Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!


Liễu Nguyệt nằm im bất động dưới đất, mặc dù mắt cô đang hoa lên nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được sự việc trước mắt.
Mẹ nó chứ Tuệ Mẫn này còn ác hơn cả mình.
Liễu Nguyệt một bụng lửa hận nghĩ.
“G...Gọi...mau...gọi A...Dã...” Cô khó khăn nói.
Liễu Chi nghe được cúi xuống khẽ nói với cô: “Được.” Nhưng còn Tuệ Mẫn ở trước mặt, nếu nàng mà rời đi chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Giờ phải làm sao!
Liễu Chi ánh mắt hoang mang nghĩ.
“Chi Nhi.”
Giọng Tuệ Mẫn vang lên, tiếng gọi đó ngọt tựa như đường khiến con người ta như muốn lún sâu vào vậy.
Liễu Chi ngước lên, Tuệ Mẫn nhẹ nhàng đặt bàn tay xinh đẹp lên vai nàng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tình yêu thương mãnh liệt, giọng nói tựa như một người mẹ đang nói chuyện dịu dàng với đứa con mình, hay nói giống hơn là một ác nữ mê hoặc con mồi bởi chính khát vọng của nó: “Chi Nhi, con là con của ta mà.

Nếu ngày hôm nay con để cho Liễu Nguyệt rời đi, đâu ai dám chắc nó không quay lại trả thù.

Hơn nữa chuyện này mà đến tai Liễu Diễm Tư cha của con thì không biết y sẽ xử lí hai mẹ con ta như thế nào.

Tại sao giờ chúng ta không...”

“Không làm gì?” Liễu Chi như bị quyến rũ bởi sự dịu dàng giả dối này, nàng lơ mơ hỏi.
“Giết chết Liễu Nguyệt, sau đó giấu người đi, xử lí sạch giấu vết.

Chắc chắn không ai có thể tìm ra được.” Tuệ Mẫn mang rõ sát ý ghé vào tai Liễu Chi nói.
Liễu Chi sau khi nghe xong trợn mắt nhìn ả tả, mặt mất hết huyết sắc ra sức lắc đầu.
Không được! Tuyệt đối không được!
Liễu Nguyệt có cha cùng Liễu Hạo chống lưng, hơn nữa để hai người họ biết được nàng cũng tham gia vào vụ này thì chẳng phải Liễu Hạo sẽ dùng ánh mắt tràn ngập thất vọng nhìn mình sao? Như vậy mọi nỗ lực trước đó không phải sẽ thành công cốc sao?
Tuệ Mẫn như nhìn ra nỗi sợ của nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, chuyện này ngoại trừ ta biết, con biết.

Không còn kẻ nào biết nữa.”
Liễu Chi ánh mắt mơ hồ nhìn lên ả ta, Tuệ Mẫn khẽ cong đuôi mắt gợi tình, khóe miệng câu lên nói tiếp: “Hơn nữa Liễu Nguyệt chết rồi, sự thật về việc ta là hung thủ đầu độc nó, còn có cả việc con biết chuyện bao che ta cũng sẽ theo cái chết của nó mà bị cuốn đi.

Ta nghe bảo Hạo Nhi suốt ngày chạy theo Liễu Nguyệt, nhưng sau này sẽ không còn nữa, con chẳng phải sẽ trở thành vị tỷ tỷ duy nhất của Hạo Nhi sao? Có lẽ sau này thằng bé sẽ được con cảm hóa thì sao? Chi Nhi à, con suy nghĩ chút đi, một mạng người đổi lấy được nhiều thứ như vậy không phải quá hời rồi sao?”
Nói rồi Tuệ Mẫn buông Liễu Chi ra, ánh mắt đắc ý đầy quỷ quyệt âm thầm nhìn xuống nàng, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ giờ phút này không khác gì ma nữ chui ra từ địa ngục tới để quyến rũ con người làm việc ác theo ý nó cả.
Liễu Nguyệt hơi thở thoi thóp nằm trên nền nhà lạnh băng, máu không ngừng chảy ra từ miệng và mũi cô, đôi mắt gần như tan rã nhìn hai thân ảnh trước mặt.
Tình hình có vẻ không ổn...Chết tiệt A Dã sao lâu tới vậy?
Tuệ Mẫn như phát giác được Liễu Nguyệt đang nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt đắc thắng của ả ta Liễu Nguyệt có thể thấy rõ, còn cả Liễu Chi cứng đờ người không biết đang nghĩ gì.
Bị mua chuộc rồi ư?
Liễu Nguyệt thoáng nghĩ như vậy.
Nhưng cô không lấy làm bất ngờ cho lắm, dù sao Liễu Chi cũng nghe lời Tuệ Mẫn chết đi được.
Bởi vì nàng ta muốn được mẹ mình công nhận.
Muốn được người phụ nữ ác độc này cưng chiều đầy yêu thương mà gọi một tiếng “Chi Nhi”.
Liễu Nguyệt bỗng nhếch khóe miệng cười chế giễu.
Quả thực buồn cười chết ta mà.
Cười xong đáy mắt cô lập tức tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương.
Nãy giờ không thể nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người họ, nhưng chắc chắn Tuệ Mẫn không định để mình toàn mạng mà ra khỏi đây, thậm chí khả năng cao còn muốn giết người diệt khẩu.

Mà nếu Liễu Chi dám thuận theo...
Nghĩ vậy sát ý chợt vụt qua mắt Liễu Nguyệt, cô tàn nhẫn nghĩ.

Vậy thì chôn theo cùng ả đi.
Cả người cô run run mất hết sức lực, bàn tay Liễu Nguyệt nắm chặt thành quyền, cô muốn đứng dậy nhưng dường như tay chân không chịu nghe sai khiến mà lại ngã vật ra lần nữa.

Tuệ Mẫn thấy một màn này không khỏi cười ra nước mắt: “Liễu Nguyệt ơi là Liễu Nguyệt, giờ mày thành một con ma bệnh rồi.

Nếu biết sớm hơn độc có tác dụng lớn tới như vậy thì tao đã đầu độc luôn cả mẹ mày rồi! Thế thì việc ra tay giết cả hai không phải chỉ như cắt cổ gà thôi sao! Ha ha...!”
Liễu Chi vẫn đơ ra như một khúc gỗ, còn Liễu Nguyệt nằm dưới đất hai mắt đã sớm nhiễm màu máu tươi.
Mẹ nó chứ!
Tiếng bước chân gần như là gấp gáp đang đến gần, nó nhanh đến nỗi Tuệ Mẫn không kịp nhận ra.

Chỉ đến khi người đi tới cửa, ả ta trừng lớn mắt nhìn rõ ngũ quan kẻ xâm phạm, hai người mắt đối nhau.

Sau đó tầm mắt hắn lập tức di chuyển đến Liễu Nguyệt cả trên người dính đầy máu tươi đang nằm bất động dưới đất.

Lúc này cơ thể hắn như bị điện giật mà run lên, mặt cắt không ra giọt máu nhìn chằm chằm cô, một nỗi khiếp sợ cùng hãi hùng như không thông báo trước mà đổ ập lên người hắn.
Tiêu Dã ban nãy xử lí xong việc cần làm về phòng thì đã không thấy bóng dáng của Liễu Nguyệt đâu.

Khi đó hắn gần như mất kiểm soát mà run lẩy bẩy.

Sau đó nhìn thấy mảnh giấy cô để trên bàn nói rằng tới Lâm Uyên Các chơi thì mới bình tĩnh lại đôi chút, nhưng dường như có linh cảm mách bảo, nói rằng với hắn mọi chuyện không ổn.


Trái tim hắn cứ đập phập phùng bất an mãi, tìm khắp Lâm Uyên Các mà không thấy cô đâu, nỗi sợ tưởng như đã vơi chút giờ lại dần trở lại.

Bỗng lúc này Tiêu Dã hắn nhớ ra còn một nơi mình chưa tới, là chính điện của Lâm Uyên Các, nhưng hắn cũng không hi vọng gì khi cô ở đấy nhiều.

Ai ngờ chưa tới gần đã nghe tiếng cười man rợ và hai từ “Liễu Nguyệt” phát ra từ miệng của Tuệ Mẫn.
Hắn lập tức cảm thấy không ổn liền lao vụt tới, cuối cùng chứng kiến thảm cảnh làm cả người hắn khiếp sợ này.
Con ngươi Tiêu Dã đỏ ngầu, hắn mặc kệ hai mẹ con Tuệ Mẫn mà tiến tới lưu loát ôm lấy cô.
Liễu Nguyệt cảm nhận được việc có ai đó đang ôm mình, cô cũng cảm nhận được khí tức cùng hơi thở dồn dập mất kiểm soát của hắn.

Cô dựa đầu vào người hắn dường như đã nghe rõ được tiếng tim đập kịch liệt của đối phương, bản thân muốn trấn an người đó nhưng không sao mở miệng được, chỉ biết vươn ngón tay sớm đã dính đầy máu níu lấy áo hắn, đuôi mắt khẽ cong, cô mỉm miệng cười, nụ cười vương chút máu tươi.
Tiêu Dã nhìn người con gái đang dần bất tỉnh trên tay mình, khuôn mặt xám nghoét cùng đôi môi run rẩy khẽ nói: “T...Tiểu thư, có ta ở đây rồi.

Ta sẽ đưa người về, người mở mắt ra đi, nhìn ta đi...”
Hắn gần như là nức nở nói, nhưng Liễu Nguyệt không thấy được gì cả, cơ thể cô chống đỡ hết nổi rồi dần dần rơi vào trạng thái mất ý thức..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận