không có nàng, hắn nhất định sẽ chết.
Có người cần, còn có lí do tồn tại.
A Du tìm được giá trị trong cái thế giới này, sau đó, nàng vẫn còn sống sót.
Nói theo nghĩa ấy, A Nhiên là minh chứng cho sự tồn tại của nàng trên thế gian.
Cho nên, tuy rằng biết có chút không đúng, nàng vẫn như trước cảm tạ đôi phu thê đã vứt bỏ hắn kia.
"Hửm?" Thái Tử Trường Cầm hiển nhiên không thể biết được mớ cảm tình rối rắm mà A Du ôm ấp trong lòng, nhíu mày hỏi lại: "Nói vậy, ngươi hẳn nên báo ân?"
" Tỷ đã báo rồi mà."
"Khi nào?"
"Mới vừa rồi đó." Sắc mặt nghiêm túc của A Du lại treo vài phần ý cười giảo hoạt, "Bát mì kia chính là sự báo ân của ta đó, ừm, thêm đường vào là để thay đệ báo thù, ân oán rõ ràng như vậy, A Nhiên cảm thấy có tốt không?"
"Ừ ..." Trường Cầm không khỏi bật cười, " Tất nhiên rất tốt." Thật nhọc lòng cho nàng nghĩ ra biện pháp như vậy.
"Nếu thế, chuyện trước kia liền xóa bỏ đi." A Du cầm lấy khăn bắt đầu lau cái bàn, bất luận có khách hay không, nàng vẫn luôn thích làm như vậy, cho dù dùng bữa ở đầu đường, mọi người đến cùng vẫn là thích nơi sạch sẽ hơn, có câu cách ngôn nói thế nào nhỉ?
Đúng rồi, là chi tiết nhỏ quyết định ngàn vận mệnh.
Nơi này kiếm sống được, chẳng phải cũng nhờ những thứ này tích lũy dần dần mà nên ư ?
"Bỏ đi sao." Thái Tử Trường Cầm lại liếc phía góc tường đối diện, bắt gặp ánh mắt của hắn, đôi phu thê nọ lại treo lên vẻ cười cười nịnh hót, không ngừng gật đầu cúi người, hắn thu lại ánh mắt, cùng những kẻ này so đo, hắn cũng không nhỏ nhen như vậy.
"A Du ngươi vẫn mềm lòng." Thái Tử Trường Cầm lần nữa nói ra câu này, so với lần trước, lúc này ý tứ trào phúng trong giọng nói của hắn lại ít hơn rất nhiều.
Nàng thật sự, đã cứu mạng của hai kẻ kia.
Dù nhiều lần trải qua sự đổi thay lòng người, vị Thái Tử Trường Cầm vốn đã hiếm tin vào câu "Nhân chi sơ, tính bản thiện", giờ khắc này vẫn có chút giật mình mờ mịt.
Nhưng mà, nàng thực có thể tiếp tục duy trì phần thiện này sao?
Đệ đệ nhà mình đến giờ chỉ gọi tên của nàng, sau nhiều lần sửa mãi không có kết quả đã thành thói quen, chẳng qua là nghe người kia nói như vậy, nàng chỉ cười, không muốn cãi lại, nói: " Người thật sự mềm lòng, không phải tỷ, mà là đệ đó, A Nhiên."
"Hửm?"
Thái Tử Trường Cầm thốt lên câu nghi vấn ngắn ngủn.
Đối phương vẫn không trả lời hắn.
Điều này làm cho hắn hơi bất mãn, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
"Vì sao nói như vậy?"
Đôi tay của thiếu nữ đang cúi người lau bàn thoáng ngừng một chút, đoạn, nàng quay đầu nhìn về phía cậu bé cố chấp truy hỏi, thở dài, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Thái Tử Trường Cầm nhìn nụ cười không tươi tắn rực rỡ như thường ngày, thậm chí còn vương vài phần thương cảm, bất giác cảm thấy, nụ cười này so với trước đây tựa hồ lại chân thực hơn rất nhiều.
"Vì yêu mà sầu khổ, vì yêu mà lo sợ. Người nếu rời xa yêu, không sầu cũng chẳng lo." A Du từng chữ từng chữ ngâm lên bài kệ từng đọc qua trong " Xạ điêu", sau khi đọc xong tự mình kinh ngạc, đoạn lại nhớ tới đệ đệ nhà mình chưa từng đọc sách chẳng biết có hiểu hay không, liền chậm rãi giải thích một câu:
" Có yêu mới có hận, có chờ mong mới có thể sợ không được đáp lại."
Câu tiếp theo nàng không có nói -- Mà đệ bởi vì không được đáp lại mà phẫn uất, A Nhiên, đệ mới là người thật sự mềm lòng.
So với cậu bé, người ngoại trừ hắn thì không thật sự đem ai trên thế giới này đặt vào lòng mình như nàng, lòng thực sắt đá hơn rất nhiều.
Mà sự lo lắng của nàng thật vô lí, nếu Thái Tử Trường Cầm chưa từng đọc sách, trên đời này còn có ai dám nói chính mình biết chữ đây?
Kinh ngạc, do dự, tức giận, thẫn thờ ...
Trong lòng Thái Tử Trường Cầm thoáng qua vô vàn cảm xúc hỗn loạn, những năm tháng đã qua không ngừng chờn vờn trong đầu hắn, mỗi lần độ hồn hắn sẽ mất đi một phần trí nhớ, nhưng lại vẫn như trước nhớ được rất nhiều.
Có một khoảnh khắc, trong lòng hắn thật sự nổi lên sát khí, nhưng chẳng qua chỉ trong chớp mắt, cảm xúc kia đã hoàn toàn bị áp chế xuống.
Hắn tất nhiên không phải vì mềm lòng mới không giết nàng.
Chẳng qua, nếu giết nàng, không phải đồng nghĩa với việc tán thành lời nàng sao?
Chỉ là một phàm nhân như con kiến, làm sao có thể hiểu được tâm tình của hắn?
A, thật sự buồn cười.
Nhanh chóng thu lại cảm xúc trong lòng, trên thực tế, bất luận vừa rồi suy nghĩ những gì, hắn đều không để lộ cảm xúc ra ngoài dù chỉ một chút, vị Thái Tử Trường Cầm đã sớm học được cái cách che giấu và ngụy trang cảm xúc mà trước đây hắn vốn khinh thường ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt tràn đầy đắc ý.
A Du lên mặt chống lưng cười to:
" Thế nào thế nào? A Nhiên đệ có phải cảm thấy tỷ đặc biệt có kiến thức hay không hả? Ha ha ha, có muốn tỷ dạy đệ đọc sách hay không? Hử? Xin tỷ đi, xin tỷ tỷ sẽ đồng ý mà!!!"
". . ."
Thế mà lại nghiêm túc suy xét lời nói của loại người này, hắn quả nhiên là luân hồi quá lâu, đầu óc trở nên đần độn rồi.
"Thế nào, thế nào?" Lên mặt tiếp tục, "Có phải cảm thấy tỷ đặc biệt anh minh thần võ, đại trí giả ngu hay không? A ha ha!!!"
"Đại trí giả ngu?" Thái Tử Trường Cầm nhếch lên khóe môi, "Ta thấy, nên là ngược lại mới đúng."
"Ngược lại?" A Du nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đại trí giả ngu ngược lại là -- đại ngu giả trí?
Nghe qua tựa hồ cũng không tệ, khoan đã ...
" A Nhiên! Đệ đang mắng tỷ ngu sao?"
"A, A Du, ngươi rốt cuộc cũng có một lần "trí"."
A Du nghiến răng:
"Tiểu tử thối, ngươi ngứa da sao?! Chờ xem buổi tối về ta xử lí ngươi như thế nào!"
Thái Tử Trường Cầm giật mình, vờ như không nghe thấy xoay người rời đi, xử lí? Lời này nàng đã từng nói vô số lần rồi, nhưng chưa bao giờ làm thật lần nào, hơn nữa, nếu thật động thủ, ai xử ai còn chưa biết.
"Này! Đừng đi mà! Tên A Nhiên thối tha nhà ngươi, nhớ lúc nhỏ ta một tay thay tã nuôi ngươi lớn lên, ngươi lại dám mắng ta ngu ngốc." A Du nháy mắt rơi vào trạng thái "tỷ tỷ u buồn", " Còn nhớ năm ngươi một tuổi, ngươi giữa mùa đông không may tiểu ra quần, ta ..."
Thái Tử Trường Cầm nhanh chóng quay đầu bịt miệng người nào đó lại, trong lòng lại là một hồi bất đắc dĩ, hơn nữa, cái gì là một tuổi tiểu ra quần? Loại chuyện này vốn không xảy ra, được chưa!
Quả nhiên, nhân loại thật dối trá.