Sáng ngày thứ hai, lúc rời đi Trương Tuấn nói cho Liền Tịch Tịch một việc làm cho cô rất cao hứng. Việc đó chính là, anh cho phép cô đi bệnh viện thăm ba mẹ cô.
Vết thương tối hôm qua đã đóng vẩy, vì không muốn làm cho ba mẹ mình thấy mình bị thương, cô dùng băng gạc băng thật kỹ, lấy đại một lí do nào đó, nói là tôi hôm qua không cẩn thận bị phỏng.
Buổi sáng ở trong nhà hầm một nồi súp cho thật ngon, buổi trưa Trương Tuấn trở về, hai người cùng ăn cơm trưa, rồi sau đó lên xe đi đến bệnh viện.
Trên xe, Liền Tịch Tịch có chút khẩn trương, thậm chí cô cũng không dám thở mạnh, cô chỉ sợ một khi không cẩn thận, Trương Tuấn sẽ không cho cô đi nữa.
“Băng bó bàn tay kỹ như thế, cô muốn cho ba mẹ cô biết tôi đối xử với cô như thế nào ư?”
Anh vừa lái xe, một bên không đếm xỉa tới hỏi.
“Không có. . . . . . Không có. . . . . .Em sẻ nói cho bọn họ biết, là em không cẩn thận bị phỏng.”
Cô nghe vậy cảm thấy tâm mình xiết chặt, lập tức giải thích.
“Ba mẹ cô đối với con rể là tôi đây rất lấy làm hài lòng, cô cũng không nên làm cho hai người họ hiểu lầm a.”
Khóe miệng câu lên một nụ cười tà ác, anh nhàn nhạt nói ra.
Có lẽ anh cho rằng Liền Tịch Tịch rất sợ ba mẹ cô, cho nên anh không kiêng dè gì mà nói như thế.
“Em biết nên làm gì.”
Trong nội tâm cô yên lặng thở dài một hơi, cô như thế nào lại làm cho ba mẹ thương tâm ? Mặc dù chính cô vết thương chồng chất, nhưng cô không muốn liên luỵ đến ba mẹ .
“Đúng rồi, mẹ của cô chuẩn bị cuối tuần mổ rồi, trước khi giải phẫu là không được kích thích tới thần kinh. A, còn có một việc nữa quên nói cho cô biết, khi ba cô ở bệnh viện chăm cho mẹ cô đã không cẩn thận, trúng gió .”
Khi anh nói ra hai việc này thật sự là thoải mái, giống như mọi việc đều không liên quan tới nay. Trên thực tế, hai người đó cho dù có chết đi sống lại như thế nào cũng không liện quan tới anhs.
Sự hiện hữu của hai người bọn họ, chỉ là một lý do tốt để anh giam cầm cô mà thôi. (>”< khốn nạn dễ sợ)