Mạnh Giai nghiêng đầu suy
tư một lúc, rồi mới không xác định mà hỏi: "Không phải là hắn ta cũng ra
tay với công ty chứ?"
Giang Dĩ Thành gật đầu
một cái. Cô không hỏi, anh sẽ không chủ động nói. Cô hỏi, anh cũng không có ý
định lừa gạt cô.
Cô lại lấy một quả táo
tới gọt, trầm mặc một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa. "Muốn em làm
cái gì không?"
Nhìn quả táo bị cô gọt đã
hoàn toàn thay đổi, khóe miệng anh hơi cong lên rồi trả lời, "Không cần,
đây là chiến tranh giữa đàn ông."
Mạnh Giai nắm chặc dao
gọt trái cây, "Nếu như nhà họ Lý ra mặt ——"
"Không cần."
Giang Dĩ Thành lập tức chặn lại lời của nàng. "Em không thích, đừng miễn
cưỡng mình."
"Nhưng. . . . .
." Công ty là tâm huyết của anh. Cô không nói câu sau.
Nếu như có vạn nhất, thì
cô không muốn anh khó chịu, càng không muốn sau này có một ngày anh hận
cô.
"Không có gì, nhưng
mà làm ăn vốn là có nguy hiểm." Mà kế hoạch của anh và Tử Hàn cũng muốn
thu lưới rồi, lúc đối phương nhận định anh tứ cố vô thân, vô lực phản kích, thì
lúc đó dành lực để phản kích lại, đây mới là tác phong của anh.
Mạnh Giai cúi đầu tiếp
tục gọt trái táo.
"Tới đây, ngồi vào
bên cạnh anh."
Cô ném hột táo ở trong
tay vào thùng rác, rút tờ giấy ra lau tay, rồi đứng dậy ngồi xuống bên giường
bệnh.
Giang Dĩ Thành đưa tay ôm
cô, cười nói: "Em vẫn không thích chuyện trên thương trường, làm chính em
là đựơc rồi. Hơn nữa, em sẽ ghét bỏ anh khi hai bàn tay trắng sao?"
Cô tựa đầu vào trong ngực
anh, buồn buồn nói: "Anh lại không thích em nuôi anh." Có lúc lòng tự
ái của đàn ông lại là thứ luôn làm cho người ta phát điên.
"Tại sao không? Như
vậy không phải sẽ làm cho vài người nổi trận lôi đình sao?" Anh cười khẽ ở
bên tai cô.
"Giang Dĩ Thành
——" cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh hôn xuống trán cô,
rồi mỉm cười nhìn cô. "Đồ ngốc, anh sẽ không vì những thứ kia mà buông tha
em, tiền không có thì có thể kiếm lại, nhưng mà vợ không có, thì anh kiếm nhiều
tiền hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu?"
Mạnh Giai đưa tay ôm hông
của anh, lầm bầm nói lên nghi vấn, "Anh nói xem rốt cuộc hắn ta yêu thích
em, hay là vì thích anh mới phá rối?"
Gân xanh trên trán của
Giang Dĩ Thành nổi lên, híp đôi mắt có chút nguy hiểm mà để sát vào bên tai cô.
"Mạnh — Giai —" anh vậy mà lại quên cô thích nhất là những thứ đó.
"Em nghĩ không ra
hắn ta yêu thích cái gì ở em chứ, cũng có nghĩ tới các hứơng khác, nhưng nghĩ
tới nghĩ lui, thì cũng chỉ còn lại nguyên nhân này." Cô không cho là mình
nghĩ sai.
Anh gần như muốn hộc máu,
anh nghĩ, nếu mà Hoắc Thanh Lam nghe được cái kết luận này của cô thì nhất định
hắn ói còn nhiều hơn nữa.
"Anh cũng đã nói em
không có ưu điểm gì để cho người ta thích mà." Đúng lúc cô lôi chuyện cũ.
Anh rất bất đắc dĩ mà
trấn an, "Thật ra thì em vẫn có ưu điểm ."
"Là cái gì?"
"Rất chân
thành."
Mạnh Giai trực tiếp dùng
đầu đụng đầu của người nào đó, tiến hành một cái tiếp xúc thân mật.
"Anh không cần thành
thật như vậy." Sao cô lại đem mình giao cho loại đàn ông này chứ, quả thật
là mắt để cho con sò dán rồi.
Giang Dĩ Thành cười lên
ha ha. Trêu chọc Mạnh tiểu thỏ thật sự là chuyện cực kỳ thú vị.
Vừa xuống máy bay, nghênh
đón bọn họ chính là đèn flash lóe lên.
Mạnh Giai bị chói mắt nên
cũng không mở ra được, vì thế đưa tay chắn ở trước mặt.
Vẻ mặt của Giang Dĩ Thành
không thay đổi, chỉ là đưa tay ra che cô, rồi che chở cô đi ra ngoài.
"Tổng giám đốc
Giang, tập đoàn Xương Đạt có phải xuất hiện nguy cơ tài vụ hay không?"
"Mạnh tiểu thư không
phải là vị hôn thê của Hoắc tiên sinh sao, tại sao bây giờ các người lại ở cùng
nhau?"
". . . . . ."
Các loại câu hỏi đều đồng
loạt xông tới.
Giang Dĩ Thành vẫn trầm
mặc, cuối cùng thì Trần thư ký ở lại giải đáp câu hỏi của ký giả, còn anh và
Mạnh Giai lên xe rời đi.
Sắc mặt Mạnh tiểu thỏ
thật sự không tốt, không nói tiếng nào mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh tựa vào chỗ ngồi phía
sau mà nhắm mắt dưỡng thần, thân thể của anh vẫn chưa hoàn toàn hổi phục, ngồi
máy bay mấy giờ, nên lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi .
Thấy không khí chỗ hai
người ngồi phía sau âm u, thì tài xế cũng không dám nói nhiều.
Chờ xe dừng ở dưới lầu
chỗ ở của Học trưởng thì Mạnh Giai mới mở miệng nói: "Em về nhà."
Giang Dĩ Thành cau mày
nhìn cô, sau đó không nói lời nào rồi lôi cô xuống xe.
Tài xế vội vàng đạp chân
ga lái xe đi.
"Giang Dĩ Thành, anh
đừng quá đáng nha." Bây giờ cô đang rất tức giận, nên mới không muốn ở
dưới một mái hiên với anh.
"Anh còn chưa hết
bệnh." Anh nói từ tốn.
"Liên quan gì tới
em"
"Coi như liên quan
tới em đánh rắm đi."
Mạnh Giai nghẹn họng. Quả
nhiên người nào đó đã vô lại đến cảnh giới nhất định rồi, đúng là có thể ganh
đua với kẻ điên Hoắc Thanh Lam đựơc rồi, giờ khắc này cô chợt hiểu .
Giang Dĩ Thành thừa dịp
cô im lặng suy nghĩ mơ hồ thì kéo người vào thang máy, rồi lại kéo về nhà mình.
Hai người im lặng ngồi ở
trên ghế sa lon cả nửa ngày, cuối cùng, vẫn là Mạnh Giai đánh vỡ sự ngưng trệ
lâu dài giữa hai người.
"Em không thích như
vậy." Cuộc sống ở dưới đèn flash, cuộc sống trở thành tiêu điểm của người
khác đều không phải là ai ai cũng thích.
Anh than nhẹ một tiếng,
mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương. "Đây cũng không phải là anh muốn ."
"Nhưng anh làm như
vậy rồi."
Giang Dĩ Thành nhìn thẳng
vào cô một lúc, rồi sau đó đưa tay kéo cô từ phía đối diện tới, kéo vào trong
lòng ngực mình, không quan tâm đến cô đang giãy giụa mà siết chặt cô, thấp
giọng nói: "Chuyện biến thành như vậy, cũng không phải là anh hi
vọng."
Mặt của Mạnh Giai hơi
nhăn nhó, nghiến răng mãi, "Em biết, đều là do tên khốn kiếp Hoắc Thanh
Lam này." Nếu không phải là anh ta, thì chuyện không đến mức như thế này.
Cô không cần đoán cũng
biết kế tiếp bên ngoài sẽ bình luận gì về cô, một phụ nữ vòng quanh hai tinh
anh kinh doanh trong xã hội thượng lưu, thật là diễn cương quá mức đến nỗi rối
tinh rối mù, so với phim bộ chiếu lúc tám giờ còn biến đổi bất ngờ hơn.
"Anh hơi đói."
Càm anh tựa lên đỉnh đầu của cô làm nũng.
"Đi ngủ đi, ngủ
thiếp đi thì sẽ không đói bụng." Tâm tình cô không tốt nên cự tuyệt làm nữ
đầu bếp.
"Chọc em tức giận là
người khác, giận chó đánh mèo sẽ không tốt."
"Trong đám người
chọc em còn có một phần của anh, đừng phủ nhận." Cô không để cho anh giả
vờ ngớ ngẩn.
"Anh là bị
động."
"Chẳng lẽ là em đáng
đời?" Cô đẩy anh ra, nhíu mày trừng mắt nhìn anh hỏi, ý là trả lời không
đúng thì sẽ nhào tới cắn xé.
Giang Dĩ Thành sờ sờ lỗ
mũi, ngẫm nghĩ sắp xếp từ ngữ, cuối cùng vẫn là nói trắng ra: "Sớm kết hôn
thì sẽ không có chuyện."
Mạnh Giai giận dữ, đẩy
anh ngã ở trên ghế sa lon, vẫn còn không cam lòng mà đạp hai chân anh, sau đó
giống như gió xoáy mà đi vào phòng khách, hung hăng đóng cửa lại.
Anh nằm ngửa ở trên ghế
sa lon, hơi híp mắt, đừơng môi hơi cong, rất là tùy ý mà cất cao âm lượng nói:
"Đừng khóa cửa, anh có chìa khóa đó."
Đáp lại anh là tiếng vang
nện đồ vào cửa phòng.
Mạnh Giai ở trong phòng
một mình buồn bực cả nửa ngày, suy nghĩ một chút lại không cam lòng, đi tới cửa
bên nhặt gối đầu trên đất lên rồi tiện tay ném trở về trên giường, sau đó mở
cửa đi ra ngoài.
Giang Dĩ Thành nằm trên
ghế sa lon, hình như vẫn là cái tư thế trứơc khi cô đi.
Cô hồ nghi nhìn hai mắt
anh, sau đó đi tới, cúi đầu, nhìn thấy mắt anh nhắm lại hít thở đều đều, hẳn là
đã ngủ thiếp đi rồi.
Lông mày thanh tú từ từ
nhíu lên, cô xoay người đi đến phòng ngủ cầm lấy tấm chăn mỏng ra, rồi đắp lên
cho anh.
Kéo cửa tủ lạnh ra, cho
rằng bên trong ngoại trừ bia, thức uống, thì sẽ không thấy vật gì khác.
Kết quả, sau khi mở ra,
thì cô thất kinh, lại có không ít rau dưa tươi.
"Gọi điện thoại bảo
người giúp việc theo giờ mua." Sau lưng truyền đến giọng nói buồn ngủ của
Giang Dĩ Thành.
Mạnh Giai cau mày vừa lấy
đồ ra, vừa nói: "Bệnh còn chưa hết, mà lại cứ như vậy đi ngủ, anh thật
không muốn sống nữa hả?"
"Đau lòng sao?"
Giọng điệu của anh không nghiêm chỉnh.
"Gan của em đau
." Bị tức .
Giang Dĩ Thành cười nhẹ,
dịch tấm chăn mỏng, rồi nghiêng người nằm ở trên ghế sa lon, lấy tay chống đỡ
đầu, nhìn cô đang bận rộn ở phòng bếp. "Tiểu Giai, em yêu anh tại sao lại
không chịu gả cho anh chứ?"
"Anh ngủ đến hồ đồ
rồi." Tay đang xắt thức ăn của Mạnh Giai hơi dừng lại, rồi sau đó tiếp
tục.
"Trốn tránh không
giải quyết được vấn đề."
Động tác trong tay ngừng
lại, cô trầm ngâm một lúc lâu, sau lại than nhẹ một tiếng, và mang theo cô đơn
nói: "Có thể chính là sợ hãi."
"Chứng lo âu trước
hôn nhân sao?"
". . . . . ."
Cô đột nhiên không muốn nói chuyện với anh.
"Chúng ta bây giờ
chỉ còn thiếu đăng ký."
"Cứ như vậy không
tốt sao." Cô nói ba phải. (sao cũng đựơc)
"Cuối cùng thì em sợ
cái gì chứ?"
Lại trầm mặc một lúc.
"Năm đó mẹ em bệnh nặng nằm ở bệnh viện thì ba em ngoại tình, đêm mẹ chết
thì ông ấy đang ở chỗ tình nhân, " dừng lại một chút, rồi cô mới tiếp tục
nói: "Ông ấy nói ông ấy yêu mẹ, nhưng ông ấy lại phản bội bà, lúc bà cần
ông nhất thì. . . . . . Lời thề là thứ không chịu được khảo nghiệm nhất."
Chẳng biết Giang Dĩ Thành
đi tới lúc nào nhưng đang ở phía sau ôm eo của cô.
Mạnh Giai cúi đầu, nước
mắt rơi ở xuống thớt gỗ, "Lấy được sẽ phải mất đi, vậy không bằng chưa bao
giờ lấy được, không có hi vọng thì cũng sẽ không thất vọng."
"Tương lai cũng
không ai biết trước đựơc, không sợ hối hận sao?"
"Đã lựa chọn thì yêu
lựa chọn của mình, cần gì phải hối hận chứ."
"Nếu như có một
ngày, anh thay đổi. . . . . ."
"Đừng hỏi em, nên lo
lắng là người kết hôn với anh." Mạnh Giai dừng lại một chút, "Em có
thể sống một mình rất tốt, cho dù cái gì em cũng không làm, nhưng đời này cũng
không lo ăn mặc."
"Em rất dễ thỏa
mãn." Như vậy ngược lại làm cho người ta không biết làm sao, không biết
làm như thế nào mới có thể nắm bắt đựơc cô.
"Bà nội em nói qua,
người thoả mãn là ngừơi luôn vui vẻ."
Giang Dĩ Thành ôm cô một
lúc không lên tiếng. Từ nhỏ đã bị cho làm con thừa tự, cha mẹ nuôi mất sớm,
cùng với bà nội sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù áo cơm không thiếu, nhưng cuộc
đời của cô kỳ thật lại rất lận đận, nhưng cá tính của cô lại đựơc nuôi dạy cực
tốt, bà nội nhà họ Mạnh là một bà lão thông minh.