Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

"Đến nhóc đấy Đô Đô." Mạc Dịch Trình nhắc nhở.

Nguyện Tác giật mình hoàn hồn, bật thốt lên: "Được."

Mạc Dịch Trình: "..."

"Không... Tui... Em nói là xin lỗi, ế, không phải kiểu xin lỗi đấy, mà là xin lỗi, em..." Nguyện Tác hoàn toàn làm cho mình lú lẫn hẳn, mặt cậu đỏ bừng.

Mạc Dịch Trình cười to một cách rất không lương thiện, hắn dùng ngón tay ấn vào trán Nguyện Tác, "Bây giờ đổi lại, đến em đi." Động tác này trước giờ Mạc Dịch Trình cũng hay làm, có điều cách màn hình, còn lúc này lại có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ đầu ngón tay, Nguyện Tác không nhịn được rụt cổ một cái.

Nhìn đoạn thoại dài lê thê, Nguyện Tác nuốt ngụm nước bọt, mặt nóng ran, không biết là do sơ suất vừa nãy hay là vì sắp phải "thổ lộ" với Mạc Dịch Trình.

"Lần đầu tiên... Lần đầu tiên nhìn thấy em."

Mạc Dịch Trình ngắt lời cậu, "Nhìn vào mắt tôi, tưởng tượng tôi là người em thích nhất trên thế giới này."

Nguyện Tác giương mắt lên, bốn mắt nhìn nhau.

Thật ra đâu cần tưởng tượng, Mạc Dịch Trình chính là người Nguyện Tác thích nhất trên thế giới này mà!

Nguyện Tác nhìn vào mắt Mạc Dịch Trình, tựa hồ đã thấu tỏ chân tình bên trong đoạn thoại này, không còn cảm thấy nó sáo rỗng không thể nắm bắt như trước nữa.

"Lần đầu tiên nhìn thấy em là lúc khai giảng, hôm quân huấn, anh và mấy người bạn đi ngang qua sân tập, nhìn thấy ánh nắng phủ bóng dưới hàng mi em..." Giọng Nguyện Tác không trầm như Mạc Dịch Trình mà có sự non nớt đặc biệt của thiếu niên, ánh mắt rất chân thành.

Mạc Dịch Trình nghe cậu nói lắp ba lắp bắp, lại cảm thấy dáng vẻ ngây ngô dễ đỏ mặt như thế có lẽ càng dễ lay động một người...

"Vậy, anh có thể... nắm lấy tay em không? Cùng nhau bước tiếp." Rốt cuộc Nguyện Tác cũng nói xong được câu thoại cuối cùng.

Mạc Dịch Trình cũng im lặng vài giây, sau đó ho khẽ một tiếng, hắn nói: "Em diễn hay lắm."

"Cảm... Cảm ơn."

"Có muốn tập thêm vài lần nữa không?"

"... Được."

Trải qua màn hết anh thì đến em "thổ lộ" của hai người, cuối cùng Nguyện Tác đã có thể nắm bắt tốt nhân vật. Suốt cả quá trình tập thoại, hai người hệt như đã thương lượng qua với nhau, một câu "Xin lỗi" cuối cùng kia từ đầu đến cuối không hề có ai nói ra khỏi miệng.


Tập thoại xong.

Nguyện Tác thấm mệt nên đi ngủ, Mạc Dịch Trình giúp cậu dém chăn đâu vào đấy, nhìn đồng hồ thì đã mười giờ đúng.

Hắn lấy một chiếc điện thoại khác ra nhắn cho Trần Củ một tin, hỏi cậu đã đi ngủ hay chưa.

Trần Củ lập tức trả lời lại vẫn chưa.

Mạc Dịch Trình gửi tin nhắn âm thanh hỏi cậu có thể gửi bản demo của ca khúc nhạc chuông điện thoại kia qua được không.

Trần Củ đặt đàn ghi ta xuống, đẩy kính mắt, chiếc T shirt ngày trước vừa người giờ đã biến thành áo ngủ cỡ lớn, cậu ngồi xếp bằng trên ghế, cặp chân dài vừa thon vừa trắng.

Sau ba phút, Trần Củ gửi bản demo ca khúc đến, ghi chú tên là "Tinh Hà".

Mạc Dịch Trình sợ quấy rầy đến Nguyện Tác nên đeo tai nghe lên, bật "Tinh Hà" lên, âm luật chậm rãi, âm thanh thuần khiết, mang lại cho người ta chút yên tĩnh ngắn ngủi giữa cuộc sống vội vàng.

Trần Củ sốt sắng chờ đợi Mạc Dịch Trình trả lời. Tiếng chuông điện thoại hôm nay quả thật chỉ là một bất ngờ, nếu như cậu thật sự muốn giở vài chiêu trò hay muốn dựa hơi Mạc Dịch Trình thì cũng đã không yên lặng đi theo Mạc Dịch Trình lâu như vậy. Thế nhưng nếu như Mạc Dịch Trình thật sự yêu thích âm nhạc của cậu, dù cho chỉ tiện tay chia sẻ, chỉ một câu nói trong vòng giải trí đã có thể thay đổi số mệnh của cậu.

Thời gian chờ đợi lúc nào cũng dài đằng đẵng.

Trần Củ rót cho mình một chén nước nóng, quay về phòng ngủ, cậu đã quen uống nước lọc để an ủi dạ dày kêu gào vì đói bụng, vượt qua những đêm yên tĩnh mà lại lạnh lẽo này rồi.

Năm nay Trần Củ đã 30 tuổi, ngày trước ôm trong lòng một giấc mộng muốn tiến vào vòng giải trí, sau đó trong một cơn bệnh nặng, con đường âm nhạc cũng đứt đoạn.

Có lúc cậu cũng không hiểu rốt cuộc mình ở lại nơi này vì điều gì, có lẽ vì một chút quyến luyến cuối cùng dành cho giấc mộng, hoặc cũng có thể là mong đợi đối với tình yêu nhìn thấy nhưng không thể với tới, thế nhưng hai thứ này đối với cậu mà nói cũng giống như sao trên trời cao, có ngửa đầu nhìn đến đau cả cổ cũng không thể nào chạm tới.

Hơn thế nữa, cậu còn không biết vì sao mình lại nảy sinh cảm giác yêu thương sâu nặng đến vậy đối với một người thậm chí dường như không hề có liên quan gì đến mình, cứ ngỡ như người đó sớm đã an gia trong chính sinh mệnh của mình, cắm rễ suốt mấy vạn năm, lời hứa từ lâu đã nở hoa, mà cậu lại không thể không thừa nhận, đóa hoa kia chỉ là ảo giác và sự si tâm vọng tưởng của chính mình.

Có rất nhiều chuyện hình như cậu cũng không tìm được đáp án, không biết vì sao mình lại kiên định với giấc mộng âm nhạc đến như vậy, không biết vì sao mình lại nhất kiến chung tình với Mạc Dịch Nghiêm, không biết bản nhạc "Tinh Hà" mà mình tự tay sáng tác thời Đại học này rốt cuộc lấy cảm hứng từ đâu...

Mạc Dịch Trình chuyển bản demo ca khúc của Trần Củ qua cho Khương Các. Khương Các là một nhà chế tác âm nhạc rất có thực lực, tiếng tăm rất lớn ở giới âm nhạc trong nước.

(Editor chú thích: Không biết mọi người còn nhớ bạn Khương Các này không, bạn ấy (có vẻ) là người yêu của Trần Thăng, từng xuất hiện trong chương mười mấy, đoạn Mạc Dịch Trình đến tiệc thịt nướng với bạn bè. Có điều đến tác giả cũng quên mất chỉ từng đặt bạn này tên là Khương Mục Vũ cơ QAQ)

Khương Các trả lời Mạc Dịch Trình rất nhanh.


"Giọng hát phổ biến, bài hát không tệ."

Có thể được Khương Các đánh giá "không tệ" tức là bài hát này ít nhất cũng đạt đến ngang mức tuyệt vời rồi.

Khương Các lại gửi tin nhắn âm thanh qua: Ai viết thế?

Mạc Dịch Trình trả lời: Trợ lý của tôi.

Khương Các:...

Mạc Dịch Trình: 【 mỉm cười 】

Khương Các: Thế thì đúng là mai một tài năng.

Mạc Dịch Trình: 【 mỉm cười 】

Khương Các: Muốn nâng hả?

Mạc Dịch Trình: Cậu ấy xứng đáng có được một cơ hội.

Sau đó Mạc Dịch Trình đưa hẳn WeChat của Khương Các cho Trần Củ.

Tin nhắn WeChat vang lên, Trần Củ vội mở ra, chỉ nhìn thấy một tấm danh thiếp (*) được gửi đến.

(Danh thiếp WeChat:

Avatar trên danh thiếp là một bức tranh sơn dầu trừu tượng, tên là một dãy chữ cái cậu nhìn không hiểu, hẳn không phải là tiếng Anh.

Trần Củ còn đang ngờ vực.

Mạc Dịch Trình lại nhắn thêm một tin: Khương Các đấy, lúc add nhớ ghi chú tên của cậu.

Trần Củ sững sờ, Khương Các?!

Ngón tay Trần Củ đều đang run lên, gửi tin cảm ơn Mạc Dịch Trình, sau đó add WeChat với Khương Các. Khương Các nhanh chóng đồng ý. Trần Củ còn đang đắn đo làm sao để bắt chuyện cho lễ phép, Khương Các đã gửi một ký hiệu âm nhạc đến, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề nói rằng rất yêu thích nhạc của cậu.


Suốt cả cuộc nói chuyện, người tương đối hướng nội như Khương Các trái lại biến thành bên chủ động, Trần Củ mãi vẫn không dám gửi tin nhắn âm thanh, từ đầu đến cuối lòng bàn tay đánh chữ đều đẫm mồ hôi.

Đêm đến, Mạc Dịch Trình nhận được tin nhắn của Khương Các: Trần Củ là người của anh cậu à?

Mạc Dịch Trình ngẩn ra, không biết Khương Các nói thế là có ý gì: Sao cậu lại nghĩ vậy?

Khương Các: Tôi tiện tay lướt vòng bạn bè của Trần Củ không thấy có ảnh của chính cậu ấy, nên mới lên mạng tìm xem hình trợ lý của cậu, nhìn thấy hai tấm hình mới chụp gần đây.

Nói xong, Khương Các gửi đến hai tấm hình, đều là ảnh ở sân bay do fan chụp lại lúc đi theo Mạc Dịch Trình, là ảnh chụp được gần đây.

Mạc Dịch Trình lại sửng sốt, hồi lâu mới hoàn hồn, cũng hiểu ra Khương Các vì sao lại hỏi như vậy.

Lúc này tin nhắn trả lời của Khương Các cũng đến: Người bên cạnh anh Dịch Nghiêm đổi tới đổi lui, mặt mũi đều trông khá tương tự người này, có lẽ là... do tôi tưởng tượng thôi.

Tay Mạc Dịch Trình hơi khựng lại, một lúc sau hắn mới trả lời: Ừ, tưởng tượng cả, cậu ấy chỉ là trợ lý của tôi thôi. Mấy cậu bàn chuyện đến đâu rồi?

Khương Các: Cũng không tệ lắm, không phải tuyển thủ loại thiên phú, thế nhưng lại có phong cách rất riêng, nếu như chọn hướng phát triển thật tốt thì không phải là không thể nổi tiếng.

Mạc Dịch Trình: Vậy thì tốt.

Nói chuyện với Khương Các xong, Mạc Dịch Trình cũng tỉnh ngủ hẳn, hắn đứng dậy, đến bên cửa sổ đứng một lúc lâu, tuấn mi nhíu chặt như bị đông cứng, không thể làm tan chảy ra nổi.

Đột nhiên, ánh chớp như lưỡi dao sắc cắt đôi màn đêm, tiếng sấm nổ tung trên đỉnh đầu, một trận mưa lớn ung dung kéo tới.

Điện thoại cắm sạc trên tủ đầu giường đã báo đầy pin, Mạc Dịch Trình sải chân bước qua đó rút sạc điện thoại ra.

Ầm!

Lại là một tiếng sấm nổ. Những giọt mưa đập lên cửa sổ sát đất vang tiếng lách tách.

Mạc Dịch Trình biết thời tiết trong trò chơi có liên quan với thế giới hiện thực của người chơi, cho nên hắn bật trò chơi lên định xem thử Nguyện Tác ngủ có được không.

Lúc vào trò chơi, Mạc Dịch Trình hơi do dự rồi vẫn chọn hình thức ẩn thân vì sợ mình xuất hiện đột ngột sẽ làm Nguyện Tác đang ngủ mơ mơ màng màng bị giật mình.

Trong phòng ngủ của Nguyện Tác bật một chiếc đèn nho nhỏ.

Nguyện Tác đáng lẽ đang ngủ ở giữa giường đang co ro trong góc, ôm hết chăn gối vào trong người, dưới ánh sáng leo lét vẫn có thể thấy rõ cậu đang run rẩy. Mạc Dịch Trình nhướng mày, Đô Đô sợ sấm sét à?

Kẹo Bông không sợ sét đánh, ngủ ngon lành hơn Nguyện Tác nhiều.

Tiếng sấm lại vang lên lần nữa, cơn mưa ngoài cửa sổ mạnh hơn, cuồng phong gào thét đến nỗi mấy cái cây thô ngang cổ tay cũng phải gãy. Mây đen cuồn cuộn, một tia chớp bổ xuống như muốn bổ đôi mặt đất. Vành mắt Nguyện Tác hồng hồng, tuy rằng đã cố gắng kìm lại, thế nhưng khi tiếng sấm vang lên, cậu vẫn sẽ cảm thấy dường như có một con mãnh thú đang giương nanh múa vuốt nhào đến cắn nuốt mọi thứ, cái lạnh ép cậu phải lùi vào góc, cậu không thể lùi thêm được nữa, chỉ có thể giãy dụa trong tuyệt vọng...


"Đô Đô." Mạc Dịch Trình tắt ẩn thân, nhẹ nhàng gọi tên Nguyện Tác.

Nguyện Tác hơi sửng sốt, mê man nhìn sang, là Mạc Dịch Trình!

Mạc Dịch Trình giúp Nguyện Tác bật đèn trong phòng ngủ lên, hắn nhìn cậu đầy lo lắng, hẳn là đã tỉnh được một lúc, đôi mắt và chóp mũi đều hồng hồng, đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc.

"Mạc Dịch Trình." Nguyện Tác kêu một tiếng, mang theo sự sợ hãi và bất lực.

"Được rồi, không sao rồi, đừng sợ." Mạc Dịch Trình dịu giọng an ủi.

Nguyện Tác chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, trên cái trán trơn bóng đầy đặn tóc tai đều bị thấm ướt.

Đã qua mười hai giờ, nói cách khác là Nguyện Tác lại có thời gian để ra vào trò chơi, vì vậy Mạc Dịch Trình bèn gọi nhóc ra ngoài. Nguyện Tác đi ra mới phát hiện đã chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, áo ngủ cũng đã bị thấm ướt.

"Tui... Tui vô thay đồ đã." Có lẽ vì vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi ác mộng, lúc nói chuyện cậu vẫn còn sợ hãi.

"Không cần đâu." Mạc Dịch Trình nói, sau đó lấy áo ngủ của mình trong tủ quần áo ra bảo Nguyện Tác thay, áo ngủ của Mạc Dịch Trình rất rộng, mặc lên người Nguyện Tác càng làm cậu trông có vẻ mong manh hơn.

"Giờ lên giường ngủ đi, không cần phải sợ, có tôi ở ngay bên cạnh." Mạc Dịch Trình dịu giọng.

Nguyện Tác hơi do dự, bò lên giường Mạc Dịch Trình chui vào mền một cách mất tự nhiên, chỉ để ló đầu ra ngoài, chiếc giường bên dưới thật ấm áp, chăn cũng mang theo mùi nắng thơm ngát. Gió dữ ngoài kia tuy vẫn đang gào thét, Nguyện Tác lại cảm thấy ấm áp trước nay chưa từng có.

Mạc Dịch Trình đứng dậy đun sữa, thấy nhiệt độ vừa rồi thì bảo Nguyện Tác uống.

"Uống một ít rồi ngủ đi." Giọng Mạc Dịch Trình thật trầm, lại át đi hết những tiếng rít gào bên ngoài cửa sổ.

Nguyện Tác ngoan ngoãn uống hết sữa, sữa dính một vòng trên mép, Mạc Dịch Trình cười lấy khăn giấy lau đi cho cậu.

"Ngủ đi."

Nguyện Tác lại nằm xuống, thấy Mạc Dịch Trình vẫn ngồi ở bên giường, cậu chớp chớp mắt, giọng xìu xìu, "Ừm... Mạc Dịch Trình... không đi ngủ à?"

Hết Chương 44

oOo

Chito: Chúc mọi người Giáng sinh muộn QvQ

Góc kể câu chuyện lười biếng của tui: Hôm bữa tui lỡ tải nguyên bản raw về máy nghĩ là sẽ edit lúc rảnh nhưng không, tui đọc hết cốt truyện và đang bị bội thực CP chính, động lực to lớn để tui edit xong chương này chính là 2 CP phụ đó hụ hụ ;-;

P/s: Không biết đăng lên đây còn ai đọc không chứ tui từ bỏ cái Wattpad trên điện thoại tui luôn rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận