Nuôi Dưỡng Búp Bê

Editor: YYone

Nhận thấy mình đang gặp nguy hiểm, Lan Lạc nhanh nhẹn xoay người né tránh, màn sương đen bao quanh vùng ngực cậu nhóc như một tấm giáp dày.

Cách đó không xa, Lục Sâm thu tay lại, sắc mặt bình tĩnh nhìn Lan Lạc. "Mi rất mạnh."

Người đàn ông này có năng lực đặc biệt.

Lan Lạc cũng không mấy bất ngờ.

Cha đã từng nói với bọn họ rằng viện nghiên cứu dùng trái tim búp bê để lấy năng lực của chúng, nhưng mà đây là lần đầu tiên Lan Lạc chứng kiến tận mắt con người sở hữu năng lực này.

Đôi mắt lam của Lan Lạc nheo lại, lùi về sau vài bước, ngay sau đó quay người lao thẳng về phía Kiều Thịnh. Màn sương đen trên tay bùng nổ, gần như sắp bao trùm đối phương.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện, ôm lấy Kiều Thịnh, đưa ông ta ra khỏi xe lăn.

Người này có một cái đuôi xù và hai chiếc tay dựng thẳng, hiển nhiên là búp bê Triều Dương.

Búp bê người thú am hiểu ẩn nấp hơn các loại búp bê khác, Triều Dương luôn trốn trong bóng tối để bảo vệ cha mình.

Cô nàng đặt người cha yếu ớt vào một góc, đứng trước mặt Lan Lạc, ánh mắt uy hiếp, cảnh giác nhìn chằm chằm cậu nhóc. "Mày muốn chết à?"

Đôi mắt Lan Lạc u ám.

Cục diện hiện tại bất lợi cho cậu, đối phương hai người đều có năng lực mà cậu chỉ có một mình.

Nhưng mà Lan Lạc cũng không sợ, màn sương đen dần dần quấn quanh nửa người cậu nhóc, nụ cười càng thêm rạng rỡ. "Là các người muốn chết nha, dám tiếp cận Thích Triều cơ mà."

Kiều Thịnh đã sớm đoán được tên nhóc này đột nhiên tấn công là vì Thích Triều, song nghe được thì vẫn thấy hơi khó tin. Ai mà tưởng tượng được búp bê do Thẩm Du Hi tạo ra lại chủ động tìm hắn vì một con người.

"Là cha mi bảo mi tới giết ta hay do mi tự quyết định thế?" Kiều Thịnh tò mò hỏi.

Lan Lạc không trả lời.

Lúc này Lục Sâm đã đứng song song với Triều Dương trước mặt Kiều Thịnh, y nhìn Lan Lạc. "Hành vi của mi đã vi phạm pháp luật đế quốc, nếu không muốn bị bắt thì mau dừng tay."

"Còn lâu, dù có dừng thì mấy người cũng sẽ cho rằng Lan Lạc là người xấu rồi ném tôi cho viện nghiên cứu xử lý."

Lan Lạc đáp, sương đen trên người càng ngày càng dày, gần như bao trùm cả hang động.

Sương đen có rất nhiều công dụng, không chỉ có thể cường hóa thân thể cho Lan Lạc mà khi nó bao trùm người khác sẽ khiến đối phương suy yếu, cuối cùng ngạt thở mà chết.

Năng lực này rất đáng sợ, nếu bị người của đế quốc phát hiện chắc chắn có khả năng bị bắt tới viện nghiên cứu.

Tới giờ Lan Lạc vẫn luôn nghe lời cha, che giấu năng lực của mình, đây là lần đầu tiên cậu nhóc sử dụng nó trước mặt người của Hiệp hội.

Kiều Thịnh thấy sương đen bao phủ khắp hang động, cảm thấy có điều không ổn, ông ta phờ phạc nói. "Mi định giết cả Thích Triều đấy à?"

"Không đâu."

Lan Lạc cười rạng rỡ. "Khi mấy người chết, sương đen sẽ biến mất."

Tuy nói vậy nhưng trong lòng Lan Lạc cũng đang rất nôn nóng, thời gian không còn nhiều, cậu nhóc phải nhanh chóng giải quyết họ. Nghĩ vậy, Lan Lạc lập tức vọt lên.

Móng tay Triều Dương dài ra, lao vào giao chiến với Lan Lạc.

Kiều Thịnh hơi cong môi, hiển nhiên đã đoán được ý định của Lan Lạc. Theo phân tích của ông ta về màn sương này, có lẽ một phút nữa bọn họ sẽ phải chết ở đây.

Kiều Thịnh kéo áo Lục Sâm, chờ đối phương nhìn qua liền chỉ vào vách tường phía sau.

Lục Sâm dừng lại một chút rồi gật đầu.

Bên kia, Thích Triều đang nắm tay Li Bạch thì nghe thấy tiếng động lớn, hắn khựng lại.

m thanh đó phát ra cách đó không xa, Thích Triều nghi là có chỗ bị sạt lở, song nghĩ lại thì không có khả năng, các ngã rẽ trong mỏ đều rất sát nhau, nếu bên kia xảy ra sự cố thì chỗ này cũng trốn không thoát.


Nghĩ tới Lan Lạc, Thích Triều mím môi, dắt theo Li Bạch vội vàng qua đó. Vừa mới tới ngã rẽ tiếp theo đã bị bụi đất ập vào mặt làm ho khan, lúc mở mắt mới thấy Lan Lạc đang đứng trong đó.

Cách đó không xa còn có mấy người Kiều Thịnh, trong góc rải rác một đống đá vụn như bị ai đó dùng búa gõ mạnh xuống. Nhìn qua thì không ai bị thương.

"Lan Lạc!"

Li Bạch thấy Lan Lạc liền hào hứng chạy tới, cậu bé không hề phát hiện ra sự kỳ lạ của hang động, ngượng ngùng nói. "Tớ không thấy cậu nên mới kêu ba ba đi tìm cùng, xin lỗi nha."

"Không sao."

Mái tóc vàng xoăn nhẹ của Lan Lạc dính đầy tro bụi, mặt mũi cũng lem nhem. Cậu nhóc nở nụ cười rạng rỡ nhưng trông như đang giả bộ.

"Có chuyện gì vậy?" Thích Triều thấy Lan Lạc an toàn, nhanh chóng bước tới cạnh hai đứa nhỏ, đôi mắt nâu sẫm thăm dò nhìn mấy người Kiều Thịnh.

Trước khi Thích Triều đến, Kiều Thịnh đã ngồi lại xe lăn, vẻ mặt Lục Sâm bình tĩnh, nữ người thú Triều Dương không biết đã biến mất từ lúc nào. Nhìn sơ hai người đều không có gì bất thường.

Sắc mặt Kiều Thịnh phờ phạc, ông ta nói. "Có lẽ là mấy vách tường trong mỏ không chắc chắn nên mới bị đổ. May mà không xảy ra sự cố."

Lan Lạc yên lặng đứng bên cạnh. Đống đá rơi xuống không nhiều lắm, trong mỏ thỉnh thoảng cũng có hiện tượng này nên không tính là kỳ lạ.

Mỏ khoáng thạch trên danh nghĩa thuộc về Thích Triều, nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm. Thích Triều nói xin lỗi hai người rồi dùng quang não liên lạc với nhân viên. "Người phụ trách một lát nữa sẽ tới kiểm tra, tôi đã sắp xếp nhân viên y tế rồi. Lát nữa mọi người theo tôi ra ngoài kiểm tra thân thể, phòng trường hợp có vấn đề gì."

Thích Triều và Lục Sâm không có ý kiến.

"Cứ theo ý cậu đi."

Thích Triều gật đầu, thoáng quan sát vách tường trước mặt. Nhìn dấu vết thì giống như bị đập vỡ hơn là tự nhiên bị đổ, nhưng mà loại chuyện này hẳn Kiều Thịnh không lừa hắn.

Hắn giữ chuyện bức tường trong lòng, cúi đầu nhìn Lan Lạc rồi ngồi xổm xuống xoa mái tóc nhem nhuốc của cậu nhóc, vẻ mặt nghiêm túc. "Lan Lạc, trước đó con đã hứa là sẽ không chạy lung tung rồi mà? Sao con lại chạy qua đây?"

Lan Lạc căng thẳng, biểu cảm hơi tủi thân, cậu nhóc giải thích. "Vì Lan Lạc muốn thắng ạ."

Nói xong, cậu nhóc mím môi, đáng thương nhận lỗi. "Lan Lạc biết sai rồi, bỏ qua cho Lan Lạc được không ạ? Sau này con nhất định sẽ không tái phạm nữa!"

Dù toàn thân dính đầy tro bụi, Lan Lạc vẫn là thiên thần nhỏ xinh đẹp. Mái tóc vàng nhếch nhác cùng chóp mũi lem luốc làm ai cũng không nỡ mắng.

Kiều Thịnh và Lục Sâm nhìn búp bê ác ma ban nãy còn đánh đánh giết giết giờ lại trông như cừu non làm cả người khó chịu.

Thích Triều không mắng nổi, xoa đầu cậu nhóc. "Muốn thắng thì được nhưng lần sau trước khi đi phải nói với ba một tiếng nhé, nếu không ba sẽ rất lo lắng cho con đấy."

"Vâng ạ!"

Lan Lạc gật mạnh đầu, nở nụ cười rạng rỡ. Cậu nhóc nắm tay Thích Triều và Li Bạch rời khỏi mỏ, lúc hai người không chú ý còn chậm rãi quay đầu về sau.

Ánh mặt cậu nhóc tối tăm hệt một con rắn độc nhắm vào con mồi, vĩnh viễn không tha cho mục tiêu săn đuổi của mình.

Lục Sâm chạm phải ánh mắt kia suýt chút nữa đã không kìm được mà ra tay xử lý.

Ngược lại, Kiều Thịnh cảm thấy khá thú vị, ngăn cản Lục Sâm.

"Cậu muốn giữ nó lại?" Lục Sâm chẳng hiểu nổi bạn mình đang nghĩ gì, rõ ràng ban nãy búp bê này còn muốn giết cậu ta. "Chúng ta phải đưa nó đến viện nghiên cứu, không thể thả nó ở bên ngoài được."

Lục Sâm cảm thấy loại vũ khí hình người thế này nếu cho nó tự do sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng cho loài người.

Kiều Thịnh lắc đầu, vỗ vỗ mu bàn tay bạn mình, khẽ cười. "Cậu yên tâm, tôi không chết được. Với lại rõ ràng Thẩm Du Hi cố ý để búp bê này ở đây. Nếu cậu mang nó về viện nghiên cứu thì mới là tai họa của loài người."

Bạn y trước giờ đều suy nghĩ thấu đáo, Lục Sâm biết mình không thông minh bằng Kiều Thịnh, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của ông ta, Lục Sâm trầm mặc gật đầu, sau đó y nói. "Nếu búp bê kia dám làm hại người khác, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay."

"Được."

Kiều Thịnh nghe là biết đối phương đã nhượng bộ, người bạn này của ông ta là người cứng đầu, không có hứng thú với búp bê, trong lòng chỉ có người dân Lam Tinh.

Tới giờ Kiều Thịnh vẫn không hiểu loại người thối nát như mình tại sao lại có người bạn thế này, song cảm giác cũng không tệ lắm. Chỉ cần Lục Sâm không biết trước kia ông ta từng làm những gì thì tình bạn này có thể kéo dài rất lâu.


Ra khỏi quặng mỏ, nhân viên y tế đã sớm chờ sẵn ở ngoài, lần lượt kiểm tra thân thể cho Kiều Thịnh và Lục Sâm.

Xác định hai người không có vấn đề gì, Thích Triều để nhân viên y tế trở về nghỉ ngơi.

Kiều Thịnh thận miệng tạm biệt, sắc mặt ông ta trắng bệch, uể oải. "Hôm nào chúng ta lại hẹn tiếp, giờ tôi về trước nhé."

Đây rõ ràng chỉ là giả vờ, Kiều Thịnh để ý ánh mắt của Lan Lạc đứng cách đó vài mét, ông ta sờ sờ ngực mình. Thật ra Kiều Thịnh rất tiếc mạng, dù vẫn chưa nhìn ra Thích Triều hấp dẫn Thẩm Du Hi ở điểm nào nhưng vì mạng nhỏ, ông ta quyết định tạm thời tránh đầu ngọn gió.

"Được." Thích Triều mỉm cười với bọn họ. "Hôm nào lại tới nhé."

Tiễn Kiều Thịnh và Lục Sâm đi, Thích Triều dắt hai búp bê rời khỏi mỏ quặng.

Trên đường, Thích Triều nhớ lại dấu vết trên vách tường, hơi nhíu mày vì nghĩ mãi không thông. Hắn nhìn gương chiếu hậu, dò hỏi Lan Lạc đang ngồi ghế sau.

"Lan Lạc, khi con tới mấy tảng đá đã ở đó rồi hả?"

"Không ạ." Vẻ mặt Lan Lạc mờ mịt, giống như không hiểu tại sao Thích Triều lại hỏi vậy, đầu ngón tay cào cào bọc ghế, sợ đối phương phát hiện chuyện gì không đúng.

"Lan Lạc gặp được hai chú kia, một lát sau thì mấy tảng đá trên vách tường tự nhiên rơi xuống ạ." Chắc chắn lý do mình bịa ra không có gì sai, Lan Lạc càng nói càng tự tin.

Thích Triều ừ một tiếng, tuy vẫn cảm thấy kỳ lạ nhưng có lẽ do hắn nghĩ nhiều. Vốn dĩ đối phương cũng đâu có lý do gì để nói dối hắn. "Sau này con phải nghe lời, không được ham chơi biết chưa?"

Thấy giọng điệu Thích Triều trở về bình thường, Lan Lạc biết hắn đã tin, lập tức thở phào nhẹ nhõm, cậu nhóc cười rạng rỡ đồng ý.

Về tới nhà, Thích Triều nói với hai đứa nhỏ một tiếng rồi xuống tầng hầm.

Dù phát sinh một chút chuyện ngoài ý muốn, song Thích Triều vẫn chọn được một viên mẫu thạch từ mỏ quặng, tốc độ nhanh không lém lần chọn cho Li Bạch.

Hình dạng viên mẫu thạch này nhìn như một chú cún con. Có lẽ là duyên số, búp bê Thích Triều định chế tạo là Thiên Cẩu, khi vừa nhìn thấy viên đá này Thích Triều đã ưng.

Ngón cái Thích Triều chà sát mẫu thạch rồi đặt viên đá xám xịt này vào trong dịch dinh dưỡng, chuẩn bị truyền sức mạnh tinh thần. Bỗng hắn dừng lại, nhớ ra gì đó, quay người lấy hai viên mẫu thạch trên bàn làm việc.

Không có tài liệu nào trên Lam Tinh nói về việc đánh thức mẫu thạch lần hai, hệ thống cũng chưa trở về, Thích Triều đành tự thử theo cách của mình.

Kết quả có tệ đến mấy cũng tốt hơn tình trạng bây giờ.

Thích Triều đặt mẫu thạch Song Kính vào bể. Một viên mẫu thạch xám xịt cùng hai viên pha lê màu đỏ nằm chung một chỗ khiến trái tim Song Kính nhìn đẹp hẳn.

Đôi mắt nâu đậm lóe lên ý cười, hắn nhắm mắt, tập trung truyền sức mạnh tinh thần vào trong dịch dinh dưỡng. Ánh sáng xanh dày đặc không thể nhìn thấy bằng mắt thường ồ ạt hòa vào dung dịch, mãi không có điểm dừng.

Trên lầu, Lan Lạc không cùng Li Bạch xem hoạt hình, sau khi chắc chắn Thích Triều đã xuống tầng hầm, nhớ tới chuyện Kiều Thịnh và Lục Sâm, Lan Lạc do dự một lúc vẫn quyết định báo cho cha.

Cậu nhóc đứng dậy, chưa kịp rời đi thì Li Bạch đã ngơ ngác ngẩng đầu lên. "Lan Lạc, cậu đi đâu thế."

"Tôi về phòng." Lan Lạc đáp, nhìn thấy khẩu hình của Li Bạch, lập tức bổ sung. "Tôi mệt mỏi, muốn đi ngủ, cậu không được đi theo!"

Li Bạch còn định theo Lan Lạc về phòng chơi, nghe thấy vậy đôi mắt vàng dưới mặt nạ lộ vẻ thất vọng. Nếu Li Bạch có đuôi thì đã sớm cụp xuống rồi.

Lan Lạc chẳng cảm thấy tội nghiệp chút nào, cậu nhóc nhìn Li Bạch một cái rồi chạy nhanh lên tầng.

Li Bạch không biết Lan Lạc có định đi ngủ thật không. Cậu bé phân vân giữa việc tiếp tục xem hoạt hình hay lên lầu nghe lén, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi dưới phòng khách.

Cậu bé mím môi, dùng điều khiển đổi kênh. Lan Lạc không ở đây với Li Bạch thì cậu bé cũng không cần xem hoạt hình mà Lan Lạc thích nữa. Li Bạch chọn bừa một bộ hoạt hình, ngồi xem chăm chú.

Trên lầu, Lan Lạc lấy một cái quang não từ trong ngăn kéo ra.

Quang não này do Thích Triều mua cho Lan Lạc từ rất lâu trước đó, trong này chỉ có hai người liên hệ là Thích Triều và cha.

Bởi vì một vài nguyên nhân mà Lan Lạc không dám nhắn tin với cha, quang não này chưa từng được dùng đến. Cậu nhóc cúi đầu, bấm gọi thoại.


"Lan Lạc?"

"Cha ơi." Lan Lạc lấy hết can đảm lên tiếng rồi nói chuyện xảy ra chiều nay trước sự thăm hỏi của cha.

"Kiều Thịnh chủ động tiếp cận Thích Triều?"

"Vâng ạ."

Lan Lạc nói xong, sợ cha thấy mình hành động thiếu suy nghĩ, thấp thỏm bổ sung. "Con có cảm giác Kiều Thịnh tiếp cận Thích Triều hoàn toàn không có ý tốt."

Bên kia quang não không lên tiếng, mấy giây sau mới truyền đến giọng nói nhàn nhạt. "Con không sai, không cần sợ."

Lan Lạc đang lo lắng nắm chặt quần mình, nghe vậy lập tức thả lỏng hơn nhiều, giống như được công nhận, đôi mắt lam cong cong như trăng non, cười cực kỳ rạng rỡ.

Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, không bị cha phê bình, Lan Lạc thoải mái tung tăng xuống phòng khách chuẩn bị xem hoạt hình. Ngược lại, vẻ mặt Thẩm Du Hi ở bên kia không chút ý cười

Anh nhìn chằm chằm quang não trên mặt bàn, ánh mắt lạnh buốt, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ tay vịn sofa, hiển nhiên chẳng hề vui vẻ.

Mạc Tư không chải tóc cho búp bê mà ôm nó nhìn cha, con mắt đen láy hơi lo lắng.

A Cốt ở bên cạnh vẫn đang diện áo sơ mi hoa và quần short yêu thích, bắt chéo chân gác lên bàn, đặt một quyển sách che trên mặt. A Cốt lên tiếng. "Cha định tìm Kiều Thịnh tiếp ạ? y dà, con đã bảo giết quách ông ta đi cho rồi, cha xem đi, giờ ông ta lại nhảy ra, đúng là phiền phức."

Thẩm Du Hi liếc cậu ta, thản nhiên nói. "Giết anh ta thì càng gặp nhiều phiền phức hơn đấy."

A Cốt hiểu rõ, cậu ta cũng chỉ muốn đùa chút thôi. Nếu Kiều Thịnh mà chết thì đối với bọn họ lợi ít hại nhiều.

"Lục Sâm, tên này đúng không ạ?" A Cốt sờ cằm, cười híp mắt. "Người này là nguyên soái, hắn đã biết chuyện Lan Lạc, chắc chắn để để mắt tới nó. Không chừng hôm nào Lan Lạc sẽ bị bắt tới viện nghiên cứu lột da, róc xương, móc tim cũng nên."

Dứt lời, A Cốt còn cười hả hê.

Mạc Tư lạnh lùng nhìn cậu ta, A Cốt càng thêm thích thú.

"Mặc dù ngoại hình Lan Lạc giống cha nhất nhưng tính cách trái ngược hoàn toàn ha!" A Cốt cười cười. "Lên kế hoạch ngu ngốc để giết Kiều Thịnh, bại lộ năng lực của mình trước mặt Lục Sâm. Hoàn toàn không thèm tính tới nếu không giết được người thì mình sẽ gặp phải chuyện gì."

"May Kiều Thịnh vẫn còn e dè chúng ta đấy, không thì nhóc kia đã ngỏm củ tỏi rồi."

A Cốt huýt sáo. "Đần như thế chết cũng đáng!"

Ngón tay Thẩm Du Hi đang gõ thành ghế dừng lại, đôi mắt lam lạnh lùng nhìn A Cốt, giọng điệu không hài lòng. "Con nói lại lần nữa xem."

A Cốt lập tức im miệng, trong lòng thở dài thườn thượt.

Cha đúng là người phức tạp, lúc thì coi bọn họ là công cụ, lúc thì tỏ ra yêu thương bọn họ. Bốn búp bê trong nhà đều bị cha xoay như chong chóng.

Vẫn là mình thông minh nhất.

A Cốt vui vẻ nghêu ngao.

Mạc Tư liếc sang tên thần kinh đang hát hò rồi dời mắt về phía Thẩm Du Hi, hỏi. "Thưa cha, bây giờ chúng ta phải làm gì ạ?"

Lan Lạc đã bị Lục Sâm chú ý, kể cả Kiều Thịnh không để anh ta bắt Lan Lạc thì sau này mọi hành động của cậu nhóc đều bị anh ta giám sát.

"Đưa Xích Yêu và A Dư tới đây."

Thẩm Du Hi bình tĩnh nói với Mạc Tư.

A Cốt còn đang hát hò, vừa nghe thấy hai cái tên này lập tức cứng đờ. Cậu ta nở nụ cười. "Cha, con đi trước nha. Bên sân huấn luyện còn nhiều việc lắm!"

Thẩm Du Hi nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhạt đáp. "Không, con nên gặp hai em gái một lúc đi."

Sống lưng A Cốt cứng ngắc, cậu ta biết thừa người cha âm u suốt ngày ru rú trong nhà chắc chắn đang trả thù mình. Dù vậy A Cốt vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ.

Không gian lốc xoáy mở ra rồi đóng lại, nháy mắt đã xuất hiện lần nữa, ba bóng người từ bên trong đi ra.

Dẫn đầu là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, lạnh lùng. Nàng đội chiếc mũ hải quân màu trắng, mặc một chiếc váy ngắn gợi cảm cùng màu, dáng người chữ S quyến rũ. Nàng đeo găng tay trắng, bên hông cài roi da, cằm hơi nâng lên, khóe môi như mang theo nụ cười khinh miệt.

"Chị gái, chào nha." A Cốt cười tủm tỉm vẫy tay, còn đâu bộ dạng co quắp ban nãy.

Nghe thấy xưng hô của A Cốt, cô gái đi đầu còn chưa nói gì thì một bóng người đỏ rực vọt ra từ sau lưng nàng. Người kia hệt như ngọn lửa cháy hừng hực, tóc đỏ, mắt đỏ, trực tiếp dùng đại đao bổ về phía A Cốt.

"Xích Yêu quá đáng thế." A Cốt nhảy tới sau lưng Thẩm Du Hi, tìm kiếm sự an ủi. "Cha nhìn kìa, ác quá đi mất."

Thẩm Du Hi không đế ý cậu ta, anh nhìn hai búp bê nữ, đôi mắt đào hoa cong cong, giọng điệu dịu dàng hơn nhiều. "Các con về rồi."


"Vâng thưa cha." Chị gái xinh đẹp lạnh lùng A Dư khẽ gật đầu, nàng ngồi lên sofa, rút ra một cuốn sổ tay trong túi váy, ghi chép gì đó.

"Thưa cha, đằng sau người có một con sâu đáng ghét. Xích Yêu muốn giết chết nó." Xích Yêu chỉ cao một mét sau nhưng lại vác theo đại đao dài hai mét. Xích Yêu nghiêng đầu, mái tóc dài đỏ rực buông xõa, cô nhóc liếm lưỡi đao, mỉm cười với A Cốt. "Anh trai yên tâm, sẽ không đau đâu mà."

A Cốt cười nhăn nhở làm mặt quỷ, khuyên tai màu lam đung đưa trong không trung. "Không thèm tin Xích Yêu đâu. Xích Yêu là nhóc trứng thối!"

Nhóc trứng thối?!!

Sao mới mấy ngày không gặp mà tên này lại đáng ghét hơn rồi?

Xích Yêu thấy tởm muốn ói, tên này tỏ vẻ ngây thơ gọi A Dư là chị đã ghê lắm rồi, sao còn thăng cấp nữa vậy?

Mạc Tư nhìn khung cảnh náo nhiệt trong phòng khách, yên lặng đi tới đằng sau cha, tiếp tục làm tóc cho búp bê vải.

Tết tóc cho búp bê vẫn vui hơn.

Mạc Tư nghĩ.

Dường như Thẩm Du Hi cũng cảm thấy hơi ồn ào, anh liếc Xích Yêu và A Cốt, hai búp bê lập tức yên lặng.

A Dư lạnh lùng, cao quý đứng dậy, báo cáo với cha. "Có thêm năm quan chức trong hội đồng dính líu đến Hiệp hội. Trong nhà bọn hắn có tổng cộng mười lăm búp bê cấp A, mười ba trong số chúng có thể tham gia kế hoạch."

Bởi vì đang mặc quân phục nên khi nàng nghiêm túc báo cáo công việc rất có cảm giác giống như đang nói chuyện với cấp trên.

"Hai búp bê còn lại quá ngu dốt nên đã bị chủ nhân móc mắt, chặt đứt tứ chi, tạm thời không thể tham gia kế hoạch.

Xích Yêu bên cạnh bổ sung thêm. "Con đã đem đám chủ nhân bọn họ xách đến sân huấn luyện, nhiệm vụ cũng đã xong rồi ạ. Để hôm nào con đưa bọn họ đi luyện tập."

"Xích Yêu và A Dư tốt bụng ghê." A Cốt tặc lưỡi, đôi mắt xanh cong cong, song lại nhìn giống đang giễu cợt.

Xích Yêu siết chặt thanh đao trong tay, đôi mắt lóe lên ánh lửa, hoa văn trên mặt hừng hực như bùng cháy, thiêu đốt mắt người nhìn.

"Các con làm rất tốt."

Giọng Thẩm Du Hi dịu dàng, hài lòng nói.

Cô gái A Dư lạnh lùng, chín chắn kéo mũ hải quân xuống, khẽ mím môi, che khuất biểu cảm trên mặt. Xích Yêu thì dùng ngón trỏ kiêu ngạo cọ chóp mũi.

Hiển nhiên hai cô gái nhỏ đều rất vui khi được cha khen ngợi.

"Cha tìm bọn con là có chuyện gì ạ?" A Dư bĩnh tĩnh lại, đôi mắt lam nhạt mở to thắc mắc.

Thẩm Du Hi ừ một tiếng. "Nguyên soái Lục Sâm đóng quân ở khu Lâm Kinh, con tìm mấy chuyện cho anh ta làm đi. Anh ta phát hiện năng lực của Lan Lạc rồi."

A Dư vừa nghe vừa ghi chép vào sổ, chờ Thẩm Du Hi nói xong, nàng cũng dừng bút, giọng điệu lạnh lùng nhưng kiên định. "Được ạ, A Dư sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."

A Dư là búp bê tài năng nhất mà Thẩm Du Hi tạo ra. Bất kể nhiệm vụ là gì, nàng đều có thể hoàn thành xuất sắc.

Thẩm Du Hi gật đầu, tiếp theo anh quay sang nhìn Xích Yêu, hỏi tình hình sân huấn luyện.

Xích Yêu là người phụ trách ở đó. Mái tóc đỏ của cô nhóc xõa tung, tự hào báo cáo cho cha nghe gần đây có bao nhiêu người bị thương cùng những tin tình báo moi được từ miệng họ.

Cô nhóc khoa tay múa chân tranh công, nụ cười trên mặt xán lạn, hoa văn bên má lại đặc biệt mỹ lệ.

"Không tồi."

Thẩm Du Hi cười gật đầu.

Xích Yêu cắm đại đao dài hai mét xuống mặt đất, mỉm cười vui vẻ.

A Cốt nhìn vết nứt trên sàn nhà rồi lại nhìn sang dáng vẻ không chút tức giận của cha, hơi nhếch môi.

Quả nhiên cha là đồ tiêu chuẩn kép.

Mình làm gì cũng sai, còn Xích Yêu phá hỏng cả sàn cha cũng không giận.

A Cốt cười híp mắt. "Nếu các em gái báo cáo công việc xong rồi thì đến lượt cha nha! Cha có thể nói cho tụi con biết cha định quyến rũ đàn ông thế nào không?"

Vừa dứt lời, Mạc Tư, Xích Yêu và cả A Dư đều mờ mịt, gì mà quyến rũ đàn ông cơ? Ai quyến rũ? Quyến rũ ai?

Nụ cười dịu dàng của Thẩm Du Hi chậm rãi biến mất, đôi mắt đào hoa lạnh buốt.

"A Cốt, con lặp lại lần nữa thử xem?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận