Đội xe của Cửu Vương rời đi.
Tiểu Phượng khóc đến thở không ra hơi, Chu Tước vỗ vỗ bả vai của tiểu cô nương bên cạnh mình.
"Đừng khóc." Chu Tước ôn hòa nói, "Chủ tử đi kinh thành, chúng ta thu xếp việc trong nhà thật tốt, chờ chủ tử trở về, cũng là làm một số việc trong khả năng của mình cho chủ tử."
Tiểu Phượng gật đầu, nức nở nhìn về phía xe ngựa rời đi.
Chu Tước nói: "Châu đại tướng quân ở bên kia... "
Tiểu Phượng quay đầu đi.
Chu Tước tường tận xem xét một hồi lâu: "Ngươi không thích Châu đại tướng quân sao?"
Tiểu Phượng nói: "Không có cảm tình gì."
Chu Tước ngạc nhiên nói: "Vì cái gì? Dù sao Châu đại tướng quân cũng là bằng hữu của chủ tử."
Tiểu Phượng nghĩ đến vẻ mặt của Bạch Mạn khi đọc thư, nghĩ đến việc người kia thường xuyên ngẩn người nhìn quân phù bạch ngọc như thế nào, tiểu cô nương dùng giọng chua chát nói:
"Không có gì, chỉ là không thích."
"Quên đi." Chu Tước khoan dung nói, "Chủ tử dặn dò ta, sau khi nàng đi, chúng ta đưa Châu đại tướng quân trở về. Ta đến để làm chuyện này."
Tiểu Phượng vẫn im lặng.
Hai người vòng qua hành lang dài, đi đến viện hẻo lánh nhất của điền trang. Chu Tước nhẹ nhàng gõ cửa: "Châu đại tướng quân?"
Không có người trả lời.
Sau khi Chu Tước gõ mấy lần, lặng lẽ đẩy hé cửa.
"Không có ai sao?"
Bên trong gian phòng trống rỗng, chỉ có bát trà vỡ nát trên sàn.
Ánh mắt của Tiểu Phượng rơi vào vài giọt máu đen trên mặt đất. Tiểu cô nương giẫm lên đó một cách lặng lẽ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Chu Tước là người biết võ thế nhưng cũng không hề để ý chút nào đối với động tác nhỏ kia của Tiểu Phượng. Nàng tra xét một vòng, lo lắng nói: "Kỳ quái, vì sao đại tướng quân không từ mà biệt? Sẽ không gặp nguy hiểm gì đi?"
Tiểu Phượng nói: "Khả năng đại tướng quân cảm thấy hương vị của nước trà không ngon, nàng muốn rời đi cũng không cần chào hỏi chúng ta."
Chu Tước lại nhìn một vòng, không nhìn ra cái gì:
"Xem ra là rời đi." Chu Tước ra khỏi phòng, chào hỏi hạ nhân đến để dọn dẹp phòng.
Thừa dịp cái khoảng cách này, Tiểu Phượng ngồi xuống, lặng lẽ lau sạch sẽ vết máu.
Trên khuôn mặt non nớt của Tiểu Phượng hiện lên vẻ u ám: "Châu Dung, xuống địa ngục đi."
......
Trong hầm ngầm không ánh sáng.
Ngón tay của Châu Dung chậm rãi trượt dọc theo sống lưng nhô lên của Bạch Mạn, đặt một nụ hôn lên eo của người kia, tiếp tục rồi dừng lại ở đuôi xương cụt của của người nọ.
"Giờ gì rồi?" Bạch Mạn mở miệng hỏi.
Nàng bị thanh âm của mình làm cho giật nảy mình. Nhất thời tắt tiếng.
"Độc Cô Viêm đã rời đi. Ngươi không cần suy nghĩ nữa." Châu Dung hờ hững nói.
Bạch Mạn chửi mắng ở trong lòng: Người điên! Độc Cô Viêm cái gì?
Châu Dung cắn vào vàng tai của Bạch Mạn khiến nàng đau đớn kêu lên. Nàng bắt đầu vặn vẹo thân thể, Châu Dung đè nàng xuống, đôi mắt như quỷ hỏa trong bóng đêm.
"Còn nghĩ đến hắn sao?"
Khuôn mặt của Bạch Mạn bị mái tóc dài buông xõa của Châu Dung che đi. Nàng vẫn im lặng.
Không phải nàng không muốn nói chuyện, chỉ là nàng nhìn thấy tính khí vừa rồi của Châu Dung mà thôi.
Châu Dung cởi chiếc thắt lưng đen của mình, buộc quanh chiếc cổ đẫm mồ hôi của Bạch Mạn, đầu còn lại buộc chặt ở chân giường. Bạch Mạn bị nàng kéo xuống như một con rối bị cắt dây.
"Ngươi có yêu ta không?"
Châu Dung ôm lấy mặt của Bạch Mạn, đặt sống mũi cao của mình tựa vào chóp mũi của người kia. Đôi mày và đôi mắt xinh đẹp đầy lạnh lùng, nhìn Bạch Mạn một lúc.
Làn da trắng như tuyết của Bạch Mạn đã chuyển sang màu hồng, chiếc đai đen treo trên cơ thể trần truồng hơi ẩm ướt của nàng. Châu Dung vươn tay nhéo lấy mặt của Bạch Mạn, buộc nàng phải nhìn mình.
Cằm của Bạch Mạn bị Châu Dung nâng lên, nàng không thể thoát khỏi tầm mắt của đối phương. Trong mắt của nàng lóe ra âm trầm.
Bạch Mạn mở miệng run rẩy nói, nước mắt thuận theo thái dương chảy vào bên môi.
"Ta sẽ không yêu ngươi."
Đầu óc của Châu Dung quay cuồng, nàng cúi đầu cắn mảnh vải còn sót lại trên ngực, một tiếng xoẹt liền xé nát rơi.
Ngón tay lạnh ngắt của Châu Dung đang kẹp quai hàm của Bạch Mạn, từ từ siết chặt. Bạch Mạn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Châu Dung, đột nhiên đối phương cúi xuống liếm vết thương trên trán của nàng.
Bạch Mạn run rẩy, Châu Dung liếm dọc một đường theo trán của nàng, từ lông mày xuống tới con mắt, cuối cùng hung hăng cắn môi của nàng.
Châu Dung chưa bao giờ hôn Bạch Mạn một cách tuyệt vọng như vậy. Nụ hôn điên cuồng và nóng bỏng, Bạch Mạn đột nhiên túm lấy mái tóc dài của Châu Dung, mái tóc đen như tơ lụa xoắn lấy tay của nàng.
Cơn đau xé da đầu ập đến nhưng Châu Dung lại mặc kệ. Cái ót của Bạch Mạn được người kia ôm lấy. Mái tóc đen của các nàng đan vào nhau, treo lơ lửng trên giường.
Bạch Mạn bắt đầu dùng tay đẩy Châu Dung. Nụ hôn thô bạo và tuyệt vọng như vậy, nàng hô:
"Đau nhức."
"Đau nhức là được rồi." Châu Dung âm u nói, "Đau nhức có thể khiến ngươi ghi nhớ thật lâu, đúng hay không?"
Châu Dung lật người của Bạch Mạn lại, vùi đầu mũi vào eo của người kia rồi cắn xuống.
"Điên rồi!" Bạch Mạn mắng Châu Dung: "Đây là nhà của ta!"
"Vậy thì sao?"
"Sớm muộn gì các nàng cũng sẽ phát hiện ra ta có ở đây!"
Châu Dung không có lên tiếng, bóp lấy bờ eo của Bạch Mạn.
"Ngươi không thể nhốt ta trong hầm ngầm!"
"Ta sẽ không thích ngươi!"
Lời kia vừa thốt ra, cuối cùng Châu Dung cũng dừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát.
"Ta không cần ngươi thích ta." Giọng của Châu Dung đều đều, động tác ngang ngược, "Ta chỉ cần ngươi."
Châu Dung kéo Bạch Mạn xuống, từ bên cạnh hôn lên môi của nàng. Châu Dung nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, mình thà chết ở đây thì hơn.
"Lúc trước là ta quá tham lam." Châu Dung vỗ vỗ mặt của Bạch Mạn, "Lúc đầu ta chỉ muốn ngươi yêu ta, lúc ta tưởng rằng ngươi yêu ta, rất muốn ngươi ở cùng ta. Khi ngươi ở cùng ta, ta cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, ta muốn ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta và không bao giờ rời xa ta."
Nàng cụp mắt xuống nhìn vết đỏ trên người của Bạch Mạn. Có vô số cái lớn nhỏ ở phía sau.
Châu Dung biết, không chỉ có ở phía sau lưng mà tim của Bạch Mạn cũng có.
Những vết đỏ này đốt lòng của nàng.
"Nhưng bây giờ ta đã hiểu." Châu Dung cụp mắt xuống, "Người như ta không xứng đáng có được tình yêu hoàn hảo, cũng không xứng đáng với sự dịu dàng của vận mệnh. Cho nên, tất cả những gì ta cần chỉ là ngươi."
"Về phần ngươi có thích ta hay không." Châu Dung vất vả cắn từng chữ.
"Ta cầu không được."
Trong bóng tối, mọi giác quan đều được phóng đại. Hương thơm thoang thoảng trên cơ thể của Châu Dung vây quanh Bạch Mạn, trong hơi thở không đều nhau, nàng đau đớn nói:
"Nữ nhân điên."
Nỗi đau của Châu Dung được nhân lên gấp ngàn lần. Tim của nàng đập liên hồi, đau đến mức gần như muốn chết đi.
"Ta vốn chính là kẻ điên."
"Ngươi đã nói, ngươi sẽ sửa! Ngươi sẽ tôn trọng cuộc sống của ta!"
"Ta thay đổi chủ ý."
"Rõ ràng ngươi đã hứa... "
"Vương phi." Châu Dung tách ra hai chân của người kia, có ý riêng, "Chỉ sợ là bản tướng quân muốn nuốt lời."
"Sớm muộn có một ngày." Nước mắt từ hốc mắt tuôn ra bên ngoài, Bạch Mạn cắn chặt răng mà nói: "Sớm muộn có một ngày, ta giết ngươi. Hoặc là ngươi giết ta."
Châu Dung cười.
Ngày thường nàng đã rất xinh đẹp, cười lên mặt mày cong cong, như cái ngươi ngây thơ và lương thiện, có ánh sáng dịu dàng tỏa ra từ đầu đến chân.
"Lần này cho vào mấy ngón đây?" Nàng ôn nhu hỏi.
Ba ngón?
Hay bốn ngón?
"Ngươi thật tuyệt." Nàng thấp giọng dỗ dành bên tai của Bạch Mạn.
Bạch Mạn ngẩng mặt nhìn vào bóng tối. Những vùng tối rộng lớn cũng quay cuồng trong tâm trí của nàng, và đôi mắt của nàng dần mất đi tiêu cự.