Nuôi Dưỡng Một Mỹ Nữ Điên Cuồng

"Mặc dù Tiểu Phượng còn nhỏ, nhưng nàng đã không còn là trẻ con nữa." Chu Tước nói.

Bạch Mạn đưa tay đỡ cằm, tùy ý kéo rèm xe ngựa ra, nhìn ra ngoài. Xa xa có tiếng sáo trúc, có tiếng người tấp nập.

Nàng quay đầu dò xét phục sức dị tộc trên người của Chu Tước: "Bộ y phục này nhìn rất hợp với ngươi."

Chu Tước thở dài, còn nói: "Tiểu Phượng đã lớn rồi. Đến tột cùng ngài dự định sắp xếp cho nàng như thế nào? Cứ chủ không chủ, nô không nô đi theo ngài như vậy sao? Theo nô tỳ thấy, không bằng để Tiểu Phượng ở bên cạnh nô tỳ, học một chút cách hầu hạ người."

Chu Tước là người được Bạch lão gia để lại cho Bạch Mạn, lúc trước nàng từng hầu hạ cho Bạch lão gia, tinh thông công phu quyền cước.

"Tiểu Phượng không cần hầu hạ người." Bạch Mạn nói, "Ta tự có sắp xếp."

Chu Tước cũng không nói gì thêm.

Xa xa có một chiếc xe ngựa đang chạy với tốc độ cực nhanh, đường chật hẹp chỉ có thể chứa được một chiếc xe ngựa.

Chiếc xe kia cũng không hề có ý định nhường đường.

Bạch Mạn cũng dấy lên ý chí hiếu chiến trong lòng, kiêu ngạo ra lệnh: "Đừng dừng lại, ta muốn xem người khác có thể đi được con đường này, dựa vào cái gì ta lại không thể?"

Sắc mặt của người đánh xe tái nhợt, hắn giơ roi lên, xe ngựa của Bạch Mạn đột nhiên lao về phía trước.

Hai cỗ xe ngựa đồng thời chạy điên cuồng về cùng một hướng, cả hai xe xóc nảy, sắp va vào nhau. Chu Tước nhảy lên phía trước, nàng cầm roi lao tới đánh vào mông của con ngựa. Con ngựa cảm thấy đau đớn, gầm lên, nó bị ép vào cỗ xe kia vào giây phút cuối cùng, lao thẳng vào con đường trước.


Bạch Mạn quay đầu nhìn thoáng qua.

Nàng vừa mới rúc đầu về, Châu Dung liền ló đầu ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía trước.

Hai người cũng không nhìn thấy lẫn nhau. Xe ngựa của Châu Dung rẽ vào một góc đường rồi rẽ sang hướng khác.

Các nàng đi ngang qua nhau.

Xe ngựa của Châu Dung vòng một vòng lớn rồi từ từ dừng lại.

Tiếng sáo trúc bên ngoài lọt vào tai của Châu Dung.

A Thần quay đầu nói: "Tiểu chủ nhân, có chợ đêm dành cho dân làng, biển người chen chúc nên chúng ta phải đi đường vòng."

Châu Dung lòng nóng như lửa đốt, đưa tay vén rèm lên, nhìn ra ngoài xe ngựa.

Phía trước xe ngựa có rất nhiều dân làng, nơi đây chưa từng bị thổ phỉ xâm chiếm, vô cùng phồn hoa. Châu Dung nhảy xuống xe ngựa, một cơn gió thổi qua, nàng kéo chặt áo khoác: "Ta đi bộ qua đây, ngươi cưỡi ngựa vòng qua, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp nhau ở phía trước."

A Thần gật đầu, quay người tìm kiếm nơi dừng xe ngựa. Châu Dung đã nhấc chân đi vào.

Chợ tràn ngập những thứ quý hiếm từ Trung Nguyên. Lông thú hoang dã và đồ trang sức quý hiếm từ Tây Vực, đắm mình trong hương liệu, cảnh sắc thay đổi theo từng bước chân, tạo nên bầu không khí đậm đà hương thơm. Nhóm người ở đây cũng vô cùng phức tạp, Châu Dung rất nhạy bén trong việc nắm bắt giọng nói dân tộc.

Lúc này Châu Dung mới ý thức được nơi này vốn là khu chợ chuyên buôn bán hàng lậu.


Những người có thực lực buôn lậu hàng hóa từ biên quan và tổ chức giao dịch tư nhân phải là thế gia ở kinh thành. Đằng sau những thương nhân, tiểu thương này là những thế lực mà người bình thường không thể động đến.

Khó trách thổ phỉ chưa hề cướp bóc qua nơi đây.

Châu Dung đang nghĩ như vậy thì chợt nghe thấy có người đang cười ở trên đầu mình. Nàng ngước lên thì thấy trên tầng hai có một người dị quốc có đôi mắt đen láy đang chỉ vào một nữ tử ở đằng xa và cùng những người khác cười lớn. Theo giọng nói của hắn, ngày càng nhiều người trên tầng hai tập trung lại và nhìn về hướng ngón tay của hắn.

Châu Dung cũng vô thức nhìn sang.

Nơi xa là sạp hàng bán hoa đăng, tỏa ra ánh sáng lung linh, một dáng người mảnh khảnh bước đi duyên dáng dưới đống đèn lồng rực rỡ sắc màu.

Đó là một nữ tử dị quốc, mặc phục sức dị quốc, trang sức trên người tỏa sáng, dưới ánh sáng tạo thành những đốm sáng dày đặc, khiến cho hình dáng của nàng có lúc rõ ràng, có lúc mờ ảo, vô cùng xinh đẹp.

Những người dị quốc kia nhao nhao tán thưởng.

Thiếu nữ dị quốc kia hiển nhiên không có ý thức được có ánh mắt của một đám người đang đuổi theo mình, nàng bước đi bình tĩnh, không dừng lại ở cảnh đẹp này.

Đầu tiên là Châu Dung cảm thấy kỳ quái, về sau lại có cảm giác quen thuộc khó tả.

Xác thực kỳ quái. Người đến chợ sao có thể không lén lút nhìn quanh? Thiếu nữ dị quốc này đi một mình, dường như có động cơ thầm kín.

Nhưng cảm giác quen thuộc...


Khi Châu Dung nhìn kỹ hơn, thiếu nữ kia đã đến nơi ánh sáng và bóng tối mờ đi.

Cho dù khuôn mặt đó có biến thành tro bụi, Châu Dung vẫn sẽ nhớ.

Là Bạch Mạn.

Bạch Mạn?

Khuôn mặt này đập vào mắt của Châu Dung, nàng nhất thời kinh hãi, một cảm giác buồn vui xen lẫn không thể giải thích được, tất cả đều ùa vào trong lòng của nàng.

Nàng ấy ở đây sao?

Vì cái gì mà nàng ấy lại mặc phục sức dị quốc?

Châu Dung không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, đầu óc của nàng choáng váng, trống rỗng, trước khi nàng kịp nhận ra thì thân thể đã đuổi theo trước.

Đúng lúc này, một tiếng chiêng trống giòn vang, vài chiếc xe vận chuyển hương liệu và lông thú chạy qua giữa đường, vô số người lao về phía trước khiến Châu Dung bị nhấn chìm trong biển người.

Nàng dùng hết sức chen về phía trước, duỗi tay ra thì thấy phía trước chật cứng người sau lưng.

Châu Dung bất lực nhìn Bạch Mạn vụt qua rồi cuối cùng biến mất trong màn đêm tăm tối phía xa.

......

Bạch Mạn không để ý tới khúc nhạc nhỏ ngắn ở bên này.


Nàng bước nhanh vài bước, bỏ lại tiếng ồn ào phía sau, rồi rẽ vào điền trang da và lông thú Vạn Thái Hòa Hào với thị nữ phía sau như thường lệ.

Người đứng phía sau điền trang da và lông thú Vạn Thái Hòa Hào là Dương gia.

Vào thời điểm Bạch Mạn ngồi lên vị trí Hoàng hậu của đời trước, Dương gia vì muốn lấy lòng nàng, bọn họ cho nàng rất nhiều lông thú quý hiếm, mục đích chính là để cái Vạn Thái Hòa Hào này trở thành nguồn cung ứng da và lông thú cho hoàng cung.

Phương thức làm ăn của Vạn Thái Hòa Hào cũng khác biệt với người khác.

Dương gia từ trước là mẫu tộc của Hoàng hậu và các phi tần, cho nên họ dễ dàng liên thông với người bên trong để vào cung, cử những thiếu nữ dị quốc có tài ăn nói và biết nói giọng Trung Nguyên, mặc y phục lông thú vào cung để trình diễn cho những Quý Nhân xem.

Bạch Mạn cố gắng nhớ lại hành động chào mời lông thú của những nữ tử dị quốc ở kiếp trước và lấy ra thiếp mời giả.

Chu Tước do dự một lát, thấp giọng nói:

"Chủ tử, quan hệ nội bộ của Vạn Thái Hòa Hào phức tạp, thế lực đằng sau rất lớn, ngài thật muốn đặt mình vào nguy hiểm..."

"Không sao." Bạch Mạn nhàn nhạt nói, "Ta tự có biện pháp."

Ở kiếp trước, trước khi Cửu Vương tiến hành đảo chính, Bạch Mạn vẫn đang cố gắng trở thành một Cửu Vương phi tài giỏi. Vì vậy, để lấy lòng Dương Hoàng hậu, nàng đã nhiều lần bị Dương Hoàng hậu đưa đến Vạn Thái Hòa Hào, thậm chí còn bị Quý Nhân trêu chọc một lần, cố tình nhốt trong hiệu buôn suốt đêm cho đến tận rạng sáng, nàng mới may mắn trốn thoát được rồi cưỡi ngựa trở về đến kinh thành để bảo vệ thanh danh của mình.

Vì vậy, nàng không thể không quen thuộc với mọi ngóc ngách của Vạn Thái Hòa Hào.

Đường đường là đích nữ của Bạch gia, bởi vì gả cho một Hoàng tử vô dụng như Cửu Vương, nàng đã bị Cửu Vương hiến cho các Quý Nhân, nàng phải làm trâu làm ngựa, còn không bằng nữ sử cấp thấp nhất.

Đây cũng là nguyên nhân mà về sau khi Cửu Vương ngồi lên long ỷ, Vạn Thái Hòa Hào liên tục không ngừng lấy lòng Bạch Mạn.

Bạch Mạn đứng trước cổng Vạn Thái Hòa Hào, hồi tưởng chuyện đã qua, trong lòng không có chút gợn sóng nào, tựa như đang nghĩ đến chuyện của người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận