Nuôi Em Chỉ Là Chuyện Nhỏ

Hám Minh nhận được tin báo mới nhất về Phương Quý, thấy hơi nghi hoặc trong lòng. Không ngờ mới rồi Phương Quý lại tìm một công việc đàng hoàng. Gã tìm đến em gái mình là Phương Nhã khóc lóc quậy phá, Phương Nhã bị anh xin xỏ không chịu được nữa bèn trích hơn một nửa tiền cát xê vốn cũng không nhiều nhặn gì của mình ứng trước một khoản nợ cho gã, sau đó tìm giúp cho gã một chân làm công nhân vệ sinh trong đài phát thanh, lương không cao nhưng được cái cũng khá nhàn hạ.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dĩ nhiên Hám Minh sẽ không cho rằng Phương Quý đã đổi tính, nhưng nếu gã không gây thêm chuyện gì quá giới hạn nữa, cũng không bị uy hiếp đến tính mạng, tạm thời anh sẽ không nhúng tay vào.

Hám Minh đặt tài liệu trong tay xuống, liếc nhìn Phách Phi đang bận rộn trong bếp. Trong nhà này từ lúc có Phách Phi, hiếm khi nào anh phải gọi đồ ăn ngoài nữa. Tay nghề nấu nướng của Phách Phi rất tốt, tuy bình thường trông lạnh nhạt, thế nhưng bóng lưng gầy gò đeo tạp dề chăm chú trong bếp lại trông ấm áp khôn tả.

“Hôm nay ăn thịt kho tàu hả?” Hám Minh đã ngửi được mùi.

Phách Phi khua muôi, “Ừa.”

“Nhưng hôm qua nói sẽ nấu sườn heo chua ngọt mà?” Hám Minh hỏi.

Phách Phi quay đầu lại liếc một cái, lúc sau mới nói: “Hôm nay sườn heo ngoài chợ không tươi lắm, chủ tiệm nói ngày mai mới có thịt tươi.”

Khóe môi Hám Minh giương cao toe toét, ngoài mặt Phách Phi lúc nào cũng lạnh lùng, đã vậy còn chưa từng thể hiện sự biết ơn với Hám Minh thành lời một lần nào hết, thế nhưng trong sinh hoạt hàng ngày lại dụng tâm từng chút một. Cà phê thêm hai muỗng đường, có sủi cảo nhân tôm hẹ, sữa đậu nành nhiều đường và tào phớ ít cay… Sinh hoạt qua loa nhiều năm của Hám Minh rốt cuộc cũng từ từ trở nên tinh tế và có quy luật hơn trước.

Nói chung, so với vị kia của ông chủ nhà mình, Hám Minh cảm thấy mình thật sự quá ư là có phúc!

“Ngày mai tôi muốn đến trung tâm an dưỡng một chuyến.” Phách Phi dọn cơm tối lên xong, lau tay lên tạp dề.

“Được thôi, nhưng ngày mai tôi có việc, e là…”

“Anh không cần phải đi cùng tôi mọi lúc mọi nơi đâu, hồi trước tôi toàn tự đi qua đi lại, không lạc được.”

Hám Minh nghĩ nghĩ rồi vẫn thấy không yên tâm, “Mai tôi sẽ gọi tài xế chở cậu đi, à đúng rồi, tôi đã liên hệ được với một bệnh viện đồng ý tiếp nhận điều trị, sớm thôi là có thể đưa người vào đó rồi.” Trước đây đưa Điền Dao đến tổ chức ủy thác là lựa chọn bất đắc dĩ, nếu có điều kiện tiếp nhận điều trị thì dĩ nhiên là tốt, chỉ có điều làm vậy thì chi phí sẽ rất cao.

“… Vậy thì cảm ơn anh.” Bình thường đến một chút chi phí tiêu dùng mà Phách Phi cũng khư khư chỉ dùng tiền làm công của mình thôi, ngay cả được mua cho hai bộ quần áo mới mà cũng muốn trả lại, vì thế Hám Minh đành phải cắt nhãn áo sơ mi hàng hiệu, vá hình một cái sơn trại lên giả thành hàng promote sales 15 phút trên Xbao, cái loại 29,9 tệ hai cái (*). Thế nhưng liên quan đến Điền Dao, Phách Phi sẽ luôn nhận. Hám Minh biết tinh linh nhỏ nhà mình rất có lòng tự trọng, nên sau lại bổ sung thêm một câu, “Tôi sẽ ghi sổ cho, đợi đến lúc cậu thành đầu bếp số một số hai kinh thành rồi trả lại cũng kịp.”

(Về câu này: “sơn trại” ngoài nghĩa đen còn có nghĩa bóng là từ chỉ hàng giả, nhái và vi phạm thương hiệu; hàng sale 15 phút có lẽ là loại flash sale để quảng bá cửa hàng/ sản phẩm tương tự trên Shopee, Xbao là cách viết tránh của Taobao)

Phách Phi không nói gì nữa, xới cơm cho Hám Minh, lại gắp mấy miếng thịt kho tàu bỏ lên.

“Ăn đi.”

Hám Minh nhận lấy, lùa từng ngụm vào miệng nhai, cơm mềm vừa phải, thịt kho tàu đậm vị vừa bỏ vào miệng đã tan… Ăn chung với nhau ngon đến nỗi muốn nuốt cả lưỡi vào bụng.

oOo

Lại nói về tinh linh nhỏ nhà ông chủ, bấy giờ Nguyện Tác đang chuẩn bị vẽ cho lần cập nhật tiếp theo, thế nhưng không hiểu sao lúc lên màu luôn không thể tập trung tinh thần, vẽ một lúc thật sự đã thấy hơi mệt, bèn buông bút, nhìn giờ, lúc này chắc là Mạc Dịch Trình đã làm việc xong rồi.

Quả nhiên, Mạc Dịch Trình đã tẩy trang xong, đang trên xe về nhà.

“Sao thế?” Mạc Dịch Trình nhạy bén phát hiện sắc mặt của bé con không được tốt.

Nguyện Tác thành thật trả lời, “Thì chuyện vẽ tranh á, không được suôn sẻ lắm.”

Mạc Dịch Trình biết Nguyện Tác bị ảnh hưởng bởi chuyện phát sóng trực tiếp, nhận được sự quan tâm chưa từng có, song song đó anti fan cũng nhiều lên, nhất là dưới bình luận sẽ thường xuyên có vài bình luận tiêu cực do anti để lại.

“Nếu diễn biến cốt truyện thật sự không xuôi, không bằng trước hết cứ vẽ một cái phiên ngoại để điều tiết chút đi.” Mạc Dịch Trình đưa ra kiến nghị của mình, “Ví dụ như bây giờ đã gần đến năm mới rồi, có thể vẽ vài bức về những thứ liên quan đến Tết Nguyên đán, sẽ rất có tính cộng hưởng đấy.”

Nguyện Tác nghe xong thì cảm thấy rất thích thú, tình hình lúc này so với việc phải nặn ra trong đầu diễn biến tiếp theo, chẳng bằng mở ra một con đường mới, vẽ vài bức phiên ngoại, chưa biết chừng sẽ tìm được chỗ đột phá cũng nên.

“Vậy… vẽ gì bây giờ nhỉ? Bắn pháo hoa? Làm sủi cảo? Hay là dán câu đối?” Nguyện Tác đếm ngón tay điểm lại từng việc một cách thuộc lòng.

Mạc Dịch Trình nghĩ nghĩ rồi bảo: “Đô Đô, em cũng biết người Trung Quốc có một tập tục năm mới, hay có thể nói là lòng tin, đó là đoàn viên.”

Nguyện Tác lắc đầu, cậu vẫn chưa hiểu lắm về ngày lễ này của Trái đất, ở không gian tinh tế, chỉ có ngày dựng nước hoặc những ngày thắng lợi mới được cả nước ăn mừng, còn bầu không khí “sang năm mới” này sớm đã phai nhạt rồi.

“Vậy giờ em biết rồi đó.” Mạc Dịch Trình hướng dẫn từng bước, “Vậy nên, lễ mừng năm mới thì người một nhà cần phải đoàn tụ cùng nhau.”

“Vâng!” Nguyện Tác đã hiểu đại khái ý của Mạc Dịch Trình, trong đầu đã xuất hiện vài tư liệu sống có thể sáng tác.

Song Mạc Dịch Trình có vẻ như không định cho qua, sấn người đến, nhấn từng chữ một: “Vậy nên năm nay bữa cơm tất niên của nhà họ Mạc không thể thiếu Đô Đô được.”

Mạc Dịch Trình đang mời mình ăn cơm à, Nguyện Tác vui vẻ gật đầu.

Mạc Dịch Trình lại nói tiếp: “Ăn cơm tất niên thì đã là người một nhà rồi.” Mạc Dịch Trình đã quyết định sẽ nhanh chóng cho mẹ Mạc biết về quan hệ giữa mình và Đô Đô, tất nhiên sẽ gặp phải vài trở ngại, thế nhưng hắn sẽ cố gắng hết sức để đến ngày ăn cơm tất niên, mẹ Mạc sẽ có thể tiếp nhận Đô Đô.

” Người một nhà á?”

“Ừ, người một nhà.”

Ánh mắt kiên định của Mạc Dịch Trình sáng đến tận ngôi sao xa xôi nhất, Nguyện Tác nhìn vào đó, thiếu chút nữa để quên cả hít thở, không khỏi cảm thán mình có thể gặp được người như thế, thật sự là may mắn không tưởng.

Cuối cùng, trước lúc đi ngủ, Nguyện Tác đã chạy xong phiên ngoại nhỏ bốn ô về tết âm lịch. Đăng lên Weibo, thấy mọi người tán thưởng và yêu thích nó, cái lưng và cổ tay đau nhức vì bận rộn cả đêm cũng đều thấy khỏe ra hẳn.

Mạc Dịch Trình tắm rửa xong, nhận được thông báo Nguyện Tác cập nhật Weibo bèn click vào, nhìn thấy Đô Đô vẫn còn trong phiên bản chibi ngồi trong bồn tắm giả làm sủi cảo thì bị chọc cười.

Tiếp đó Nguyện Tác phát hiện Trần Củ nhắn tin cho mình, kéo Mạc Dịch Trình lại xem cùng.

“Anh Trần khen em rất thông minh kìa!”

Mạc Dịch Trình cười cười, “Ừm, Đô Đô thật sự rất tuyệt.”

“Phải trả lời lại đàng hoàng mới được!” Nguyện Tác cúi đầu dùng công pháp hai ngón trả lời bình luận.

Mạc Dịch Trình hỏi: “Đã mấy ngày không gặp Trần Củ rồi, có thấy nhớ cậu ấy không?”

“Có chứ.” Trần Củ tốt tính, bình thường rất săn sóc Đô Đô, không gặp mấy ngày, trong lòng thật sự có nhớ.

Mạc Dịch Trình nói: “Chúng ta sẽ sớm được gặp cậu ấy thôi.”

“Ể? Là… ảnh sắp quay lại làm việc rồi ấy ạ? Tốt quá rồi…”

Nguyện Tác nói còn chưa dứt lời, Mạc Dịch Trình đã bảo: “Không phải đâu, là một tiết mục giải trí, anh cũng có tham gia, cậu ấy cũng được mời đến làm khách mời hát “Tinh Hà”, vậy nên đến lúc đó có thể gặp nhau.”

“Vậy thì hay quá!” Nguyện Tác vui mừng ra dấu thắng lợi, sau đó hỏi: “Đó là chương trình giải trí gì vậy?”

Mạc Dịch Trình trả lời: “Một trăm phút vui vẻ.” (Editor chú thích: chương trình không có thật)

Nguyện Tác nghe mà thấy càng thêm thích thú, “Một trăm phút vui vẻ” chính là tiết mục giải trí hình thức trò chơi hàng đầu trong nước, chất lượng tương tác rất cao, thời gian là vào giờ vàng mỗi tối thứ sáu, phát sóng ở đài truyền hình NHW có Nguyện Tác là fan trung thành.

Ba ngày nữa sẽ ghi hình, Nguyện Tác dường như là đang đếm ngày trên đầu ngón tay. Đồng thời còn kể chuyện mình được đến hiện trường xem tận mắt ghi hình tiết mục cho Trường Cung nghe, Trường Cung lập tức lấy tuyệt thực ra uy hiếp, được Trần Thăng hứa hôm đó cũng sẽ cho phép cậu đến hiện trường.

“Cơ mà chó cũng được phép vào khán đài cơ á?” Nguyện Tác không hiểu là hỏi ngay.

Bên kia điện thoại, Trường Cung lặng lẽ hết mấy giây, “Đô Đô nhóc học hư ở chỗ Tố Y rồi đúng không?”

“Hưm… đâu, đâu có học hư!”

“… Nói chung là, Trần Thăng tự có cách!” Trường Cung hừ một cái, diễn ngay một vở “chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng” ngay ngoài đời thực!

oOo

Phương Quý quét sạch sẽ sàn phòng thu trong tiếng quát mắng, cúi đầu khom lưng hỏi người phụ trách xem đã đạt yêu cầu hay chưa, được cho phép rồi mới được tan tầm, nhìn giờ thì thấy đã qua chín giờ tối rồi.

Trong phòng thay đồ, gã cởi bộ đồng phục mặc suốt một ngày ra cuộn lại vứt vào tủ đồ, thay quần áo của mình ra, cơm tối ăn không được bao nhiêu, giờ bụng đã kêu rột rột, cộng với hai ngày liền không uống rượu đã làm gã có cảm giác khó chịu.

Mở điện thoại lên, tìm từ khóa “Mạc Dịch Trình ‘Một trăm phút vui vẻ"”, lần nữa xác nhận thời gian ghi hình của Mạc Dịch Trình là vào hai ngày nữa mới thở phào một hơi, chỉ hai ngày nữa thôi, tối đa là ba ngày, gã sẽ có thể thoát khỏi cảnh sống này rồi!

Hôm nay trung tâm an dưỡng của Điền Dao gọi điện tới, bảo là muốn thông báo với gã về việc bệnh nhân đã được chuyển đến bệnh viện XX, gã đã biết chắc chắn là do người chơi của Phách Phi làm.

Phương Quý run lập cập, móc một điếu thuốc trong túi ra, trên ngón tay, chỗ bình thường kẹp thuốc đã bị hun vàng khè. Đã lâu lắm rồi gã không đến thăm người vợ đã thành người thực vật của mình, gã không thể nói rõ lí do, rốt cuộc là vì sợ phải nhìn thấy vợ mình càng ngày càng gầy gò, trông gần như một bộ xương khô, hay là sợ người vợ ngày trước luôn tự hào về mình nhìn thấy bộ dạng như ma như quỷ này của mình, dù cho… dù cho cô ấy có thấy thật…

Phương Quý dụi tắt thuốc, đứng dậy, mắt đỏ au, sắc mặt vàng như nến, hai tay chà chà vào nhau, lấy tờ giấy gấp nếp chồng chồng trong túi quần mở ra, trên đó là một số sắp xếp cho công tác ghi hình vào hai ngày nữa, gồm có cả sắp xếp phòng nghỉ cho các khách mời, thời gian diễn tập vân vân.

Mà giờ phút này, Phách Phi đang ngồi canh trước giường bệnh, vừa nắm tay Điền Dao vừa trò chuyện.

Trước đây trung tâm an dưỡng không cho phép người nhà ở lại qua đêm, thời gian được thăm bệnh cũng có hạn, hơn nữa Phách Phi đi theo Phương Quý vừa phải đi làm vừa phải đi học trong trò chơi, thời gian chưa bao giờ là đủ.

Lúc này, nhìn chị gái mình đang nằm trên giường bệnh, viền mắt Phách Phi chợt hơi đỏ lên, “Chị ơi, chị nhanh tỉnh lại một chút đi, em đã thực hiện được lời hứa lúc trước, trở thành một đầu bếp giỏi rồi đó! Ở học viện tinh linh… thỉnh thoảng em có trốn học, nhưng mà không sao cả, mấy cái mà bọn họ dạy em đều biết hết rồi, có điều sẽ bị trừ học phần, giảm cấp, nhưng mà đâu có sao, giảm thì cứ giảm đi, vừa hay, như vậy em có thể luôn ở bên chị.”

Giọng Phách Phi nhẹ như gió thoảng, nụ cười trên môi, giống như đang kể chuyện thường tình vậy.

“Chị ơi, em lớn rồi này, giờ cũng đã có… Một người chơi thay thế rất tốt…”

Giữa lúc Phách Phi đang nức nở khe khẽ, những ngón tay của Điền Dao mà cậu đang nắm lấy chợt động đậy!

Phách Phi giật mình, cứng đờ cả người, mở to hai mắt không thể tin nổi.

“Chị…” Phách Phi nghi ngờ hai mắt mình, thậm chí là đầu mình cũng có vấn đề rồi!

Đột nhiên, ngón tay của Điền Dao lại khẽ động đây!

Lần này thì Phách Phi nhảy dựng lên luôn, nhấn như điên vào cái nút trên đầu giường, song song đó còn không kìm được, gào lên: “Bác sĩ! Bác sĩ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui