Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!


Con đường mòn được tuyết phủ trắng xóa, ấy vậy mà ở nơi nào đó màu máu lại nhuộm đỏ thành một mảng.

Liễu Diễm Tư ôm Liễu Nguyệt trên tay, sắc mặt lạnh băng bước ra khỏi xe ngựa.
Giang hồ giết người không giết ngựa.

May thay đám người ngu ngốc đó vẫn để lại con ngựa kéo xe cho y.
Liễu Diễm Tư không dám chậm trễ lập tức leo lên lưng ngựa, vừa ôm vừa lấy đoạn dây vải buộc chặt cô vào người mình.

Bàn tay dính máu cầm chắc lấy dây cương, như con thiêu thân không ngừng lao về phía trước.
Nơi y đang hướng tới chính là Mỗ gia.
Ở đó có Mỗ Đông Quân, y giỏi nhất là cứu người, giao Liễu Nguyệt cho y ngay lúc này là đúng đắn nhất.

Hơn nữa Liễu Diễm Tư y còn cần phải nhờ vả Mỗ Cao một vài việc.
Ngựa với người phóng về phía trước lao như điên, Liễu Diễm Tư nhìn xuống Liễu Nguyệt sắc mặt càng lúc càng tệ, thầm nhủ không ổn liền gia tốc cho ngựa chạy còn nhanh hơn nữa.
Hai người khởi hành từ lúc trời mới hừng sáng nên đến khi tới được Mỗ gia mặt trời đã ló rạng.

Liễu Diễm Tư lưu loát ôm Liễu Nguyệt xuống ngựa.

Vẻ mặt gấp gáp tiến đến đập cửa rầm rầm.
Quản gia trong nhà hớt hải chạy ra, chẳng biết vì lí do gì mới sáng sớm đã có người tới làm phiền.

Cho đến khi cửa được mở ra, ông lão thất kinh kêu lên: “Trời ơi Liễu công tử!”

Vì vai vế của Liễu Diễm Tư ngang với Mỗ Đông Quân nên mặc dù đám người ở Liễu gia gọi y là lão gia nhưng ở đây vẫn sẽ gọi là công tử.
Liễu Diễm Tư không để tâm tới cảm nghĩ của ông về một thân toàn máu của mình, giọng nói lạnh băng vang lên: “Mỗ Đông Quân đâu?”
“Thiếu...Thiếu gia đang ngủ trong phòng thưa công tử..."
“Ông đưa con bé vào căn phòng nào đó, ta đi gọi y.” Liễu Diễm Tư nói rồi đưa Liễu Nguyệt cho ông xử lí.
Quản gia bối rối đỡ lấy Liễu Nguyệt đang bất tỉnh nhân sự từ tay y, Liễu Diễm Tư chân dài bước một mạch về hướng phòng của Mỗ Đông Quân.
Cũng không phải là mới tới lần đầu, y sớm đã nhìn ngay ra đâu là phòng của Mỗ Đông Quân, một lời cũng không thèm nói thô bạo đá cửa xông vào.
Rầm!
Mỗ Đông Quân đang ngủ trên giường bị tiếng động lớn này làm tỉnh giấc, đầu óc còn đang mơ màng đã bị một thân toàn mùi máu tươi lôi xồng xộc xuống giường.
“Hả! Gì thế!...” Y kêu lên.
“Mau đi cứu người!” Liễu Diễm Tư nói, cảm thấy không thể cứ thế kéo nam nhân to lớn này trên đất mãi như vậy nên mới buông tay ra để người tự đứng dậy.
Mỗ Đông Quân bị lôi một đoạn đến cửa phòng sớm đã thoát khỏi sự mơ hồ ban đầu, tức giận đứng dậy định mắng cho kẻ không biết điều này một trận nhưng tầm mắt vừa rơi xuống gương mặt bị máu nhuốm đỏ một nửa đi kèm với sắc mặt có phần nhợt nhạt của y và cả dáng vẻ gấp gáp khẩn trường này.

Mỗ Đông Quân quyết định nuốt lời muốn nói lại sau, nhìn Liễu Diễm Tư hỏi: “Các ngươi rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Không có thời gian, lát sẽ kể cho ngươi.” Y mất kiên nhẫn nói, nói rồi túm lấy áo Mỗ Đông Quân ép người đi.
Cái người suốt ngày một thân thong dong bình đạm như vậy mà lại có lúc bị đẩy đến cái dáng vẻ đứng ngồi không yên này thật làm người ta tò mò, Mỗ Đông Quân y chính là nghĩ như vậy cho đến khi tới nơi.
Mắt y hơi nhướn lên, nghĩ.
Thì ra là vậy.
Là người hành y, Mỗ Đông Quân biết rõ trước hết bản thân cần phải làm gì để cứu Liễu Nguyệt đang nằm hấp hối trên giường.
“Khăn bông!”
“Thuốc cầm máu!”
“Mau lập tức đi sắc mấy loại thuốc này!”
Y đưa tờ giấy cho người hầu, đám người ở đó đã sớm quen với việc sắc thuốc nên không chút chậm trễ lập tức đi ngay.


Tình trạng của Liễu Nguyệt qua y nhận xét là không mấy khả quan, mặc dù máu không còn trào ra nữa nhưng có vẻ chất độc đã xâm nhập vào các cơ quan phá hủy tới lục phủ ngũ tạng rồi.
Liễu Diễm Tư nghe y nói vậy thì lông mày nhíu chặt thành một đường, hỏi: “Khả năng cứu được là bao nhiêu?”
Mỗ Đông Quân lắc đầu nói: “Khó nói lắm.”
“Tên khả nghi đó đã ném một thứ thuốc bột màu trắng về phía bọn ta, ngươi có biết có dạng độc nào như vậy không?”
Mỗ Đông Quân ánh mắt suy tư, bỗng lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói.
“Tiểu Nguyệt Nhi bị sao vậy!”
Là Mỗ Cao, có vẻ ông đã được người hầu báo chuyện.

Lúc bước vào trong ông còn phải đứng hình vì bộ dạng không khác gì vừa đi tắm máu về của Liễu Diễm Tư.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Liễu Diễm Tư: “Có kẻ mai phục sẵn trên đường, hình như được thuê để tới ám sát ta.”
Mỗ Cao nghe vậy tức giận nói: “Bọn chúng đâu?”
“Người nói bé thôi.” Mỗ Đông Quân nhìn ông nói.
Mỗ Cao hiểu ý gật đầu lia lịa.
“Giết hết rồi, nhưng sau đó có một kẻ đeo mặt nạ quỷ, áo choàng đen không nói một lời xuất hiện ném độc về phía bọn ta...” Tâm trạng Liễu Diễm Tư bây giờ đang rất tệ, dừng lại một chút y nói tiếp: “Có vẻ là cao thủ.”
Mỗ Cao trợn trừng mắt nói: “Cái gì!”
Mỗ Đông Quân: “Qua lời ngươi nói thì hình như bọn chúng không phải cùng một hội.”
“Ừ, quả thực không phải.” Liễu Diễm Tư nói.
Tốc độ ra tay lẫn cách ẩn mình vô cùng hoàn hảo, đám tôm tép trước đó thực sự không xứng tầm.
Nhưng rốt cuộc là kẻ nào nhắm tới y cùng Liễu Nguyệt.

Kẻ bị y gây thù chuốc oán cũng không phải ít, nhưng dám trực tiếp ra tay như vậy kể ra cũng là lần đầu tiên.
Bỗng lúc này trước mắt Liễu Diễm Tư tối sầm, cả người như mất hết sức lực ngã xuống, điều cuối cùng mà y cảm nhận được là cơ thể của y được Mỗ Cao đỡ lấy, ông liên tục gọi tên y, nhưng y chẳng còn chút sức lực nào mà trả lời, ngay sau đó ngất lịm đi.
Đến khi Liễu Diễm Tư tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trên giường, bộ đồ dính đầy máu đã được thay ra, y ngồi dậy, vì sự hoạt động đột ngột khiến đầu y có chút choáng váng.
Lúc này bên giường vang lên giọng nói: “Tỉnh rồi à?”
Tầm mắt chuyển đến người vừa nói, y xoa huyệt thái dương khó khăn mở miệng: “Nguyệt Nhi sao rồi?”
Mỗ Đông Quân ngồi bên giường cầm một quyển bách khoa dược học trên tay, nghe y hỏi vậy liền nói: “Tạm thời đã cầm được máu nhưng người vẫn chưa tỉnh lại.”
Liễu Diễm Tư nghe vậy rũ mắt xuống, đang tính hỏi thêm thì lúc này Mỗ Đông Quân nói: “Dựa theo miêu tả cùng hiện trạng của ngươi và con gái ngươi, có vẻ hai người đã trúng phải kịch độc ngàn năm có một của Tuyết Linh Sơn, một ngọn núi quanh năm suốt tháng bị bao phủ bởi băng giá.

Loại độc hai người trúng phải có tên là Huyết Bạch.”
“Huyết Bạch?”
Mỗ Đông Quân gật đầu nói: “Phải, là Huyết Bạch.

Một trong loại độc đứng hàng ngũ của Ngũ Phiên Kịch Độc, nghe tên hoành tráng nhưng ngươi chỉ cần hiểu nó vô cùng độc là được.

Lần này hai ngươi trúng phải Huyết Bạch dạng bột, còn có cả dạng khí và nước.

Nếu trúng độc thì sẽ bị thổ huyết, lục phủ ngũ tạ bị phá hủy nặng nề, vài canh giờ sau đón chờ các ngươi là một cái chết từ từ và đau đớn.

Nhưng mà xem ra hai người mạng lớn, tạm thời chưa chết được...”
Liễu Diễm Tư: “Ta bất tỉnh bao lâu rồi?”
“Hai canh giờ, bây giờ sắp tới trưa rồi.” Mỗ Đông Quân nói.
“Vậy Nguyệt Nhi?!”
“Tình hình khá tệ nhưng vẫn còn thở, không phải lo.”
Mỗ Đông Quân nhìn Liễu Diễm Tư, đánh giá y một lượt liền hỏi: “Ngươi cũng trúng độc phải không?”
“Ừ.” Liễu Diễm Tư lãnh đạm nói, cảm giác như nó không phải chuyện của y vậy.
“Có vẻ ngươi trúng ít độc hơn.”

“Đúng là ta hít ít độc hơn thật.”
Vì vậy y mới có thể ngồi đây nói chuyện với Mỗ Đông Quân.
“Còn nữa...” Mỗ Đông Quân nói, “Loại độc này không có thuốc trị vì tiên lượng ai trúng độc đều chết hết.

Hiện tại hai ngươi chưa có biến chuyển xấu nhưng ngộ nhỡ lát nữa không thế thì sao?”
Liễu Diễm Tư nghe vậy đáy mắt vẫn không chút gợn sóng, cái chết cận kề trước mắt y vẫn chẳng mảnh mai để tâm, bình tĩnh nói: “Xem nào, ngươi biết cơ thể ta kháng độc rồi mà nhỉ, vì vậy không cần nói nhiều.

Chú ý hơn đến Nguyệt Nhi đi.”
“Được rồi, nói cho ngươi biết chuyện nữa.”
“Con gái ngươi có cơ thể thuộc hàn thể, hầu như tất cả các chức năng hoạt động đều suy yếu vào mùa đông.

Mà tệ hơn là Huyết Bạch là độc trên núi Tuyết Linh Sơn, độc tính cũng thuộc hàn độc.

Vì vậy vô cùng dễ dàng cho nó nếu muốn bệnh chồng bệnh, khiến cơ thể con bé ngày càng sa sút hơn nếu không muốn nói đó là một cái chết từ từ.”
Liễu Diễm Tư vẻ mặt trầm trọng thấy rõ, nghe xong y hỏi: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
“Hiện giờ thì chưa có phương pháp điều trị cụ thể, tạm thời cứ như vậy trước đã.

Đợi đến khi con bé tỉnh rồi xem tình hình thế nào.

Nói thật với ngươi bệnh này khó khỏi lắm.”
Mỗ Đông Quân nghiêm túc nói.
Bầu không khí bây giờ áp lực không tưởng, Liễu Diễm Tư mặt mày chẳng có nổi chút sinh khí nào, vì bị trúng độc nên môi cũng dần mất huyết sắc.

Hồi lâu y mới nói: “Ta có việc cần nói với cha ngươi, kêu người gọi ông ấy tới đây đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận